- Trời ơi, Quân làm cả lớp hết hồn luôn đó!
- Hì..hì..Quân xin lỗi! Tại Quân hết. Đi lung tung ko như lúc diễn tập nên loạn cả lên.
- Nhưng cũng may là Quân ứng xử được. Nếu ko lớp mình quê 1 cục luôn rồi! Quân giỏi thật đấy!!
- Ko dám..Quân chỉ cố gắng ko làm mình bị quê thôi.-tôi gãi đầu nói
- Mà lúc nãy Quân cứ nhìn nhìn bên dưới khán giả vậy? Quân kiếm ai àh?-1 đứa bạn cùng lớp lên tiếng hỏi
- Àh..Quân..tìm con em của mình!
- Tường Vi hả?
- Ờ..ừm..!
- Lúc nãy mình thấy Tường Vi đang được thằng nào đó dắt đi lên lầu áh.
- Vậy hả?
- Ừm!
- Xin lỗi, Quân đi kiếm nó 1 chút!
Tôi nói rồi chạy vội đi ra khỏi đám bạn đang vây lấy mình. Lên đến lầu, tôi vội tìm đến phòng học của nhỏ em mình. Trong suy nghĩ, tôi vẫn chưa biết sao mình muốn tìm nó? Chỉ biết tôi đang bước đi rất nhanh...có lẽ tôi đang rất muốn gặp nó cho vơi bớt nỗi nhớ của ngày hôm qua. Nhưng rồi tôi phải khựng lại núp qua 1 bên khi nghe cuộc trò chuyện của nó và Phong.
- Tự nhiên ông kéo tui lên đây chi zạ? Làm tui ko được xem upa của tui biểu diễn luôn!
- Thì..thì tại có chuyện muốn nói với Vi nên Phong mới kéo Vi lên đây!
- Chuyện gì?
- Ưʍ...
- Ưʍ...??
- Ưmm......
- Ưmm......wài zạ ông? Khìn hả? Có gì nói lẹ đi! Mặt ông sao nhìn nghiêm trọng quá àh!
- Thì chuyện này nghiêm trọng lắm! Nên phải suy nghĩ thật kĩ Phong mới dám nói ra.
- Chuyện gì chòy?
- Ưmm...cảnh cuối...cảnh cuối ý...
- Cảnh cuối nèo?
- Cảnh...cảnh...hoàng tử đánh thức công chúa = 1 nụ hôn...
- Ừa...lát tối mới đến lượt lớp mình diễn mà? Sáng nay chỉ dành cho mấy lớp có tiết mục ngắn! Ông nói đến cảnh đó chi zạ?
- Vi ko nghĩ gì sao?
- Nghĩ gì là nghĩ gì?
- Thì...lúc đó Phong hôn Vi...Vi...ko ngại chứ?
- Áh...!
- Gì vậy?
- Ông...ông...và...tui...hôn...nhau...!Tui...tui..quên..mất...cái...cảnh...đó...
- Vi...Vi...hôn...ai...bao....giờ...chưa?
- Hỏi zô ziên wá! Ông thấy tui có bạn zai hem mà hỏi hôn ai bao giờ chưa?
- Ờ..ờ..vậy..vậy..giờ...sao? Phong cũng chưa hôn ai bao giờ?
- Ông chưa hôn ai bao giờ kệ ông chứ? Nụ hôn đầu đời của tui hem phải rẻ đâu mà trao cho ông đơn giản chỉ qua 1 vở kịch. Ông
đừng có mơ làm chuyện đó với tui nha!
- Ai....ai...mơ chứ? Của Vi ko rẻ bộ của Phong rẻ hả?
- Xì, chứ gì? Ông hem nghe câu ca dao người ta thường hát nà:
3 đồng 1 mớ đàn ông,
Mua về bỏ túi ẵm chồng đi chơi.
Giữa đường làm rớt xuống sông,
Chạy về méc má, má cười ko sao
Má cho cái khác cầm mà đi chơi!
- Ủa? Gì kì zạ? Sao Phong nghe thấy 2 câu cuối nó sao sao áh. Đâu có giống? Hình như đâu phải zậy?
- Ừa, đúng rồi! 2 câu cuối tui chế áh!
- Hay ha!
- Thấy hay hả? Hi..hi..cám ơn!
"Cốp" 1 cái, Phong cốc vào đầu con em của tôi rồi nó nhăn mặt rượt theo oánh lại Phong. 2 người chạy giỡn với nhau trong phòng có vẻ rất zui. Tôi đứng bên ngoài chợt cảm giác như bị bỏ quên. Ko ai nhớ đến. Tự nhiên thấy lòng thật buồn...tôi quay bước đi xuống sân 1 mình thay vì sẽ bước vào gọi nó, nói với nó tôi nhớ nó.
Rồi tôi lại gặp Vi. Thấy gương mặt của tôi có vẻ buồn, Vi lo lắng hỏi:
- Quân sao vậy? Sao mặt của Quân nhìn buồn quá vậy?
- Ko! Có gì đâu?
- Thiệt ko có ko? Sao thấy nghi nghi quá!
- Hì..hì, thiệt mà!-tôi gượng cười nói
- Ưʍ...còn 2 lớp nữa mới đến lớp của Vi diễn nên giờ chán quá. Đi đi lại lại vòng vòng.Àh, Quân có muốn đi uống nước với Vi 1 tí ko?
- Xuống căn tin àh?
- Ko! Mình đi ra ngoài mua trà sữa uống ngon hơn!
- Ừm...cũng được! Để Quân đi ra bãi xe lấy xe đạp. Vi ra cổng đứng đợi Quân nha!
- Oki!
Nói rồi, Vi liền đi ra hướng cổng trường. Còn tôi thì đi lấy xe đạp ra. Vi ngồi lên yên sau để tôi chở đi. Tôi đạp khá chậm để những cơn gió nhẹ buổi sáng có thể thổi vơi đi bớt cái cảm giác buồn trong lòng của tôi. Vi ngồi phía sau, im lặng, ko nói gì hết nhưng tôi lại có cảm giác Vi đang chia sẻ nỗi buồn ko nói nên lời của tôi...
Đến nơi, tôi đậu xe lại cho Vi ngồi đợi và mình thì vào mua 2 ly trà sữa. Nhưng vừa mua xong bước ra thì tôi bắt gặp 1 tên con trai đang đậu chiếc xe Nouvo của mình kế bên Vi ve vãn Vi. Nhìn chiếc xe dán hình thật đẹp mắt, gắn thêm vài bộ phận đèn màu chói mắt, tôi đoán tên ấy là con đại gia. Dường như hắn chỉ lo chú ý đến Vi nên chẳng để tâm đến tôi và thế là hắn cứ mặc sức nói những câu bóng gió:
- Em xinh quá, em học ở trường nào vậy?
- Đằng kia!-Vi chỉ ngón tay về phía trường đang nằm ko xa
- Àh..àh..trường đó nổi tiếng lắm nha. Em tên gì vậy? Cho anh làm quen với được ko?
- Xin lỗi anh, bạn ấy ko thích quen người lạ đâu!-tôi lên tiếng xen vào, tay đưa 2 ly trà sữa cho Vi cầm rồi leo lên xe đạp. Thấy tôi
chở Vi đi, ko ngó đến hắn nên vội rồ ga chạy theo nói:
- Em đi đâu? Lên xe anh chở cho đi nè. Em để bạn em chở vậy thì tội nghiệp bạn em lắm. Để bạn em chạy 1 mình nó khỏe hơn. Lên
đây đi với anh đi em.
- Dạ, cám ơn! Ko cần đâu!-Vi nói rồi cố xoay mặt qua chỗ khác còn tôi thì vẫn im lặng tiếp tục chạy. Thế nhưng cái mặt của hắn hơi dầy, vẫn chưa chịu thôi, hắn vẫn cứ cố nói:
- Em qua xe anh, đi với anh đi mà. Đi chơi với anh đi em!
"két..két..."-tôi thắng xe lại thật gấp làm Vi bất ngờ ôm lấy tôi. Vội vã, Vi buông tôi ra còn hắn thì cũng dừng xe lại nhìn ko hiểu chuyện gì? Tôi nhìn vào mặt hắn nói:
- Hì, anh đẹp zai nhà giàu muốn rủ bạn của em đi chơi đúng ko ạh?
- Ờ..ờ..!-hắn nói
- Vậy anh chạy về nhà lấy xe hơi ra mà đón bạn em đi. Chứ Nouvo, Ps, Dylan...bạn em đều ngồi hết rồi nên mới muốn thử cảm giác
đi xe đạp với em. Bây giờ anh muốn được chở bạn em thì anh đi xe hơi đến đi, em nhường lại cái ghế tài xế!
- Ah..cái..đó..-hắn ấp úng, mặt hơi nhăn lại vì ko biết phải nói lại thế nào thì tôi cười và tiếp tục:
- Hì, chắc anh ko biết chạy xe hơi nên ko dám hả? Vậy thôi tụi em xin phép đi trước nha! pai..pai...!
Tôi phóng xe đi bỏ lại 1 thằng ngố hết sức ở phía sau. Vi che miệng cười nói:
- Quân hay quá, nói mấy câu là nó ko dám đi theo nữa!
- Hì, có gì đâu? Sự thật là vậy mà? Vi là tiểu thư thì chắc mấy loại xe đó đã đi hết rồi. Phải đi xe hơi thì mới rước nỗi Vi.
- Hì..hì..đâu có. Vi thích đi xe đạp với Quân thế này hơn nè!-vừa nói, Vi vừa vòng tay qua ôm eo tôi. 1 cảm giác thật lạ xuyên qua người khiến tim tôi hơi loạn nhịp. Nhưng rồi cảm giác đó cũng biến mất ngay khi Vi buông tôi ra rồi đưa lên cho tôi ly trà sữa để tôi vừa đạp vừa uống.
Tôi cầm lấy ly trà sữa uống ngay 1 hơi để tự trấn tĩnh mình lại nhưng vẫn ko quên xoay lại nhìn Vi 1 cái theo quán tính và tôi vô tình thấy gương mặt của Vi hơi ửng đỏ Thật lạ nhưng cũng thật dễ thương!