Song Sinh - Youngmin0221Y

Chương 25




Lúc này thì nó và chị lớp 12 mới chạy đến.Vừa nhìn thấy tôi nằm dưới đất,nó vội đỡ tôi dậy lo lắng nói:

- Upa có sao ko?

- Ko sao! Chỉ là chịu 1 trận đòn thôi mà!

- Xu, anh ko bị gì chứ?-chị lớp 12 cũng lo lắng hỏi người đó

- Anh ko sao! Nè, cám ơn nhé!-người đó quay qua nói với tôi rồi tròn mắt khi thấy nó đứng cạnh tôi [nhận ra người quen đó mà ] Cả chị lớp 12 cũng tròn mắt nhìn và thế là cả 4 người dắt xe đạp về chỗ sàn gỗ ngồi xuống nói chuyện.

- Em tên Quân, còn đây là Tường Vi!-tôi tự giới thiệu trước

- Hì, cám ơn em đã giúp chặn tên cướp lại. Chị tên Lee Chea Yun. Cứ gọi chị là Yu đc rồi!

- Còn tôi tên Xu!

- Xì, tưởng anh àh ko, tưởng chị bị câm chứ. Lúc gặp nhau chị cứ im re. Bám lắm mới nói đc 1 chữ!-nó châm vào

- Xu từng gặp Tường Vi àh?-chị Yu hỏi

- Ừm. Mới gặp trưa nay trên đường thôi. Hình như lần nào gặp pé này là Xu bị cướp.

- Ha...ha...-tôi cười phá lên vì lời Xu thì liền bị nó nhéo cho 1 cái vào hông làm nụ cười của tôi méo xẹo.

....Xu và chị Yu đều cười khi thấy tôi như thế khiến cho tôi hơi quê nên trả đòn lại bằng cách đè nó xuống sàn gỗ và nói:

- Mài dám làm tao như thế hả? Tao sẽ làm lại "điều dã man" với mài!

- Áh, cấm upa chơi kiểu đó. Trước mặt người khác mà dám làm điều đó sao?-nó nói giọng nhõng nhẽo

- Muộn rồi kưng. Mặc kệ người khác ở đây. Tao làm luôn cho họ chứng kiến!

- Nè..nè..bình tĩnh lại Quân. Dù ko ngại có người ở đây nhưng Yu của Xu ngại!-Xu bỗng lên tiếng kéo tôi ra khỏi người nó còn Yu

thì ngồi bịt mắt lại đỏ mặt. Tôi nói:

- Xu buông Quân ra, để Quân làm "điều dã man" với nó cho nó chừa cái tật ko biết nể mặt ai hết!

- Plè...thách đấy. Thách đấy...làm đi. Làm thử coi. Em muốn lắm nè -giọng nó tinh nghịch thách thức

- Cả 2 thôi đi mà. Có muốn làm gì thì về nhà làm. Ko thì kiếm 1 phòng trọ nào đó. Chứ ở đây thì kì lắm.-chị Yu nói chen vào khiến

cho tôi và nó đang hưng phấn cũng phải đứt ngang ra tròn xoe mắt chớp chớp đồng thanh nói:

- Ủa? Làm chuyện đó cũng cần phải mướn phòng trọ sao?

- Chẳng lẽ mỗi lần làm điều đó, 2 đứa đều công khai thế này àh?-chị Yu nghiêm túc hỏi

- Dạ.Thì có gì để che dấu đâu?-tôi tỉnh bơ đáp

- -Xu thì nhăn mặt nhìn

- Áh, 2 người đừng nghĩ bậy! "Điều dã man" mà Quân nói là thế này nè!-nó nói rồi thực hành ngay trên người tôi cho chị Yu và Xu

xem. Ặc, nó làm bất ngờ quá, ko kịp đỡ! Đè tôi nằm úp mặt xuống,nó ngồi lên lưng tôi và kéo 2 cái chân tôi lên và bắt đầu chọt lét

ở giữa lòng bàn chân khiến cho tôi nhột ko chịu đc. 2 tay tôi ko ngừng đập mạnh xuống sàn năn nỉ:

- Mài thật dã man. Bỏ tao ra. Buông ra...nặng và nhột quá. Ko chịu đc....ha..ha...nhột quá...

- Hơ...điều.."điều dã man" là zậy sao?-chị Yu nói lắp bắp

- Là zậy đó. Chứ ko phải chuyện kia đâu! -nó thuyết minh nhưng tay thì vẫn cứ chọt lét cái chân của tôi ko buông. Chị Yu nhìn

tôi và nó đùa giỡn như thế rồi ngó qua Xu với ánh mắt nguy hiểm. Xu hiểu ý liền đứng phắt dậy nói:

- Nè..nè..lớn rồi nha. Ko đc bắt chước con nít làm điều dã man đó với Xu.

- Nhưng Yu muốn thử!

- Quên chuyện đó đi.

- Yu muốn thử!

- Chạy là thượng sách!

- Đứng lại! Yu muốn thử!

Thế là Xu xách dép chạy cái vèo và chị Yu rượt theo phía sau. Nhìn họ ko chỉ đẹp đôi mà còn hạnh phúc khiến tôi cũng tự nhiên thấy vui lây. Nhưng chỉ ngước nhìn họ vui đc 1 chút thì tôi nhớ lại tình trạng hiện giờ của mình. Ặc...nhột ko chịu đc. Chết vì nhột quá. Tôi cố sức vùng vẫy và hất nó ra khỏi lưng mình sau đó đè nó lại nhưng là mặt nhìn mặt, mắt nhìn mắt, tay giữ chặt tay

Nó nhìn tôi và vẫn cười thật đáng yêu chờ đợi tôi nói sẽ trả đũa lại nó như thế nào nhưng tôi lại ko nói gì hết. Ở tư thế đó thì tôi

chẳng thể đùa giỡn với nó tiếp. Ánh mắt tôi nhìn nó như thế tôi sắp làm 1 điều gì đó mà con tim muốn thế và nó cảm giác đc điều đó. Nó ko cười nữa mà cũng nghiêm túc lại nhìn thẳng vào mắt của tôi.

"..Thịch..thình..thịch.." tôi nghe rõ tiếng tim của mình và nó đang đập dường như là chung 1 nhịp. Có lẽ tôi sắp làm 1 điều ko kiềm đc...

- Upa...!-nó gọi khẽ trong miệng nhưng như thế cũng đủ đánh thức tôi khỏi tiếng gọi của trái tim. Tôi ngồi sang 1 bên và đỡ nó dậy nói:

- Xin lỗi!

- .....!

- Nè, cả 2 đang nói chuyện gì thế?-chị Yu và Xu trở lại

- Hì, có nói gì đâu?-tôi đáp

- Mọi người khát nước ko? Có muốn uống chút gì ko?-chị Yu hỏi

- Có. Cũng hơi khát. Hi..hi..ở đây có chỗ nào bán nước hả chị?-nó nói

- Ưʍ...ko có. Nhưng nhà chị ở gần đây. 2 đứa có muốn ghé qua ko?-chị Yu hỏi

- Hi..zậy cũng đc. Đi tham quan luôn!-tôi và nó đồng thanh và thế là leo lên xe đạp thẳng tiến đến nhà của chị Yu.

Nhà ở Phú Mỹ Hưng có khác. Căn nào cũng đẹp và có vẻ sang như nhau. Tôi và nó đứng nhìn như 2 đứa dân đen mới chân ướt chân ráo bước lên đô thị. Xu thì chẳng có thái độ gì hết. Còn chị Yu thì tươi cười mở cửa ra mời tất cả vào nhà. Tôi và nó vừa bước vào thì đụng mặt thầy Lee cùng tên tóc đỏ.

....Ngoại trừ chị Yu và Xu thì 4 gương mặt còn lại đều lộ vẻ mặt ngạc nhiên nhìn nhau. Sau 5p chớp chớp mắt, nó nhanh miệng lên tiếng:

- Em chào thầy! Thật ko ngờ papa của chị Yu lại là thầy Lee!

- Chào thầy!-tôi cũng vội cúi đầu chào

- ^^ - thầy Lee ko nói mà đáp lại bằng 1 cái cười thân thiện

- Sao chị lại dắt người lạ về nhà như thế?-tên tóc đỏ nói với giọng khó chịu

- Người lạ gì mà người lạ? Họ đều là bạn của chị. Ko phải người lạ!

- Nếu chị nói con nhỏ kia là bạn của chị có lẽ em sẽ tin. Còn 2 tên này thì 1 người em quá rõ, 1 người thì ko xứng để làm bạn với

chị!-tóc đỏ vừa nói vừa nhìn tôi và Xu với cặp mắt chẳng mấy thiện cảm. Nghe đến đó thì chị Yu lẫn nó đều cảm thấy bực định

nói lại thì thầy Lee lên tiếng:

- Họ đều là bạn của chị con thì coi như là khách trong nhà. Con ko nên nói chuyện với khách như vậy!

- Ai là con của ông? Ông có tư cách gì mà gọi tui là con?

"Bốp"- Sao em dám nói chuyện với ba như vậy hả?-chị Yu bất ngờ tát 1 cái vào mặt của tóc đỏ khiến cho mọi người có mặt đều bất ngờ trước hành động đó. Tóc đỏ ko nói gì hết quay mặt bỏ đi ra khỏi nhà. Thầy Lee ko đuổi theo cũng ko có vẻ gì lo lắng hay tức giận mà bình thản nói:

- Sau này đừng đánh em như thế nhé Yu. Trước mặt khách thế này mà gia đình lại lộn xộn thì thật thất lễ!

- Dạ. Con xin lỗi!

- ^^ Thôi, lần sau đừng vậy là đc rồi. Con dắt bạn lên phòng chơi đi!

- Dạ! Con xin phép!

- Ừm!

Thế là mọi người im lặng đi theo Yu bước lên lầu. Nhìn quanh căn phòng của chị Yu, tôi thấy nó rất gọn gàng và bày trí cũng đẹp nữa. Có lẽ phòng con gái ai cũng thế. Nếu ở nhà ko vì tôi và nó ở cùng phòng thì chắc căn phòng của tôi cũng ko ngăn nắp đc. Ko đợi tôi và nó thắc mắc, chị Yu mở lời trước:

- Thay mặt Ahn Jea, Yu xin lỗi vì lời nói lúc nãy!

- Ko có gì đâu. Chị Yu ko cần phải xin lỗi! Đúng ko Xu?-tôi vội nói rồi ngước nhìn Xu

- Ừm! Xu quen rồi nên Yu ko cần xin lỗi đâu! -Xu vỗ nhẹ lên vai của Yu

- Chị Yu...em hỏi điều này đc ko? -nó thắc mắc khiến cho tôi, Xu và chị Yu ko tranh nhau nói nữa mà ngó qua nó. Chị Yu từ tốn nói:

- Tường Vi muốn hỏi gì?

- Sao Ahn Jea lại có thái độ như thế với Xu và upa của em? Và sao lại nói giọng như thế với thầy Lee?

- .....Gia đình chị vốn sống bên nhau rất hạnh phúc bên Hàn Quốc. Nhưng giữa ba mẹ có hiểu lầm dẫn đến xung đột ko thể hòa giải.Thế là mẹ dắt chị về Vn sinh sống. Để Ahn Jea lại với ba. Lúc đó Ahn còn nhỏ nên ko hiểu biết nhiều.Nó cứ cho rằng ba đuổi mẹ và chị đi cho nên nó sống với ba nhưng luôn làm trái ý của ba. Cứ 2 năm thì ba dẫn nó về Vn để thăm mẹ và chị vài tuần. Thời gian trôi qua, hiểu lầm giữa ba mẹ chị đã đc giải quyết nhưng gia đình chị ko còn tái hợp như xưa đc nữa vì mẹ chị đã ra đi rồi. Sự ra đi của mẹ là 1 mất mát lớn đối với ba,chị và nhất là nó. Thế nên bây giờ nó càng ghét ba và ko chịu nghe ai nói gì hết.

- Em...xin lỗi!-nó hạ giọng xuống vì biết mình vừa vô ý đụng đến chuyện buồn của chị Yu. Còn tôi thì đã hiểu đc nguyên nhân tại sao lần gặp thầy Lee trong mưa thì trông thầy lại bi thảm như vậy. Có lẽ đó là lần thầy phải chấp nhận với sự thật là người vợ của thầy đã ko còn trên đời này...

- Còn về thái độ của nó đối với Quân. Có lẽ là tại chị!-chị Yu nói tiếp

- Sao lại do chị? -nó hỏi

- Vì...chị là người nó yêu mến sau cùng. Ko còn mẹ, nó đặt tất cả sự yêu thương vào nơi chị. Nhưng chị...

- Là tại Xu thì đúng hơn. Nếu ko vì Xu xuất hiện thì mọi chuyện cũng ko như thế này!-Xu lên tiếng nhận trách nhiệm

- Sao lại là tại Xu?-nó lại thắc mắc và thấy khó hiểu. Riêng tôi thì đoán đc phần nào nên chỉ im lặng để nghe chị Yu nói tiếp.

- Em có biết về người đồng tính ko?

- Đồng tính?...Chẳng lẽ chị và Xu là...-nó lắp bắp vẻ mặt kinh ngạc

- Ừm! Khi biết chị đồng tính, Ahn Jea sock lắm. Nó ko chấp nhận chuyện này. Nó ko cho phép ai cướp chị mà đằng này lại là đồng tính nên nó phản đối rất kịch liệt. Chuyện này....chị cũng chưa dám nói với ba!

- ......!-nó im lặng ko nói gì. Tôi nhìn nó và đoán có lẽ nó cũng đang sock. Tôi chợt hơi lo lắng. Lo lắng vì ko biết nếu tôi nói ra mình cũng là người đồng tính thì sao? Liệu nó có sợ và tránh tôi ko? Nhưng tôi đã lầm. Nó im lặng ko phải vì sock mà chỉ là nó đang suy nghĩ thôi. Bằng chứng là sau khi im lặng vài phút, nó bỏ ngay cái mặt nghiêm túc và trở về cái mặt vui vẻ như trước, tinh nghịch nói:

- Em đoán biết trước rồi. Chỉ là hơi bất ngờ vì ko biết Xu có tài gì mà kua đỗ chị Yu zạ?

- Hơ...ai kua chứ? Yu kua Xu thì có!-Xu lên tiếng biện minh

- Hả? Ko phải chứ? -tôi và nó đồng thanh

- Hi...hi...ừm. Thật đó. Yu kua Xu áh. Ko phải là Xu kua Yu đâu.

- Thấy chưa? -Xu lên mặt

- Vậy làm sao chị Yu kua đc Xu zạ?-nó lại tò mò

- Ừm...chuyện bắt đầu vào 1 ngày tan trường. Lúc đó Yu mới lớp 11. Còn Xu lớp 12. Khi Yu đang đi cùng bạn ra cổng thì giữa 1 đám đông học sinh tranh nhau đi về...Yu đã bắt gặp Xu đang đứng nói chuyện với bạn bè. Nụ cười của Xu đã cướp mất hồn của Yu đấy.

- Èo! Ko tin đc! -nó nghi ngờ

- Chị Yu chỉ tình cờ gặp Xu 1 lần đó thôi thì làm sao biết đc Xu mà kua thế?-tôi hỏi

- Hì..hì..ko phải 1 lần. Mà còn trong 1 lần ở giải thi đấu bóng rổ giữa các trường nữa. Lúc đó Xu là 1 thành viên trong đội bóng rổ. Nhìn Xu chơi rất hay nên Yu càng thích. Tuy nhìn vẻ ngoài lạnh lùng, khó gần như thế nhưng khi Xu cười thì rất ấm áp nên Yu quyết định phải làm quen với Xu.

- Èo, zậy chị làm cách nào để làm quen với cái tên tiết kiệm lời nói như Xu?-nó cố tình nói mốc

- Mượn đỡ gan của ông trời chứ sao?-Yu trả lời tinh ranh ngó qua Xu và Xu chỉ biết ngó lơ qua chỗ khác. Thấy thái độ đó của Xu, nó càng tò mò hơn liền hối thúc

- Nghĩa là sao? Chị kể tiếp đi.

- Hì, thì Yu lấy hết can đảm để viết hết cảm xúc của mình vào 1 quyển sổ. Sau đó tìm đến lớp của Xu học. Lúc đó mỗi bước chân đều rất run nhưng vẫn cố gắng bước.

- ^^ Run là vì lớp 11 dám đơn thương độc mã bước qua khu của lớp 12 đúng ko chị?-tôi nói tiếp

- Ừm!Tuy ở trường ko cấm nhưng giống như giao kèo ngầm giữa các khối lớp, ko ai xâm phạm ai. Lúc Yu 1 mình qua đó, ai cũng nhìn với ánh mắt tò mò. Khi gặp đc Xu rồi, Yu đưa vội quyển sổ cho Xu rồi nói: "về nhà hãy đọc!" xong chạy luôn.

- Ko biết gương mặt lúc đó của Xu thế nào nhỉ?-nó cười đểu nhìn qua Xu

- Hì..hì..lúc đó mặt Xu ngớ ra nhìn yêu lắm Rồi từ đó, 2 đứa thường hay trao đổi mọi thứ với nhau qua quyển sổ đó. Giống như là nhật kí chuyền tay vậy. Có khi lên mạng chat với nhau hoặc nhắn tin điện thoại. Cứ thế cho đến ngày hẹn đầu tiên.

- Ngày hẹn đầu tiên cả 2 đi đâu?-nó nhanh miệng hỏi ngay

- Đi xem phim!

- Wow...cũng biết lựa chỗ ghê ta?-nó khen

- Đi xem phim là 1 sai lầm áh!-Xu nói chen vào

- Gì mà sai lầm?-chị Yu liền ngó qua Xu hỏi

- Chứ gì nữa? Tự nhiên coi phim ko lo coi. Cứ ngó người ta wài. Hỏi bộ mặt dính gì hả? Nói ừa, phủi dùm cho tự nhiên kiss 1 cái. Ăn lời ghê!

- >___< ko thích thì trả lại đi. Kiss đầu tiên của người ta đó!

- Ai biểu cho chi giờ đòi trả? Ko trả!

- Ko trả nè!-chị Yu đè Xu xuống chọt lét. Thế là tôi và nó đành ngồi im nhìn 2 người đùa giỡn với nhau vui vẻ cho đến lúc cảm thấy nên về rồi thì tôi và nó chào đi về. Trên đường về, tôi im lặng chờ nghe nó nói về Xu và chị Yu nhưng nó chẳng nói gì hết, chỉ im lặng khiến tôi cũng ko biết nói gì. Đến khi về đến nhà và đi ngủ. Nó vẫn ko nhắc hay bàn gì về người đồng tính hay về chuyện của Xu và chị Yu. Sự im lặng đó của nó khiến tôi phải suy nghĩ....

....Suy nghĩ đủ thứ tùm lum hết, rối như tơ vò...chẳng ngủ đc. Ngó qua nó thì nó đã nhắm mắt lại rồi. Tôi đoán có lẽ nó chưa ngủ đâu, chỉ vờ nhắm mắt nên tôi khìu nhẹ nó hỏi nhỏ:

- Nè, mài ngủ chưa?

- Ưhm...m..chưa..! Gì zạ?

- Ừh thì thấy mài sao im lặng quá zạ? Ko chút phản ứng hay nói gì hết.

- Nói gì là nói gì?

- Thì...nói về chị Yu và Xu. Mài cảm thấy sao về người đồng tính?

- Ưhm..m..thấy họ cũng bình thường.

- Ko khinh hay kì thị gì àh?

- Ko! Làm gì phải khinh hay kì thị?

- Thì tao thấy những người con gái bình thường đều vậy cả mà!

- Plè... đừng có quơ nắm cả đũa.

- Ờ thì ko quơ, đc chưa?

- Xì! Thôi ko nói nữa. Buồn ngủ quá. Mai còn dậy đi học nữa. Upa ngủ ngon!

- Ờ...ngủ ngon!

Sau tiếng chúc ngủ ngon, căn phòng lại im ắng ko 1 tiếng nói nào nữa. Chỉ còn nghe tiếng thở, nhịp tim và thỉnh thoảng thì là tiếng kêu của mèo hoang cùng tiếng sủa của những con chó ngoài đường. Tôi ngó quanh căn phòng của mình trong màn đêm rồi ngước lên trần nhà ngắm những ngôi sao dạ quang của mình 1 lúc rồi khẽ thở dài. Hài.z.z...từ khi biết mình là ai thì tôi cứ luôn phải suy nghĩ và thở dài 1 mình như cụ già Chuyện đời thật khó hiểu. Qui luật của tự nhiên cũng khó hiểu. Con người...càng khó hiểu...! Thế rồi tôi thiếp đi vào giấc ngủ mà ko hề hay biết nó vẫn còn thức. Đợi tôi ngủ say rồi nó mới mở mắt ra nhìn tôi.

- Nhìn và sờ nhẹ lên mái tóc của tôi, nó thì thầm: "Thật ngốc nghếch!"....

Sáng hôm sau...

- Upa..upa..dậy đi. Dậy đi..!

- Ưhm..mấy giờ rồi?

- 6h10 rồi!

- Hả? Cái gì?-tôi hoảng hồn ngồi bật dậy nhìn cái đồng hồ. Ặc, 6h11p. Tôi đứng dậy tung mền vào nó rồi 3 chân 4 cẳng chạy vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Còn nó thì kéo cái mền khỏi người rồi ngồi đó xếp lại cẩn thận dọn dẹp dùm tôi, miệng thì hù dọa:

- Lần này đi học trễ cho coi.

- Tại mài ko gọi tao dậy sớm. Đến giờ mới gọi mà còn nói nữa. Muộn giờ là tại mài đó!

- Plè... người ta kiu mấy lần rồi mà có động đậy gì đâu.

- >.< - tôi nhăn mặt rồi mở tủ lấy đồng phục ra thay vội mà quên mất nó đang đứng trong phòng. Đến khi mặc quần vào và đang cài nút áo thì tôi mới giật mình khi nhìn vào gương nó vẫn còn đứng đó. Tôi lắp bắp nói:

- Mài...sao ko ra ngoài?

- Đứng đây ko đc sao?

- .....!-tôi bỗng cảm thấy ngượng ko biết nói gì thì nó bước đến cài nút áo giúp tôi rồi thắt cavat dùm tôi. Tôi im lặng đứng im cho nó giúp mình mà lòng cảm thấy sao giống 1 cặp vợ chồng trẻ thế ta? 1 chút gì đó hơi vui nhưng rồi tôi cũng mau chóng gạt bỏ cảm giác đó qua 1 bên để phóng xe chở nó đến trường trước khi 2 đứa bị ghi tên là đi học trễ.