“ Này, nghe nói hôm qua Trịnh Kiệt thổ lộ với cậu?” Sáng sớm Chu Châu liền chen đến bên cạnh tôi với gương mặt tò mò.
“ Không có, có thể cậu nghe lầm rồi, nghe nói cậu tìm được một quán nấu
súp rất ngon, vậy hôm qua đi ăn cảm thấy thế nào?” Tôi khong biết nên
nói thế nào về chuyện ngày hôm qua.
“ Đừng đổi chủ đề, quán súp ăn rất ngon, nhưng bây giờ điều mình muốn
hỏi là ngày hôm qua Trịnh Kiệt tỏ tình với cậu có thành công hay không?” Chu Châu cắt đứt ý nghĩ muốn đổi chủ đề của tôi, tiếp tục truy vấn.
“ Đúng đó, nói một chút đi, cậu ta tỏ tình có thành công không?” Lần này ngay cả Viên Mai và Tôn Linh Lâm cũng rất hứng thú xông tới.
“ Cậu ta không có tỏ tình với mình, các cậu nhất định là nghe ai nói bậy rồi. Mình nghĩ có lẽ cậu ấy muốn nói chuyện gì với tớ, nhưng chưa nói
xong đã có chuyện rời đi rồi.” Thành thực mà nói khi cậu ta vừa bắt đầu
tỏ tình thì đã bị điện thoại cắt đứt, sau đó lại bị anh trai tôi xuất
hiện cắt đứt lần nữa, sau đó anh lại dọa cậu ta chạy mất.
“ Không thể nào? Ngày hôm qua có người nói với mình là nhìn thấy Trịnh Kiệt kéo tay cậu.” Chu Châu gãi gãi đầu.
“ Người nọ còn thấy được cái gì nữa không?” Tôi có vẻ khẩn trương sợ người ta thấy anh ôm hôn tôi.
“ Người đó chỉ đi ngang qua, không cẩn thận thấy Trịnh Kiệt kéo tay cậu, cũng không phải là cố ý rình coi hai người, chẳng lẽ phía sau còn có
chuyện gì đó không thể cho người khác thấy đã xảy ra sao?” Chu Châu đưa
mặt tới gần tôi, gương mặt cười cười không có ý tốt.
“ Không có, cậu nói bậy gì vậy.” Tôi hơi không được tự nhiên, đảo mắt nhìn xung quanh.
“ Lý Ngọc Uyển, mau thành thật khai báo, có phải cậu đã có bạn trai rồi
đúng không? Cho nên mới từ chối Trịnh Kiệt.” Chu Châu liếc Trịnh Kiệt
ngồi ở hàng sau, thấp giọng nói hỏi.
“ Mình…..” Nếu nói có thì quan hệ của chúng tôi không được xã hội và đạo đức loài người cho phép, còn nếu nói không thì lại không thành thật với lòng, bởi vì tôi đúng là đã có người tôi yêu sâu đậm.
“ Đừng nói không có, lần này tờ đã nắm được chứng cớ!” Đuôi mắt Chu Châu nhìn chằm chằm da thịt bên gáy lộ ra bên ngoài của tôi, vẻ mặt như đã
thực hiện được gian kế. Gì vậy, tôi vươn tay sờ sờ nơi Chu Châu nhìn,
không có cảm giác khác thường.
“ Đừng có sờ nữa, tự mình xem đi!” Một chiếc gương trang điểm nhỏ được
đưa tới trong tay. Tôi soi gương nhìn nơi Chu Châu vừa chỉ, một vết hôn
nhàn nhạt màu đỏ tím hiện lên ở bên gáy, không chú ý sẽ không nhìn ra.
Tôi duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng sờ sờ dấu vết đó, đây cũng là tối ngày
hôm qua không cẩn thận lưu lại thôi. Mặc dù mỗi lần thân mật anh cũng
đều sẽ lưu lại một chút dấu vết trên người tôi, nhưng toàn là ở nơi được quần áo che chắn. Nghiêm trọng nhất là có lần cả phần eo trở xuống đều
là vết hôn và vết cắn nông nông sâu sâu. Mặc dù khiến tôi mặc quần dài
suốt một tuần trong mùa hè nóng bức nhưng nơi lộ ra bên ngoài ngay cả
chút máu ứ đọng cũng không có. Quan trọng nhất là Từ Tiểu Nhã cũng không phát hiện, chỉ thắc mắc tại sao tôi mặc quàn dài một tuần mà thôi.
“ Này, Lý Ngọc Uyển, bạn trai cậu là người như thế nào?” Bây giờ một tổ
ba người tò mò đột nhiên sinh ra hứng thú nồng hận đối với bạn trai mới
có của tôi.
“ Anh ấy rất cao, bề ngoài rất lịch sự, có tướng rất thư sinh, nhưng
thỉnh thoảng lại rất bá đạo, đối cới người ngoài luôn có chút xa cách….” Một cái vỗ nhẹ vào tay tôi gọi suy nghĩ của tôi trở về.
“ Này, bọn mình hỏi là bạn trai cậu chứ không phải anh trai cậu, anh trai cậu trông như thế nào bọn này còn không rõ ràng ư?”
Thì anh mình chính là bạn trai mình đó, nhưng lời như thế tôi không thể
nào dám nói ra. “ Bạn trai mình cũng không khác anh mình lắm, đều cho
người ta loại cảm giác đó.”
“ Lý Ngọc Uyển, không phải cậu tìm bạn trai theo tiêu chuẩn anh trai của cậu chứ?”
“ Không kém bao nhiêu đâu!” Tôi đáp xong có chút chột dạ.
“ Mình biết ngay, nhưng anh cậu quả thật rất ưu tú…, lấy anh cậu làm tấm gương thì thật vất vả cho bạn trai cậu!” Chu Châu bắt đầu đồng tình với cái người gọi là bạn trai của tôi. Hôm nay có lẽ trường học tạm thời có hội nghị hoặc có chuyện gì đó quan trọng mà cả ngày đáng lẽ đều có tiết nhưng lại được thông báo các tiết buổi trưa sẽ hủy bỏ. Anh thì học năm
thứ tư đại học, ở trường gần như là không có tiết gì, sáng sớm hôm nay
trước lúc đi học hình như tôi nghe thấy anh bảo hôm nay anh không phải
đến trường học.
Từ đại học A ngồi xe về đến nhà, vốn còn nghĩ sẽ thấy anh ở nhà, ai ngờ
mở cửa ra chỉ thấy cả phòng trống trải. Tôi lấy điện thoại ra đang định
gọi cho anh thì điện thoại lại vang lên trước, phía trên biểu thị là
điện thoại nhà? Là ai gọi tới? Ông nội hay cô cô. Tôi có chút chần chờ
đè xuống phím call.
“ A lô…..”
“ Tiểu Uyển, gần đây các con có khỏe không?” Điện thoại là ông nội gọi tới, giọng ông nghe có vẻ già hơn trước rất nhiều.
“ Ông nội, chúng con rất khỏe…” Cầm điện thoại, tôi không biết nên nói
cái gì. Mặc dù đó là ông nội nhưng tôi cũng không thân thiết với ông
lắm, cũng không có thói quen gọi điện thoại nói chuyện về gia đình.
“ Ông nghe tiểu Chương nói con lại bắt đầu đi học, đi học cũng tốt, đọc thêm nhiều sách học thêm chút kiến thức cũng tốt.”
“ Dạ!” Tôi cũng không biết nên nói gì, nên trả lời như thế nào.
“ Các con sắp được nghỉ lễ rồi đúng không, con bảo tiểu Chương hết bận thì trở về mừng năm mới với ông nghe chưa.”
“ Dạ! Con sẽ nói với anh ấy.”
“ Vậy các con sớm trở về, trước khi trở về nhớ gọi điện thoại trước để ông bảo cô cô của con thu xếp phòng cho các con.”
Điện thoại ngắt, tôi ngẩn người nhìn điện thoại, trong điện thoại ông
nội không có chuyên chế và độc tài như trong trí nhớ hay quá khứ, trong
điện thoại tôi chỉ nghe được giọng của một ông lão cô đơn với một tâm
nguyện nho nhỏ là hi vọng đứa cháu yêu dấu có thể hầu hạ dưới gối. Có lẽ năm nay chúng tôi nên về sớm một chút và nán lại một thời gian.
“ Uyển Uyển đang suy nghĩ gì vậy?” Anh rút tạp chí trong tay tôi ra, kéo chăn đắp cho tôi chỉ đang mặc áo ngủ nên cơ thẻ hơi lạnh.
“ Anh, hôm nay ông nội có gọi điện thoai cho em.” Tôi đưa bàn tay lạnh như băng dán vào trước ngực anh sưởi ấm.
“ Ông nội nói gì?” Trong bóng tối tôi không nhìn thấy nét mặt anh.
“ Ông nói khi nghỉ lễ muốn chúng ta trở về thuận tiện mừng năm mới.” Tôi nói đại khái nội dung điện thoại hôm nay cho anh nghe.
“ Uyển Uyển muốn trở về sao?” Giọng anh nghe không ra tâm tình gì.
“ Có chút muốn, đã lâu rồi chúng ta chứ về ở mấy ngày.” Kể từ sau khi ba mẹ mất mặc dù mỗi cuối năm chúng tôi đều có trở về, nhưng luôn là gần
đến giao thừa mới đến nhà, qua mùng hai đã rời đi trở lại thành phố A.
“ Vậy chờ mấy ngày nữa em được nghỉ, anh cũng sắp xếp xong công việc thì chúng ta trở về.” Anh ôm tôi chặt đến có chút thở không thông, tôi kề
mặt trong ngực anh nhắm mắt lại.
Thật vất vả rốt cuộc cũng được nghỉ, anh sắp xếp xong chuyện công ty,
đặt trước vé máy bay, còn tôi thì ở nhà dọn dẹp hành lý đơn giản và dụng cụ rửa mặt. Ngồi ở trên máy bay, tôi nắm tay anh thật chặt, lúc đầu thì không cảm giác được cái gì không đúng, nhưng bây giờ khi đã thật sự
đang trên đường về nhà thì không khỏi cảm thấy lo lắng, có chuyện gì sẽ
xảy ra sao?”