Song Sinh

Chương 26




Trước đó mấy lần tôi đã có kinh nghiệm, từ trong tủ quần áo chọn ra bộ rẻ nhất cùng kiểu dáng lỗi thời đi phỏng vấn, nhưng xem chừng đều không có kết quả gì cả. Gần đây anh cũng rất bận, chắc là vì đang vội thành lập công ty nên cả ngày không thấy bóng dáng đâu, có lúc tôi đang ngủ rồi mà anh vẫn chưa về, buổi sáng lúc rời giường nếu không phải gối đầu bên cạnh lõm xuống thì tôi nhất định cho rằng anh cả đêm không về.

Khi tôi đang không còn ôm bất kì hy vọng nào vào chuyện được nhận việc thì một công ty rất nhỏ không ngờ lại gọi điện báo cho tôi thứ hai đi làm. Cuối tuần tôi muốn nói với anh rằng tôi đã tìm được việc, nhưng sáng sớm tôi còn chưa dậy thì anh đã đi mất rồi, tôi vốn định gọi anh, nhưng nghĩ nghĩ rồi lại thôi. Buổi tối tôi cũng không biết lúc nào anh mới về, bởi vì thứ hai phải đi làm nên tôi sắp xếp đồ dùng cần thiết và quần áo đến rất khuya, lúc tôi đi ngủ thì đã gần ba giờ sáng, vậy mà anh cũng vẫn chưa về.

Chủ nhật tôi hẹn Tiểu Nhã ra ngoài mua chút quần áo và váy thích hợp để đi làm, tôi định trong khoảng thời gian ngắn sẽ không đụng tới chỗ quần áo vượt quá phạm vi tiền lương của mình kia.

Trương Thư Vân đến một quán ăn nhỏ, cô ấy chắc là khách quen của nơi này. Người phụ nữ ngồi một bên quầy thu tiền thấy cô ấy liền quay ra sau kêu to với đầu bếp “Thêm một cơm chiên trứng nữa.”

Đã lâu tôi không có ăn đồ ở bên ngoài như thế này, anh không có thói quen ăn đồ bên ngoài, tôi cũng không quen khẩu vị của thành phố A. Cho nên mấy món bình dân kiểu này rất ít khi nào được ăn, bữa chính chúng tôi gần như tự làm ở nhà, thỉnh thoảng ra ngoài ăn cơm cũng là quán ăn tương đối sạch sẽ chính quy, chưa từng vào quán nhỏ kiểu này.

“Lý Ngọc Uyển, cậu ăn gì thì gọi đi.” Trương Thư Vân đưa thực đơn thoạt nhìn hơi dơ bẩn cho tôi.

“Mình cũng ăn cơm chiên trứng đi, cho nhiều hành một chút.” Tôi để thực đơn trên tay lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh. Có chút khó khăn ăn một nửa đĩa cơm chiên trứng trước mặt. Cùng là cơm chiên trứng và hành, nhưng tại sao mùi vị của cơm chiên trứng này lại kì như vậy, dầu mỡ nhầy nhầy không có chút mùi thơm.

Ăn cơm trưa xong tôi và Trương Thư Vân trở lại công ty, tôi tiếp tục ngồi trước bàn của mình nghe điện thoại viết đơn đặt hàng, Trương Thư Vân tiếp tục cầm đơn đặt giao hàng trong kho của cô ấy.

Thật vất vả chịu đựng đến lúc sắp tới giờ tan ca, tôi uống một ngụm nước thấm giọng chuẩn bị sửa soạn lại bàn làm việc, chợt điện thoại di động truyền đến tiếng nhạc quen thuộc. Tiếp điện thoại, bên trong truyền đến giọng nói quen thuộc: “Uyển Uyển, tan làm chưa?”

“Sắp rồi ạ, còn 20 phút nữa.” Tôi giơ cổ tay nhìn đồng hồ một chút.

“Được, anh chờ em về chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn mừng em tìm được việc.”

“Vâng, em sẽ về nhanh thôi.” Cúp điện thoại, tôi còn tưởng rằng anh sẽ vì chuyện tôi tìm được việc mà không vui, xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi. Tan làm tôi sửa sang lại bàn, cầm túi chuẩn bị đi.

“Lý Ngọc Uyển, đi thôi.” Trương Thư Vân cũng đang khóa cửa kho hàng.

“Ừm!” tôi gật đầu một cái.

“Lý Ngọc Uyển, nhà cậu ở đâu, ngồi mấy tuyến xe về?” Ra khỏi cửa công ty, đi trên con đường vừa mới lên đèn, tôi và Trương Thư Vân đứng dưới trạm xe buýt chờ xe.

“Mình bắt taxi về, chỗ mình ở hơi xa, buổi tối mình cũng có hẹn ăn cơm.” Tôi nhìn trạm xe đánh giá nếu như ngồi xe buýt về thì ít nhất phải mất nửa tiếng, bây giờ đã hơn sáu giờ, về đến nhà hơn tám giờ thì chắc chắn anh sẽ đói bụng lắm.

“Vậy sao, vậy tự mình chờ xe là được rồi, cậu đi trước đi!” Trương Thư Vân ra dấu tạm biệt. Tôi xoay người ra ven đường đưa tay bắt taxi về nhà. Mặc dù một đường không bị kẹt xe nhưng về đến nhà cũng đã hơn bảy giờ, tôi mở cửa, anh đang ngồi trên ghế salon đọc báo.

“Đi làm thế nào, vất vả không?” Anh vươn tay kéo tôi ngồi xuống salon.

“Cũng bình thường, chỉ là cả ngày tiếp điện thoại nên họng có hơi đau.” Tôi ho khan mấy tiếng, cổ họng rõ ràng có chút ngứa ngáy.

“Không sao, uống nhiều nước một chút là ổn thôi.” Anh vươn tay vuốt mấy sợi tóc có chút mất trật tự của tôi.

“Anh, cơm tối anh muốn ăn gì?” Tôi nghiêng đầu nhớ xem trong tủ lạnh còn gì để ăn hay không.

“Em tắm rồi thay quần áo đi, chúng ta ra ngoài ăn, ăn mừng ngày đi làm đầu tiên của em.”

“Được!” Tôi xoay người vào phòng ngủ thay đồ công sở trên người, mặc áo T-shirt và quần jean thoải mái vào.

Nhà hàng Tây Fareins, một trong những nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố A. Đồ ăn tây nơi này rất ngon, làm rất chính cống.

“Uyển Uyển, ăn mừng ngày đầu tiên đi làm của em.” Anh giơ chiếc ly đầy rượu đỏ với tôi.

“Cám ơn!” Tôi cũng giơ ly khẽ chạm với anh. Bữa ăn thật ngon, rượu đỏ cũng rất ngon, hôm nay tôi rất vui vẻ ăn thịt bò bít tết, bánh ngọt còn có kem, còn uống hết phân nửa chai rượu. Chờ khi về đến nhà thì đã có chút say lâng lâng. Tôi ôm hông anh cười không ngừng, hôm nay thật là rất vui vẻ.

“Uyển Uyển, thay áo ngủ, tắm rửa rồi ngủ đi, không phải em ngày mai còn đi làm sao?” Anh đưa áo ngủ cho tôi.

“Ừm, ngày mai còn phải đi làm.” Tôi gật đầu một cái, nhận lấy áo ngủ rời cởi áo T-shirt, tháo khóa quần rồi tiếp tục cởi áo lót, sau đó khoác áo ngủ lên người.

“Uyển Uyển……” Thân thể quen thuộc ôm chặt tôi từ phía sau, giây tiếp theo tôi bị ôm vào phòng tắm, vòi hoa sen trong phòng tắm phun ra dòng nước ấm áp, áo ngủ bị kéo xuống ném trên đất. Không có quá nhiều khúc dạo đầu, thứ nóng rực của anh liền trực tiếp tiến vào thân thể tôi. Tôi có chút không thoải mái giãy dụa lại bị giữ chặt đè trên bồn rửa mặt trong phòng tắm. Có lẽ hơi nước dẫn phát chất cồn trong cơ thể, không lâu sau tôi liền không nhớ rõ chuyện kế tiếp, chờ tôi tỉnh lại thì đã hơn bảy giờ sáng rồi, cả người tôi trần truồng mang theo dấu vết xanh xanh tím tím sau cuộc yêu vùi vào trong ngực anh

“Tiểu Uyển Uyển, công ty của cậu ở đâu vậy?” Từ Tiểu Nhã cắn ống hút đồ uống nhìn tôi.

“Hình như ở trên đường Hữu Nghị thì phải?” Tôi mơ hồ có chút ấn tượng.

“Cách nơi cậu ở rất xa đúng không? Hình như cũng không có chuyến xe nào chạy thẳng tới đó.” Từ Tiểu Nhã nghĩ tới khoảng cách giữa hai nơi.

“Ừ, lúc tớ đi phỏng vấn cũng biết rồi, khi ấy đi taxi, tốn chừng 30 đồng tiền xe.” Tôi nhớ chỗ đó rất xa. Đi taxi cũng mất gần 30 phút mới tới.

“Công ty đó làm gì vậy? Tớ nhớ trên ảnh không có vẻ gì giống văn phòng cả?”

“Hình như là bán buôn thức ăn nhẹ thôi.” Tôi nhớ lúc phỏng vấn tôi cũng hỏi người ta như vậy.

“Tiểu Uyển Uyển, hay là cậu đừng đi nữa…, tiếp tục tìm một chút, tớ cảm thấy công việc này không có chút tiền đồ nào cả.” Hiếm khi Từ Tiểu Nhã nhíu mày.

“Tớ cũng thấy không có tiền đồ, nhưng lại muốn thử một chút, dù sao tích lũy chút kinh nghiệm cũng tốt.” Thật vất vả mới tìm được công việc, mặc dù công ty không lớn, công việc xem ra cũng chẳng có tiền đồ, nhưng tôi lại không muốn bỏ qua.

”Được rồi, dù sao cậu ở nhà rảnh rỗi, cũng không có việc gì làm. Còn gì cần mua nữa không? Không còn thì chúng ta đi siêu thị đi, gần đây tớ rất muốn ăn sườn xào chua ngọt của cậu!” Từ Tiểu Nhã đẩy cái ly đã uống xong ra, dáng vẻ thèm nhỏ dãi nhìn tôi chằm chằm.

“Không mua nữa… Đi siêu thị đi!” Tôi có chút buồn cười, xách túi đồ mua được lên, người này, mỗi lần đi dạo phố với tôi đều bắt tôi làm một bữa ngon an ủi cô ấy.

“Sườn xào chua ngọt, cá quế hấp, còn có thịt dưa muối, đúng rồi, còn cò canh chua cay lần trước cậu làm nữa.” Từ Tiểu Nhã bắt đầu xòe ngón tay gọi món.

“Vâng, đều có cả… hôm nay làm hết.” Tôi một đường kéo tay anh ấy tới hướng siêu thị. Cơm tối chỉ có tôi và Tiểu Nhã ăn, mặc dù làm một đống đồ ăn, nhưng có cái bụng lớn Từ Tiểu Nhã ở đây thì cái gì cũng không còn thừa lại.

Cơm nước xong, chờ tôi thu dọn phòng bếp, cô ấy cùng tôi xem TV một lúc rồi mới về. Buổi tối tôi nằm ở trên giường cố giữ tinh thần muốn đợi anh trở lại rồi nói cho anh biết tôi đã tìm được việc. Không biết thời gian đã trôi qua bao nhiêu lâu, đúng lúc tôi gần sắp thiếp đi thì nghe thấy tiếng mở cửa.

“Uyển Uyển còn chưa ngủ sao?” Anh nghiêng mặt nhìn đồng hồ báo thức đầu giường có chút ngoài ý muốn thấy tôi đến giờ này còn chưa ngủ.

“Em có việc muốn nói với anh.” Tôi xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, ngồi dậy vực lại tinh thần.

“Có chuyện gì đợi mai rồi nói, em ngủ muộn ngày mai dậy lại không khỏe.” Anh vuốt ve khuôn mặt tôi để tôi nằm lại giường, thuận tiện tém lại chăn.

“Em tìm được việc rồi, ngày mai em sẽ đi làm!” Tôi hướng về bóng lưng anh trai đang bước ra cửa phòng kêu lớn một tiếng, bước chân anh dừng lại một chút rồi xoay người vào phòng tắm. Tâm trạng tôi thả lỏng không ít, tôi nhắm mắt vùi mặt vào gối không biết đã bao lâu, rốt cuộc một thân thể ấm áp quen thuộc dán vào phía sau tôi, tôi xoay người lại chôn mặt vào ngực anh.

“Uyển Uyển…” Tôi nghe thấy tiếng anh thở dài.

“Đinh đinh đinh, con heo lười mau rời giường, đinh đinh đinh, con heo lười mau rời giường.”

Tôi vươn tay tắt đồng hồ báo thức đầu giường, lật người muốn ngủ tiếp, đột nhiên nhớ ra hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, tôi vọt từ giường xuống lục đống quần áo và váy hôm qua vừa mua.

“Uyển Uyển, sớm như vậy đã dậy rồi sao?” Anh chống người nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, đồng hồ hiện bảy giờ rưỡi.

“Vâng, công ty của em hơi xa, ngày đầu đi làm mà tới muộn là không tốt.” Thay quần áo xong, tôi bắt lấy cái lược xử lý mớ tóc rối bù vì ngủ của mình, vẫn là búi tóc lại đi, nhìn có vẻ già dặn hơn một chút. Thay quần áo, làm tóc, rửa mặt đánh răng xong thì cũng đã tám giờ mười phút. Tôi nhớ được thông báo là chín giờ làm việc.

“Uyển Uyển, chú ý an toàn, có chuyện gì gọi điện thoại cho anh!” Anh mặc đồ ngủ đứng ở cửa phòng ngủ lấy cái túi nhỏ tùy thân tôi để trong phòng đưa cho tôi.

“Vâng, em đi đây!” Tôi nhận lấy túi xoay người ra khỏi nhà. Đã lâu không có ra ngoài sớm như vậy, đi xuống lầu liền nhìn thấy các cụ già trong khu chung cư đang tập dưỡng sinh ở trong sân. Ra khỏi cửa chính khu chung cư đi tới trạm xe, nhớ lại tuyến đường hôm qua vừa đi, hình như phải đổi xe ở trạm kế tiếp.

Tôi theo đội quân người đi làm đứng dưới trạm chờ xe buýt, cùng đợi xe, lâu rồi không có cảm giác đợi xe này, hồi còn đi học thì trường học chỉ cách nhà khoảng 20 phút đi đường, ra ngoài đi dạo phố mua đồ xong cũng thuận tiện bắt xe taxi về nhà, cho nên đã rất lâu rồi tôi không có đợi xe buýt như thế này. Hôm nay không biết xe buýt làm sao, đợi thật lâu cũng không thấy, tôi giơ cổ tay nhìn đồng hồ, đã tám giờ rưỡi rồi, xem ra không kịp đợi ngồi xe buýt.

Tôi mở túi lấy ví tiền ra, tôi nhớ hôm qua mua khá nhiều đồ, hình như chỉ còn mấy tờ mười đồng, không biết có đủ tiền đi taxi với tiền ăn trưa không. Tôi mở ví tiền ra, bên trong có mấy tờ 100 đồng, tôi đếm qua, có chừng bốn năm trăm đồng, có lẽ sáng nay khi anh đưa túi cho tôi đã bỏ vào. Tôi tới ven đường gọi taxi, chạy thẳng tới công ty. May là một đường thuận lợi không gặp phải tắc đường. Sát nút chín giờ kém hai phút tôi mới bước vào cửa chính công ty. Công ty không lớn, người cũng không nhiều lắm, ngồi trong phòng làm việc tính thêm tôi là tổng cộng có ba người, còn lại đều là nhân viên giao hàng.

Công việc của tôi chính là tiếp tân kiên nhân viên điện thoại, ghi lại thông tin khách hàng gọi đến rồi đưa đến kho. Toàn bộ một tháng tiền lương cộng lại là 1000 đồng. Tôi tính toán một chút xem ra không thể ngày nào cũng ngồi taxi được rồi, phải ngồi xe buýt, nếu không một tháng tiền lương còn không đủ tiền đi xe một tuần.

“Xin chào, cậu mới tới hôm nay đúng không!” Đứng trước bàn tôi là một cô gái xem ra cũng tầm tuổi tôi, tóc ngắn ngang tai, trên người mặc chiếc áo sơ mi xanh dương, được giặt tới có chút trắng bệch, phía dưới là váy đen ngắn.

“Chào cậu, mình tên là Lý Ngọc Uyển, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm.” Tôi vươn tay bắt tay cô ấy.

“Mình tên là Trương Thư Vân, là người trông kho hàng, đúng rồi, chị ấy là chị La tài vụ.” Cô ấy chỉ một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi, ngồi một mình trong góc phòng.

“Chị La.” Tôi ngẩng đầu nhìn phía bên kia cười cười coi như chào hỏi. Công việc không tính là khó khăn cũng không quá bận, chỉ cần nhớ rõ đồ khách hàng đặt rồi giao cho bên Trương Thư Vân là được. Có chuyện làm nên thời gian trôi qua rất nhanh, chưa được bao lâu đã đến giờ ăn trưa.

“Lý Ngọc Uyển, cậu có muốn cùng đi ăn cơm không?” Trương Thư Vân từ kho hàng đi ra, cởi đồng phục làm việc dính đầy bụi bặm trên người xuống ném ở một bên.

“Được, chờ mình một chút, buổi chiều còn có một đống đơn hàng phải giao đó, đừng có vừa đi là quên giờ giấc luôn.” Chị La tài vụ ngẩng đầu lên liếc nhìn chúng tôi một cái.

“Biết rồi!” Trương Thư Vân thuận miệng đáp một tiếng rồi kéo tôi bước nhanh ra khỏi cửa chính công ty.

“Thật là tự coi mình là bà chủ mà!” Trương Thư Vân vừa kéo tôi vừa lỡ lời nói.

“A, chị La là bà chủ sao?” Tôi có mơ hồ nghe được.

“Phi, chị ấy mà là bà chủ cái gì chứ, chỉ là có một chân với ông chủ vậy thôi mà lại thật sự tự coi mình là bà chủ quản đông quản tây.” Trương Thư Vân nghiêng mặt liếc tôi một cái.

“Buổi trưa ăn gì đây?” Tôi đổi chủ đề, nhìn quán cơm nhỏ bên đường.

“Còn có thể ăn gì chứ, đương nhiên là mỳ và cơm chiên rồi, chẳng lẽ còn có cái gì để ăn sao.”