Song Sinh

Chương 37




Lần nữa bước vào căn chung cư trong trí nhớ này, dường như có một số thứ đã thay đổi, tôi nhớ đường phố nơi này vốn là có chút vắng lạnh, nhưng bây giờ hai bên lại đều là nhiều loại cửa hàng phồn hoa, tôi đi theo con đường trong trí nhớ dùng lại trước một căn nhà bình thường đơn giản đang đóng chặt cửa, chiếc chìa khóa trong tay nắm chặt đến có chút đau, nhưng tôi lại vẫn như cũ không dám cắm chìa khóa vào khóa cửa, người lên lầu xuống lầu đã bắt đầu dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn tôi. Nhưng chính tôi cũng không biết mình là đang sợ hãi cái gì.

Sợ anh đã chuyển đi nơi khác. Không đâu, trước khi lên lầu tôi đã xem qua, rèm treo trên cửa sổ vẫn y như cũ từ lúc tôi đi.... Sắc hoa (*) chưa từng thay đổi, vậy tôi rốt cuộc là đang sợ cái gì? Bàn tay nắm chìa khóa có chút phát run, thật vất vả mới cắm được chìa vào ổ khóa, nhẹ nhàng xoay, khóa cửa cạch một tiếng được mở ra, thận trọng đẩy cửa, bên trong nhà là một mảnh tĩnh lặng.

(*): màu sắc và hoa văn.

Tôi kéo hành lý vào phòng, nhìn căn phòng 5 năm qua chưa từng có người bước vào này. Bên trong bài biện cùng với lúc tôi đi gần như không có gì thay đổi. Vẫn giống khi đó như đúc, ly cà phê uống còn dư lại một nửa đặt trên khay trà và cái gạt tàn thuốc đã đầy quá nửa.

Tôi đi tới trước khay trà cầm cái ly lên, tôi nhớ anh chỉ thích uống nước trái cây và trà, cho tới bây giờ cũng chưa từng uống một hớp cà phê, cũng không cho phép tôi uống cà phê luôn nói uống thứ này không tốt. Hơn nữa anh cũng không hút thuốc lá, nhưng bây giờ trong cái gạt tàn thuốc lá đầy quá nửa cùng với bao thuốc là rỗng ném ở một bên và cái bật lửa làm cho tôi bất giác cảm thấy có chút sợ.

Thời gian 5 năm đã làm cho anh biến hóa lớn đến mức nào, có phải anh sẽ không còn đối với tôi giống như trước đây, hoặc là tình cảm cũng hay đổi thành anh trai đối với em gái bình thường hay không. Tôi có chút do dự đẩy cửa phòng ngủ ra, thật tốt, không nhìn thấy đồ dùng phụ nữ xa lạ gì, chăn trên giường được xếp gọn, giường hai người chỉ có dấu vết một bên là có người ngủ qua, tôi ngồi ở mép giường kề mặt lên gối đầu anh đã ngủ qua, hít lấy mùi hương quen thuộc.

Tôi rốt cuộc đã về nhà, đi 5 năm đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác mình đã về nhà.

Phòng ngủ bài biện vẫn như cũ không thay đổi, mỹ phẩm dưỡng da tôi đã dùng qua có chút mất trật tự đặt ở trên bàn trang điểm, lọ nước hoa có kiểu dáng dễ thương trên bàn trang điểm bên trong đã không còn nước hoa, chỉ để lại mấy dấu màu hồng nhạt khô cạn.

Lược vẫn như cũ nằm ở vị trí tôi thường quen đặt. Kéo tủ quần áo ra, lúc rời khỏi quần áo còn dư lại tôi treo ở bên trong vẫn không thay đổi, thứ duy nhất thay đổi chính là quần áo của anh, từ áo khoác màu nhạt bình thường và T shirt nay đã biến thành áo sơ mi, áo vest và âu phục đậm màu.

Tôi đi ra phòng ngủ, đẩy cửa phòng sách ra, có lẽ phòng sách là nơi biến hóa lớn nhất. Trong giá sách và trên bán sách chất đầy sách, tôi đến gần bàn đọc sách, tôi nhớ tôi từng đặt ở nơi này một tấm ảnh gia đình, bây giờ khung hình vẫn còn, chẳng qua bên trong là tấm ảnh anh và tôi chụp chung trong một lần ra ngoại ô chơi, trong tấm ảnh là tôi với nét mặt tươi cười như hoa rúc vào trong ngực anh.

Bây giờ tôi liền chợt muốn gặp anh, rất muốn. Tôi đi ra phòng sách, cần chìa khóa và túi sách ném ở trên bàn lên, xoay người lao ra khỏi nhà. Tiện tay bắt một chiếc taxi nói tên đường trong trí nhớ.

Chỗ đó cũng không xa lắm, chỉ trong chốc lát đã đến. Tôi đứng ở cửa văn phòng (*) nhìn tòa cao ốc không có một chút thay đổi như trong trí nhớ, công ty của anh ở lầu mấy đây? Lúc trước mỗi lần tới đây đều là anh dẫn tôi theo...tôi chưa từng chú ý tới vấn đề tầng lầu. Tôi đứng ở quầy tiếp tân, ngẩng đầu nhìn bảng hướng dẫn viết tên các công ty và tầng lầu "Công ty thương mại xuất nhập khẩu Tâm Uyển (**)" lầu 12, 13, 14. Tôi nhớ lúc anh lấy cái tên này còn bị bọn An Đằng cười thật lâu, nói đường đường là đấng mày râu sao lại lấy cái tên công ty nổi gai ốc như vậy.

(*)Văn phòng: là nơi chuyên cho các công ty thuê văn phòng để làm việc.

(**): tâm là trái tim, tấm lòng, uyển là Uyển Uyển. Có thể hiểu thành "một lòng hướng về Uyển Uyển" hoặc "trong tim chỉ chứa UU" hay gì gì đó tương tự.

Tôi đi vào thang máy ấn xuống nút 12, lúc đầu vốn là muốn ấn lầu 14, nhưng suy nghĩ một chút thì tôi lại không biết anh sẽ ở lầu mấy, cho nên đến tầng thấp nhất hỏi một chút tương đối an toàn hơn. Đi ra thang máy đối diện chính là tấm bảng tên công ty lấp lánh ánh đèn treo trước cửa. Tôi đi về phía quầy tiếp tân trong đại sảnh vừa định hỏi một chút anh đang ở đâu thì cả người liền bị đẩy ra chỗ khác.

"Chúng tôi là đại biểu của công ty Kim Hâm, có hẹn trước với tổng giám đốc Lý, xin hỏi tổng giám đốc Lý đang ở đâu." Một người đàn ông mặc tây trang màu xám tro ước chừng 24-25 tuổi vượt lên trước hỏi cô nhân viên tiếp tân.

"Tổng giám đốc Lý đang ở phòng họp chờ các anh, mời lên lầu 14." Cô nhân viên tiếp tân lễ phép trả lời người đàn ông kia, thuận tiện cũng giải quyết luôn nghi vấn của tôi.

"Lầu 14 sao?" Tôi liền theo một đám người tiếp tục đi lên lầu 14. Lên lầu 14, người đàn ông cùng lên lầu và một nhóm nhân viên quen việc dễ làm phía sau lưng đã đi vào căn phòng viết hai chữ phòng họp, tôi đứng ở cửa thang máy nhìn nhân viên bên trong đang chuyên chú làm việc.

5 năm này công ty của anh hẳn là đã phát triển rất tốt, tôi nhớ lúc trước khi tôi đi thì công ty mới chỉ có bảy tám người thôi, bây giờ nhân viên tầng lầu này và nhân viên tầng lầu vừa rồi tôi đến cộng lại, chắc cũng ít nhất là hai mươi, ba mươi người rồi.

Tôi vừa định đi tới hỏi một chút xem anh đang ở đâu thì liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đến làm cho tôi đau lòng từ cửa phòng làm việc viết ba chữ "Tổng giám đốc" đi ra, một thân tây trang áo vest màu xám thẫm, áo sơ mi màu trắng, hơn nữa trong trí nhớ anh cũng không giống như vậy, trước đây nét mặt của anh không có sâu thẳm như thế này, không có thành thục như vậy, bây giờ xem ra anh đã là người đàn ông trưởng thành có vẻ còn thành thục và nội liễm hơn số tuổi 27 của mình.

Tôi đứng bên cạnh cửa chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt của anh, gần đây có phải anh có chuyện gì phiền lòng hay không, lông mày anh nhíu lại thật chặt. Đi theo phía sau anh là một cô gái khoảng 25, 26 tuổi ôm một tập tài liệu không biết đang nói với anh những gì, cô gái kia mặc quàn áo chuyên nghiệp kiền luyện (*)

(*): tạo cảm giác chuyên nghiệp, tài giỏi, kiên trì...

Tôi cúi đầu nhìn qua cái áo len cổ V màu vàng nhạt và váy mỏng bằng vải nỷ ngắn tới đầu gối trên người, nhìn bóng dáng của mình phản chiếu ở trên cửa thang máy, 27 tuổi rồi, năm nay tôi đã tròn 27 tuổi, nhưng bây giờ tôi ngoài việc gầy hơn 5 năm trước một chút, sắc mặt có tái nhợt hơn một chút ra thì cách ăn mặc và tâm trạng so với 5 năm trước gần như không có thay đổi gì.

Tôi vừa định đi lên trước gọi anh lại, nhưng lời nói cứng rắn của anh lại làm ngừng bước chân tôi. "Tiểu Uyển, gần đây em có tái phạm sai lầm gì hay không?" Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh dùng ánh mắt dịu dàng này nhìn người con gái khác ngoại trừ tôi, trái tim đau đớn giống như bị người nào bóp lấy, có chút không thở nổi.

"Không có mà, gần đây em rất nghiêm túc." Cô gái gọi là Tiểu Uyển đó có chút ngượng ngùng từ trên chỗ ngồi đứng lên, nhìn kĩ thì lại thấy hình như cô ấy ước chừng 22, 23 tuổi đi (?), tóc dài thẳng tắp tới em, da thịt mềm mại trong trắng lộ hồng, giọng nói có chút mềm mại, ánh mắt của cô ấy nhìn anh tràn đầy ái mộ không thể xem là ít.

Đầu tôi bắt đầu đau đến có chút khó chịu, giống bị người nào đó dùng chùy bổ thẳng xuống, tôi có chút gian nan móc lọ thuốc giảm đau từ trong túi xách ra. Tay không nắm vững, lọ thuốc rơi xuống đất. Tôi ngồi xổm người xuống một lòng muốn nhặt lọ thuốc dưới đất lên không hề để ý có người từ trong thang máy đi ra ngoài.

Đưa tay ra nhặt lọ thuốc xem chút nữa là lấy được thì chợt vướng phải cô gái đang ôm một đống hộp lớp hộp nhỏ mới vừa bước ra thang máy kia. Cái hộp vốn là không ổn định liền hung hăng đập lên người tôi. Cửa thang máy xôn xao đưa tới sự chú ý của những người trong phòng làm việc, tôi nhặt lọ thuốc rơi trên đất lên cất vào trong túi quần áo, sau đó giúp cô gái bị tôi vướng ngã nhặt hộp giấy rơi đầy đất.

Cơ thể chợt từ trên mặt đất bị kéo lên, sau đó một vòng tay ôm tôi thật chặt vào lồng ngực quen thuộc, bên tai vang lên giọng nói thì thầm có chút đè nén của anh "Em rốt cuộc đã trở về."

"Em đã trở về!" Tôi từ trong ngực anh ngẩng đầu nhìn gương mặt quen thuộc, rốt cuộc, tôi rốt cuộc đã trở về.