Song Sinh (The Twin)

Chương 9




Mặt trăng trên bầu trời từ từ khuyết dần đi một nửa. Ánh sáng từ mặt trăng tỏa ra xung quanh cũng dần yếu bớt đi, tạo nên không khí u ám bao trùm lên mọi vật. Đã gần một tiếng trôi qua kể từ khi Như Nguyệt cùng mọi người đặt chân bước vào bên trong căn biệt thự. Bây giờ đã là 19 giờ 50 phút.

Trong căn hầm, Vĩnh Khang mặt đối mặt với đám đàn em của tên cầm đầu kia, anh khẽ nhếch đôi môi cười, giờ thì có thể để Tiêu Mặc gọi cảnh sát tới rồi đấy, bởi anh đã tìm được kho chứa hàng rồi.

- Tiêu Mặc, thông qua tín hiệu anh gửi chắc cậu biết cần làm gì rồi chứ?

Bên ngoài biệt thự, Tiêu Mặc nhìn vào màn hình vi tính khẽ nở nụ cười. Vĩnh Khang đã truyền thông tin tới rồi, giờ thì bắt đầu cuộc chơi nào. Thorns cũng chỉ hành động một phần đến đây thôi, còn lại phải giao cho cảnh sát chứ nhỉ, chứ nếu Thorns cứ làm quá nhiều, cảnh sát đến mất việc mất thôi. Tiêu Mặc thực hiện nốt một số thao tác trên máy tính rồi nói lại vào bộ đàm.

- Tất nhiên rồi, việc cần phải làm thì phải rõ chứ.

Vĩnh Khang cười nhẹ một tiếng rồi ngay lập tức nghiêm mặt. Đám côn đồ kia nhìn Vĩnh Khang một cách đần độn, chúng không hiểu anh đang làm cái gì và tại sao lại cười trong khi bản thân đang gặp nguy hiểm. Tên tóc đỏ hất hàm về phía trước, lên giọng nói.

- Sắp chết rồi mà còn cười được à? Xem ra chúng mày sợ quá thành ra điên rồi. Anh em, chúng mày xông lên, bắt sống chúng nó giao cho đại ca.

Mấy tên to con nhào lên đánh nhóm Vĩnh Khang, anh khẽ hừ lạnh một cái rồi cũng bắt đầu trận đấu. Nếu như anh không có võ để đánh lại bọn chúng, thì đã chẳng thể là một thành viên của Thorns và cũng chẳng đến đây rồi. Sợ ư? Cho dù gặp phải đối thủ mạnh thì anh cũng không từ bỏ việc chiến đấu.

Quả như dự đoán, đám côn đồ ở đây không phải những kẻ tầm thường chỉ mạnh miệng như những đám bèo bọt khác. Chúng quả thực có được qua một khóa đào tạo và đương nhiên sức đánh của chúng cũng ngang ngửa nhóm Vĩnh Khang.

Vĩnh Khang đấm một vài tên ngã xuống, anh bẻ cổ tay, khuôn mặt đanh lại có một chút của sự tức giận. Kho hàng này đã làm khổ sở biết bao người, ngày hôm nay nhất định anh phải cùng Thorns đem chúng đưa ra phán xét.

Tiêu Mặc đã liên lạc với cảnh sát, cậu cũng muốn cảnh sát nhanh chóng đến để xử lí cho xong mọi thứ mà còn về, sáng mai phải tiếp tục đến trường, nếu chẳng may vào trường quá muộn sẽ khiến người ta để ý và nghi ngờ. Bây giờ đã là 8 giờ 20 phút tối rồi, dù sao cũng đã có thể bắt chúng, vậy thì cứ nhanh lên là được.

Trên tầng hai của tòa nhà, Như Nguyệt vẫn ngồi trong góc tường ung dung chờ đợi sự xuất hiện của cảnh sát. Bây giờ cô đang nắm chắc phần thắng, ở bên ngoài đã có nhóm bắn tỉa yểm trợ, bọn côn đồ lại không dám ló mặt ra khỏi chỗ trú vì sợ bị bắn, cô chẳng cần gì phải xông ra làm chi cả, có đánh thì cũng như vậy, không đánh và ngồi hưởng thụ vẫn hơn.

Trong góc tường, tên cầm đầu chợt cảm thấy sốt ruột, từ nãy tới giờ hắn không thấy phía bên Như Nguyệt có động tĩnh gì cả, điều này làm hắn ló lắng. Hắn không phải kẻ ngốc, chắc chắn Như Nguyệt đang có tính toán gì đó nên mới im lặng như vậy, bởi vì bọn chúng đang bị kẹp giữa hai bên nòng súng, không thể tùy tiện ra tay như ban nãy. Nhưng điều hắn thắc mắc là nếu đã chắc chắn bọn hắn đang ở thế bị động, tại sao còn không hành động ngay đi? Còn nữa, chúng theo lệnh ai để đến đây tìm hàng và giải cứu con nhỏ người mẫu đó?

Tên cầm đầu nhìn về dãy nhà phía ngoài cửa kính. Chắc chắn nhóm bắn tỉa đang ở đó. Bây giờ hắn đang ở thế bị động, nhưng không phải là không thể làm gì để vô hiệu nhóm bắn tỉa đó. Hắn sai đàn em ném bom khói ra ngoài cửa sổ, che hết tầm nhìn của nhóm bắn tỉa.

Như Nguyệt ngay lập tức cùng đàn em giương súng, dù ở thế chủ động, dù ở trong trạng thái ung dung chờ đợi cảnh sát, cô vẫn qua sát tên cầm đầu một cách cẩn thận. Đúng như cô nghĩ, hắn khá thông minh và đương nhiên là hắn sẽ chẳng bao giờ chịu để bản thân cứ mãi ở thế bị động như vừa rồi.

Tên cầm đầu cũng nhanh chóng đưa đàn em ra khỏi tầm bắn của nhóm bắn tỉa, tuy nhiên vẫn phải mặt đối mặt với nhóm Như Nguyệt. Hắn cùng đàn em giương súng, hai bên đối mặt nhau. Tên cầm đầu mở một đường ở tầng hai, ngay lập tức kiến trúc ở đây có sự thay đổi, tạo nên một góc tường khuất mới.

- Khá thông minh đấy! _ Như Nguyệt nói.

- Cũng khá cẩn thận đấy!

Tên cầm đầu nhếch mép cười, hắn khẽ ra ám hiệu với đàn em, hắn vẫn còn một vũ khí tuyệt vời nữa, đâu thể không sử dụng được. Trong góc tường khuất kín, Thiên Du nãy giờ bị giấu ở đó, bây giờ hắn mới cho người đưa ra. Như Nguyệt thoáng ngạc nhiên, bọn chúng lại định dùng Thiên Du để làm mồi nhử, thì ra Thiên Du được giấu ở đây.

- Ưm, cứu tôi với, xin mấy người cứu tôi với!

Thiên Du nước mắt dàn dụa bị một tên túm người, dí súng vào đầu. Như Nguyệt đôi mắt sẫm lại, nhìn từ trên xuống dưới, có rất nhiều vết thương do bị đánh. Đối xử với một cô gái một cách quá đáng như vậy, chỉ có thể là một lũ cặn bã như bọn chúng mới có thể làm được.

Tên cầm đầu cười cợt, hắn tiến đến dùng dao khẽ cọ lên người Thiên Du rồi nhìn Như Nguyệt một cách đểu cáng. Cả người Thiên Du run lên bần bật, cô không phải chỉ là sợ chết mà còn là do cô ghê sợ bàn tay kia của hắn, bàn tay tàn bạo và bẩn thỉu.

- Có muốn xem tao lấy một ít máu của nó không? _ Tên cầm đầu hất mặt về phía Như Nguyệt.

Như Nguyệt không nói một nửa lời, cô quan sát từng hành động của hắn. Thiên Du làm trong ngành người mẫu và còn là một người mẫu quốc tế, giao lưu với nhiều đất nước. Ắt hẳn cô phải biết tiếng nước ngoài. Nhưng tên kia chắc hẳn cũng biết một vài tiếng nước ngoài, cô phải gợi ý sao cho Thiên Du hiểu mà bọn chúng không thể nào hiểu được.

- Được rồi, tao cảm thấy mệt rồi, muốn chơi bời một chút, lấy tao cái ghế ra đây.

Dường như chắc chắn Như Nguyệt không dám làm tổn hại đến con tin nên hắn có thể ung dung ngồi ra một nơi khác và cười cợt.

- Hãy chờ người của ông chủ của tao tới xử chúng mày nhé! Ha ha. Chúng mày, lại chơi bài với tao, sắp sẵn súng ngắm vào con nhỏ người mẫu cho tao, có cái gì bất thường nổ súng đe dọa.

- Rõ ạ!

................

- Thiên Du, cô rõ từ detached chứ?

Bọn côn đồ đã ngồi chơi bài gần mười phút. Như Nguyệt quan sát xung quanh rồi mới hỏi Thiên Du. Thiên Du ngạc nhiên nhìn Như Nguyệt hỏi mình, cô nhanh chóng ổn định lại tinh thần, khẽ gật nhẹ đầu với Như Nguyệt.

Như Nguyệt mỉm cười nhẹ nhàng, cô khẽ tiếp tục.

- Bây giờ chúng ta buộc phải chấm dứt vấn đề nhì nhằng ở đây ngay lập tức, tôi cần cô hợp tác, nếu thành công thì chúng tôi mới có thể cứu cô ra.

- Cô cứ nói.

- Khi tôi nói detached, cô phải thực hiện theo, vì ""tách ra"" thường là ám chỉ người trong nhóm của mình đứng tách ra hành động nên bọn chúng có thể sẽ không hiểu thực ra ý tôi ra kêu cô né sang một bên khi tôi bắn. Cô buộc phải né một góc 60 độ và nghiêng người ra xa tên cầm đầu để tôi hoặc nhóm bắn tỉa bắn trúng hắn.

- Nhưng nhóm bắn tỉa biết sao được cô ở đâu?

- Thì bây giờ tôi cần cô trợ giúp, nhớ kĩ lại xem, chỗ này nằm ở phía bên trái hay phải của tòa biệt thự?

- Tôi... không rõ.

- Cố gắng nhớ lại đi, tôi cần xác định đây là khu vực nào của biệt thự, lúc chúng đem cô đi, ắt hẳn cô phải rõ, có thể do hoảng sợ mà không nhớ nổi thôi, nghĩ thử đi.

- Nhưng nếu tôi nhớ sai, không phải sẽ gây hại cho mọi người sao? Tôi là gánh nặng mà. _ Thiên Du lo lắng.

- Tôi tin ở cô.

Như Nguyệt hướng đôi mắt của mình về phía Thiên Du một cách chắc chắn và tin tưởng. Thiên Du hít một hơi sâu, cô nhắm đôi mắt của mình lại, cố hình dung lúc bản thân bị đưa đến đây là như thế nào. Mọi người nhìn Thiên Du, cô gái bé nhỏ này đang cố hết sức để giúp họ cũng như cô đang cố gắng giúp cho chính mình.

- Là... bên phải.

Thiên Du mở mắt, khuôn mặt cô nghiêm túc hơn bao giờ hết. Như Nguyệt khẽ mỉm cười, tốt lắm!

- Chắc rồi chứ?

- Chắc chắn.

- Được, chuẩn bị hành động thôi. Tư Giai và nhóm bắn tỉa nghe rõ rồi chứ? Là bên phải.

- Rõ.

""Đoàng""...

Như Nguyệt dùng súng bắn trúng một tên đang chơi bài làm xấp bài trên tay hắn rơi xuống bàn. Tên cầm đầu ngạc nhiên, hắn không ngờ rằng dù bản thân đã có con tin mà Như Nguyệt vẫn dám hành động.

- Khốn kiếp, chúng mày điếc à?

- Bắn chúng nó cho tao, còn con nhỏ người mẫu kia, tao cũng không để sống!

""Đoàng đoàng""...

Tiếng súng vang lên, cửa sổ bên phải bị vỡ, Tư Giai mỉm cười, đúng là bên phải. Tên cầm đầu nhanh chóng chụp lấy người Thiên Du, dí súng vào cô.

- Detached!

- Chúng tản ra để bắn đấy, bọn mày quan sát cho kĩ! _ Tên cầm đầu hô to.

Như Nguyệt nhếch môi cười, như cô dự đoán, bọn chúng không hiểu ý cô nói với Thiên Du, còn bây giờ thì kết thúc nào.

""Đoàng""...

""Bịch""...

- A A A...

Tên cầm đầu ôm lấy cánh tay, khẩu súng trên tay hắn rơi xuống, đám đàn em của chúng cũng nằm la liệt mà ôm tay, ôm đùi kêu la. Nhóm Như Nguyệt lại gần thu hết súng gần chúng. Tên cầm đầu vẫn chưa dừng lại, dùng tay còn lại với khẩu súng.

Tư Giai nhắm bắn vào đùi hắn, tên cầm đầu quỵ xuống, Như Nguyệt dùng chân đá khẩu súng bay vào góc tường. Thiên Du được mọi người đỡ dậy, cô bây giờ đã bớt đi sự sợ hãi, nhìn Như Nguyệt một cách cảm kích và nể phục hơn bao giờ hết.

Phía bên dưới tầng hầm Vĩnh Khang cũng đã trói mấy tên côn đồ hống hách ấy lại. Tiếng còi xe cảnh sát vang lên, bọn chúng đều bị giải đi, đồng thời kho hàng cũng được xử lí gọn gàng.

Cảnh sát đưa Thiên Du trở về nhà, vì đã nhiều lần nhận được sự trợ giúp của Thorns trong những vụ án khó nên họ đã khá quen thuộc. Như Nguyệt cũng không thích tường trình dài dòng nên họ cũng chỉ cho ghi các biên bản cần thiết để xác nhận và cảm ơn Thorns. Đám côn đồ bị đưa đi, xe cảnh sát khuất dần.

Như Nguyệt nhìn tòa biệt thự, chủ không còn thì nó cũng như một nơi bị bỏ hoang mà thôi.

- Chị tuyệt lắm Nguyệt!

- Có phải chúng ta làm thế này là chiếm nhiều việc của cảnh sát quá không nhỉ? _ Tiêu Mặc gãi gãi đầu.

- Chẳng sao đâu, chúng ta cũng có đòi quyền lợi gì đâu, họ không bị mất việc hay trừ lương đâu, bởi họ vẫn giải tội phạm về, chẳng qua là thông qua chúng ta giúp một chút thôi! Với lại đâu phải vụ nào chúng ta cũng giúp họ, chỉ thi thoảng thôi! _ Tư Giai hồn nhiên trả lời.

- Được rồi, chúng ta về thôi. Bang hội trở về căn cứ, còn chúng ta phải quay lại trường, 9 giờ 45 rồi. _ Như Nguyệt lên tiếng.

- Được ạ.

Người của bang Thorns cúi đầu chào bang chủ rồi trở về căn cứ. Như Nguyệt cùng mọi người trở lại trường học. Bây giờ cũng cần phải được nghỉ ngơi rồi, tối nay hoạt động không hề ít. Kiểu này chỗ lạp xưởng Tư Giai ăn buổi tối cũng tiêu hết rồi.

Những chiếc xe đen lao đi vun vút trên đường. Như Nguyệt cùng mọi người trờ về trường học với tâm trạng thoải mái sau mỗi lần hành động thành công. Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi biệt thự, khuất dần vào màn đêm...