Song Sinh

Chương 33




Không khí khó tả tràn ngập toàn bộ không gian, cũng không ai lên tiếng trước, trong phòng sách yên tĩnh chỉ nghe được tiếng tích tắc của đồng hồ.

Tôi cúi đầu nhìn mình chằm chằm trong lòng thầm đếm từng ô vuông trên váy.

Không ngờ người không nhịn được lên tiếng đầu tiên lại là ông nội, ông hắng giọng nhấp một hớp trà, sau đó giương mắt lên nhìn anh rồi lại nhìn tôi.

“Tiểu Chương, sang năm con phải thi tốt nghiệp rồi.”

“Dạ, tháng sáu sang năm.”

“Tốt nghiệp rồi quay về đây thi công chức*.” Câu nói giống như đang thương lượng, nhưng giọng điệu thì lại là yêu cầu.

*Nhân viên làm việc cho Nhà nước.

“Con không muốn thi công chức.” Anh không có một chút do dự từ chối yêu cầu của ông nội.

“Con không muốn thi công chức thì muốn làm cái gì?” Trên mặt ông nội mang theo tức giận.

“Con không muốn thi công chức.” Anh vẫn lặp lại những lời này. Sức mạnh ông nội có chút khó coi, chắc có lẽ là chưa từng có ai dám trực tiếp phản kháng lại mệnh lệnh của ông.

“Dù sao còn nửa năm nữa con mới tốt nghiệp, đến lúc đó lại nói.” Ông nội không giống như trước kia tôi biết, muốn anh phải trực tiếp phục tùng mệnh lệnh mình.

“Tiểu Uyển, con đã tốt nghiệp đúng không?” ông nội quay mặt qua nhìn tôi.

“Uyển Uyển vẫn còn đang đi học, năm nay chỉ mới học năm thứ nhất, chuyện tốt nghiệp vẫn còn sớm.” Tôi còn chưa kịp trả lời, anh đã đoạt lời tôi nói trước.

“Bây giờ Tiểu Uyển học sách ở nơi nào cũng có thể học, trở về thành phố T cũng có thể học, ông đã nhờ người tìm công việc văn phòng ở thành phố T cho Tiểu Uyển, lần này trở về Tiểu Uyển cũng không cần lại lên thành phố A nữa, chờ hết năm sẽ đi làm. Tiểu Chương cũng tốt nghiệp rồi nhanh chóng trở lại đây, đừng sống ở thành phố A nữa.” Người ông nội đang nói đến là tôi nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn chằm chằm anh.

“Chờ Tiểu Uyển tốt nghiệp xong rồi chúng con mới xem xét có trở lại hay không, không phải bây giờ.” Anh đứng ở trước bàn đọc sách, tay chống trên bàn, nhìn thẳng vào mắt ông nội. Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người dám trực tiếp từ chối yêu cầu của ông nội. Lúc trước, ngay cả ba cũng không dám. Ánh mắt ông nội như có điều suy nghĩ, chăm chú nhìn anh rồi lại nhìn tôi đang đứng bên cạnh: “Tiểu Uyển, con muốn tiếp tục đi học ở thành phố A sao?”

Đột nhiên bị gọi tên, tôi có chút không biết làm sao. Quay đầu nhìn anh rồi lại nhìn ông nội đang nhìn chằm chằm, tôi khẽ gật đầu: “Con muốn ở đó học cho xong.” Thật ra thì chuyện đi học tự tôi cũng biết, người khác chỉ dùng hai năm là có thể học xong nhưng tôi thì có lẽ phải cần tới ba bốn năm mới có thể học xong toàn bộ học phần. Có thể tốt nghiệp hay không và có thể lấy được bằng tốt nghiệp hay không cũng không quan trọng, tôi chỉ là không muốn tách khỏi anh.

“Tiểu Chương, ông hy vọng con không làm ra chuyện khiến nhà họ Lý mất mặt.” Ánh mắt ông nội lộ ra một chút ý tứ không nói được nhìn anh chăm chú.

“Chẳng phải con đang làm theo lời ông nội dạy đó thôi, chỉ cần là thứ con muốn, nếu như không chiếm được thì dù có phá hỏng hết tất cả cũng quyết không buông tay.” Ánh mắt anh lóe lên sự kiên quyết.

Phòng khách lại chìm vào không khí yên tĩnh, ông nội và anh đứng ở hai bên bàn đọc sách nhìn nhau trao đổi ánh mắt mà tôi xem không hiểu.

Không biết lại qua bao lâu, ông nội nhắm mắt lại, ngồi trở lại ghế phất phất tay ý bảo chúng tôi đi ra ngoài. Tôi mở cửa đi ra ngoài trước, ngay lúc anh đang bước ra cửa thì tôi nghe thấy ông nội nói: “Tiểu Chương, con bé là em gái con.”

Vừa nghe thấy một câu kia, đầu óc tôi liền trống rỗng, ngay cả việc mình trở về phòng lúc nào cũng không biết. Trở về phòng, tôi nửa dựa vào trong ngực anh, nghĩ tới lời ông nội nói, ông nội nói câu kia rốt cuộc là có ý gì, là ông nội đã biết chuyện giữa tôi và anh ư? Hay là còn chuyện gì khác nữa mà tôi không biết.

“Anh…” Tôi ngẩng đầu lên có chút lo âu, tôi cảm giác được hình như có chút chuyện gì đó mà tôi không biết đang nổi lên.

“Đừng lo lắng, mấy ngày nữa chúng ta sẽ trở về thành phố A, hơn nữa công ty anh đã thành lập cũng không cần ông nội ủng hộ, yêu cầu của ông nội cũng không cần thiết phải nghe.” Anh ôm tôi vào trong ngực để cho tôi an tâm.

“Ừm!” Mặc dù anh làm cho tôi an tâm không ít nhưng trong lòng vẫn luôn cảm giác giống như sắp có chuyện gì đó rất nghiêm trọng sẽ xảy ra. Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra không báo trước, tôi bị dọa sợ đến cứng cả người nằm trong lòng anh.

“Vương Tịnh Văn, chị vào phòng không biết gõ cửa sao?” Trên mặt anh mang theo tức giận nhìn chằm chằm chị họ đang đứng ở cửa.

“Ơ, chị làm sao biết hai người các em đang ở bên trong chứ. Lý Ngọc Uyển, em lớn ngần này rồi còn bám dính lấy anh trai làm nũng!” Chị họ tựa vào trên khung cửa nhìn tôi đang nửa dựa vào trong ngực anh.

“Chị vào đây làm gì?” Anh cảm giác tôi cứng ngắc và không được tự nhiên, ánh mắt nhìn chằm chằm chị họ đang nửa tựa vào cửa hỏi.

“Sắp mười hai giờ rồi, mẹ bảo chị lên gọi Lý Ngọc Uyển đi tắm rồi ngủ. Lời chị đã chuyển xong, muốn nghe hay không tùy các em quyết định.” Chị họ nói xong, xoay người đi xuống lầu.

Buổi tối tôi nằm ở trên giường, giường xa lạ, chăn xa lạ, cảm thấy hoàn cảnh xa lạ khiến tôi khó có thể ngủ say. Mắt đã đóng nhưng hơi đau nhức, đại não vẫn rất tỉnh táo.

Tôi ngồi dậy từ trên giường, nương vào ánh đèn yếu ớt ngoài cửa sổ để nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã hai giờ, tôi lăn qua lăn lại trên giường hai tiếng đồng hồ cũng không cảm thấy chút buồn ngủ, nếu là bình thường thì tôi đã sớm ngủ say đến không hay biết gì rồi.

Tôi lấy áo khoác để ở một bên khoác lên đi ra bên ngoài, nhẹ nhàng ra khỏi phòng, xoay người để tới phòng anh. Nhẹ nhàng vặn khóa cửa, may mà anh không có thói quen khóa cửa, mở cửa nhấc mũi chân đi vào, sau đó lại nhẹ nhàng đóng kỹ cửa phòng.

Tôi ngồi xổm người xuống bên cạnh cửa, kéo áo khoác đắp lên đùi có chút lạnh như băng rồi nhắm mắt lại. Chỉ chốc lát sau cơn buồn ngủ liền nhấn chìm tôi. Tôi hình như nghe được tiếng anh, sau đó hơi thở ấm áp an tâm bao quanh tôi, cảm giác anh ôm tôi như thường ngày, thật tốt……