Rồi khi đang loay hoay xách đồ phụ mẹ về nhà thì tôi và nó bắt gặp Xu đang đi loạng choạng trên đường như 1 kẻ say rượu. Thấy dáng vẻ Xu giống như 1 người chán sống đi tìm cái chết nên tôi và nó liền chạy theo Xu.
- Xu...!-tôi gọi
- Gì? Tránh ra đi...!-Xu hất tay tôi ra
- Xu sao vậy?:l Tụi này chỉ mới về quê 2 ngày mà Xu đã tàn tạ như vậy sao? Để chị Yu thấy chắc Xu bị xử đẹp đó!-nó nói
- Hừ...cứ để Yu thấy! Dù có thấy...thì sao chứ...?-giọng Xu nghẹn ngào
- Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao Xu trở nên thế này?-tôi hỏi
- Mặc kệ Xu đi!-Xu ko thèm trả lời tôi và đẩy tôi ra chạy đi. Có vẻ Xu đang rơi vào tuyệt vọng...Dù ko hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng nếu bỏ mặc Xu như thế thì sẽ có chuyện mất nên tôi vội nói:
- Em đến nhà chị Yu nói với chị ấy đi. Anh đi theo Xu.
- Ừm!-nó gật đầu rồi 2 đứa chia nhau đi.
Tôi đuổi theo Xu đến 1 công viên thì đã thấy Xu nằm la liệt trên 1 băng ghế đá. Người Xu nồng nặc mùi rượu thật khó chịu. Ko thể để Xu nằm ở đây như thế, tôi đở Xu đứng dậy đón xe đưa Xu về nhà. Hài.z.z..cũng may là Xu còn 1 chút tỉnh táo nên chấp nhận cho tôi đưa về nhà. Chứ ko thì chẳng biết bỏ Xu ở đâu?
Vì là buổi trưa nên ở nhà của Xu chẳng có ai. Ngôi nhà của Xu khá đơn giản và rộng rãi. Đỡ Xu lên đến phòng là cả 1 sự nỗ lực cố gắng hết sức đối với tôi. Nằm trên giường, Xu đưa mắt nhìn lên trần nhà 1 cách vô hồn.
Nhìn ánh mắt đượm buồn của Xu, tôi biết đây là chuyện ko nhỏ. Lấy 1 cái ghế trong phòng, tôi ngồi xuống nói:
- Giữa Xu và chị Yu có chuyện phải ko?
- ........!
- Nếu Xu có chuyện gì buồn thì hãy nói ra đi. Có lẽ Quân ko giúp đc nhưng có 1 người chia sẻ cũng tốt mà.
- ....hết...hết..rồi...!
- ...
- Tình cảm bấy lâu nay...chấm dứt chỉ vì 1 câu...1 câu thôi...
- :l
- Yu nói chia tay...chia tay chỉ vì Yu bị say nắng! Yu...ko còn cảm giác nữa...!
- ....!-tôi im lặng ko biết nên an ủi Xu như thế nào.
Thật ko ngờ mọi chuyện lại diễn ra nhanh như vậy. Mới hôm quen biết nhau, tôi còn cảm thấy ngưỡng mộ Xu và chị Yu là 1 cặp đẹp đôi hạnh phúc mà chỉ mới có 2 ngày...họ đã chia tay rồi. Chia tay ko phải vì có người thứ 3, ko phải vì có hiểu lầm, ko phải do giận dỗi...mà...chỉ vì say nắng...! Cả ngàn lý do, vạn lý do...nhưng sao cái lý do say nắng lại đắng thế nhỉ?...
Biết rõ có nói ra thì tôi cũng ko giúp đc gì nên Xu cũng ko màng đến tôi. Ánh mắt vẫn cứ nhìn lên trần nhà, Xu nói:
- Mở giúp Xu bài nhạc...
- Ừk!-tôi vội vã bật nhạc lên theo lời Xu vì chợt nghĩ ra có lẽ âm nhạc sẽ làm dịu đi phần nào nỗi đau bây giờ của Xu. Tiếng nhạc vang lên....1 giai điệu thật buồn và lời nhạc...sao chua xót như chính lời Xu muốn nói thế này?
- ------"Nói ra vậy thôi câu biệt ly ta đã ko chung đường. Có đau thì đau nhưng còn hơn phải vấn vương thêm chi. Vì người cứ cố giấu tiếng nói chẳng còn yêu nữa đâu. Kết thúc thế thôi cho ko bận tâm về nhau.
Nhớ khi đc iu, khi đc thương, khi đc có thêm người. Giờ thì tan nát bao mộng ước đã trôi xa đi đâu? Thôi thì câu nói chia tay anh sẽ nói thay cho em người ơi.
Có lúc anh luôn hỏi lòng làm sao để iu em. Cố gắng nhưng ko biết gì vì em chẳng iu anh. Từng đêm khuya vắng ở bên cạnh anh nhưng em cô đơn thì thôi còn quen làm chi cho đớn đau.
Kết thúc cho nhanh mối tình để giải thoát cho nhau. Nước mắt ko rơi nữa rồi vì anh sẽ quên em. Lời ca anh viết với bao hạnh phúc bên em khi xưa đành xoá trong hư vô.
Tháng năm cùng em anh thật vui, anh thật iu em nhiều. Có bao giờ anh nghĩ giờ đây phải nói câu chia tay. Từng lời ấm áp, êm dịu êm như làn mây thoáng qua đã khiến trái tim như khô cằn kia phải nói iu.
Thế nhưng tình iu qua thời gian cũng nhạt phai đi dần. Chỉ còn mình anh mong gặp em, nhớ thương em đơn phương. Thôi thì anh cũng mong cho em, em sẽ chẳng cô đơn khi ko còn anh.
Cứ thế qua bao mối tình, mình tôi vẫn cô đơn. Có mấy ai trên cõi đời sẽ thương xót cho tôi. Vì tôi khi iu quá iu người ta cho nên tôi đau vậy thôi còn mơ mộng chi hạnh phúc kia..."Chỉ có tôi yêu em"...!--------
...Trong lúc này, tại nhà Yu. Nó theo lời tôi đến gặp chị Yu nhưng tóc đỏ đã đứng trước cửa chờ từ lúc nào. Vừa thấy nó, tóc đỏ đã nói:
- Ko cần vào tìm. Chị Yu nói ko muốn gặp ai hết!
- Sao lại như vậy?:l
- Ko biết. Tôi chỉ chuyển lời dùm chị Yu thôi. Tường Vi về đi!
- Nhưng....-nó chưa kịp nói hết câu thì tóc đỏ đã đóng sập cửa lại. Thấy chuyện này có lẽ phải hỏi từ Xu thôi nên nó đành quay về. Khi nó đi về thì ở trên phía cửa sổ, 1 người đứng lặng âm thầm quan sát cũng kéo rèm lại ngồi xuống 1 cách khổ sở...
Ở nhà Xu.
- Upa ơi...
- Suỵt...! Xu vừa mới nhắm mắt ngủ.Nói chuyện nhỏ thôi.-tôi ra hiệu và nói thật khẽ
- Ừm!-nó gật đầu lia lịa hiểu
- Ra ngoài nói chuyện đi!
- Ừm!
Tôi đứng dậy khỏi ghế bước ra khỏi phòng của Xu thật nhẹ nhàng, cẩn thận để ko làm Xu bị thức giấc. Cánh cửa phòng của Xu vừa đc tôi khép lại thì nó liền báo cáo tình hình:
- Em đến nhà gặp chị Yu nhưng chị ấy ko chịu gặp. Còn kêu tóc đỏ đứng chặn cửa ko cho vào nữa!
- ....Sao lại như vậy?-tôi thắc mắc
- Ai biết!
- Hừm...m...-tôi đăm chiêu suy nghĩ
- Xu sao rồi hả upa? Có kể cho upa nghe chuyện gì đã xảy ra ko?
- Xu chỉ nói lắp lửng là mọi chuyện đã hết. Đây là say nắng của Yu thôi. Rồi nằm nghe nhạc 1 lúc đến khi bài nhạc kết thúc thì Xu cũng thiếp đi luôn.
- Vậy upa có để ý Xu có khóc ko?
- Ko! Nhìn gương mặt của Xu rất buồn. Như là người đánh mất tất cả vậy nhưng Xu chẳng hề khóc. Có lẽ mọi chuyện còn chưa rõ ràng và khóc cũng đâu đc gì nên Xu ko khóc.-tôi phỏng đoán
- Ờ...!
- .....!
- Gì zạ? Sao tự nhiên nhìn em dữ zạ?
- Em có say nắng giống chị Yu ko?-tôi hỏi thẳng vì cảm thấy nghi ngờ
- Có!
- :l
- Nhưng em bị say nắng nặng hơn chị Yu nè. Say nắng từ lúc nhỏ đến giờ vẫn chưa hết!
- >"<
- Hi..hi..
- Thôi, về nhà. Chút 2 đứa mình qua xem Xu sau.
- Ừm!
Nó khoác tay vào tôi rồi 2 đứa đi về nhà mà ko hề biết trong phòng. Xu vẫn chưa hề ngủ. Đôi mắt thấm đẫm sự mệt mỏi và nặng trĩu nỗi buồn của Xu vẫn chưa nhắm. Nó vẫn mở ra nhìn bâng quơ vào hư không như kẻ vô hồn nhưng hình ảnh nó thấy...tất cả đều bị nhoè đi trong nước mắt đang rơi ra lặng lẽ của Xu.
...2 ngày trước.
- Xu ơi!
- Gì kưng?
- Ahn Jea đã đi về quê với nhóm của Quân rồi. Giờ ở nhà ko sợ nó nữa nên tối nay Xu qua nhà ăn kum chung hen!
- Nhưng ai nấu?
- Hi..hi..tối nay Yu ko nấu. Papa nấu.
- Papa nấu àh? Vậy là món Hàn Quốc rồi!
- Ừa!
- Chẹp..đời sao sướng quá ta. Ko cần tốn tiền vào nhà hàng ăn món Hàn.
- Hi..hi..!
- Vậy tối nay ăn kum xong làm gì?
- Ưʍ...thì ở nhà chơi. Đi ra đường hoài cũng chán. Hết chỗ để đi rồi.
- Oki. Vậy hẹn tối nay gặp lại ha!
- Ừa, Xu nhớ mặc đồ đẹp zai lên áh. Ra mắt papa luôn!
- ^^~
Tối đến. Xu mặc cho mình chiếc áo sơ mi màu kem, quần jean xanh hơi nhạt, mái tóc chải đàng hoàng tự nhiên, ko vuốt keo lịch sự với 1 chai rượu nho trên tay đến. Vì nghĩ Xu là bạn thân với Yu và ko khắt khe lắm với ngoại hình "giống kon zai" của Xu nên thầy Lee đón tiếp rất nồng nhiệt. Bữa ăn gia đình giữa 3 người cũng rất vui vẻ vì Xu rất biết cách ăn nói với phụ huynh. Sau bữa cơm, Yu dắt Xu lên phòng chơi. Cả 2 vừa ngồi xuống nói đc vài câu về món ăn ngon thế nào? Cái vị lạ đối với người Việt Nam ra sao thì thầy Lee hiếu khách đem lên cho cả 2 một dĩa trái cây tráng miệng rồi nói:
- 2 con ở nhà chơi vui nhé. Ba có việc nên ra ngoài 1 tí.
- Dạ!-Yu đáp còn Xu thì gật đầu thay lời chào.
Thầy Lee mỉm cười rồi ra khỏi nhà. Nhìn thấy thầy Lee lên xe đi đc 1 đoạn khá xa thì Yu liền nhào đến giựt miếng lê trên tay của Xu bỏ vào miệng ăn. Xu nhăn mặt nói:
- Ở đâu ra cái kiểu tự nhiên thế zạ? Chỗ người ta đang ăn, đã đưa gần miệng rồi mà giựt ăn zậy đó hả?
- Hì..ở đây luật lệ là zậy đó!
- Muốn gì đây? Kiếm chuyện hả?
- Ừm...buồn quá ko có gì làm nên kiếm chuyện nè!-Yu nói giọng tinh nghịch, tay cầm 1 miếng lê khác chóp chép cắn từng miếng khiêu khích Xu. Hơ...là người mà chứ có phải thần thánh gì đâu mà khi bị khích tướng ko động đậy? Ra tay chớp nhoáng, Xu lấy miếng lê đang cắn dở của Yu rồi mỉm cười đắc thắng. Yu liền đè Xu xuống đất cười tinh ranh nói:
- Trả đây. Nếu ko Yu hun chết àh!
- Ko trả! Ăn luôn!-Xu nói rồi bỏ miệng ăn. Chỉ nhai vài cái là hết, Xu nhe răng cười thì lập tức nụ hôn của Yu liền đến trên môi của Xu. Đương nhiên Xu cũng nhẹ nhàng đáp lại nhưng vẫn cố nhắc nhở Yu:
- Định làm thịt Xu đêm nay luôn hả?
- Ừm...!
- Nhưng còn papa thì sao?
- Papa ra ngoài rồi mà!
- Vậy thì phải để Xu làm việc chứ ko phải Yu!-Xu nói rồi dùng sức quật Yu ngã xuống rồi chuyển tư thế thành ở phía trên. Nụ hôn bắt đầu rơi xuống từ môi, dồn dập, mãnh liệt rồi lại thật nhẹ nhàng như lời thì thầm ở tai. Sau đó thì lại như đang dỗ ngọt mơn trớn ở cổ...1 tay ôm gọn lấy Yu trong lòng, 1 tay như kẻ trộm đang gỡ từng nút áo của Yu ra. Cả Xu lẫn Yu bắt đầu rơi vào cơn say của tình ái nhưng chợt 1 tiếng vỡ xoảng ở dưới nhà vang lên cắt đứt sự quyến rũ của lưới tình đem cả 2 về thực tại. Xu và Yu vội ngồi dậy nhìn nhau ko biết có chuyện gì ở dưới nhà khi mà trong nhà chẳng còn ai?
Cả 2 lo lắng chỉnh lại quần áo và bước xuống thì liền ngạc nhiên khi thấy thầy Lee đang loay hoay quét dọn mảnh vỡ. Yu cố giữ bình tĩnh nói:
- Ủa? Ba về lúc nào vậy?
- Àh, ba mới về thôi.
- Ba để con dọn cho!
- Thôi, ko cần đâu. Cũng muộn rồi,con nên tiễn bạn về đi.
- Dạ!-Yu nhỏ giọng lại nhìn qua Xu.
- Dạ...thưa bác cháu xin phép về!
- Ừm!
- Chúc bác ngủ ngon!
- Cám ơn! Cháu cũng vậy!
- Dạ!-Xu cúi chào rồi bước ra cửa cùng Yu. Cả 2 đứng ngoài cửa,Yu nói:
- >.< Tí về đến nhà thì nt cho Yu biết nha.
- Ừm!
- Chạy xe từ từ, cẩn thận đó. Ko đc phóng nhanh nghe chưa?
- Biết rồi mà!
- Bye!