Song Sinh (The Twin)

Chương 1




- Như Nguyệt, tối nay mình có thể mời cậu đi ăn tối?

Như Nguyệt đang đọc sách trong thư viện. Cô hơi giật mình ngẩng đầu lên nhìn người đứng đối diện với mình. Người con trai có mái tóc đen tuyền, một gương mặt khá anh tú bảnh trai xuất hiện trước mặt cô. Là Vũ Hải! Anh đang chờ đợi câu trả lời từ Như Nguyệt.

Như Nguyệt thoáng có nét ngạc nhiên, hôm nay Vũ Hải mời cô đi ăn, lần đầu tiên thấy có. Rốt cuộc thì cô cũng đã quen với sự yêu mến mà tất cả mọi người dành cho mình. Bởi vì cô luôn rất ngọt ngào và xinh đẹp khi đối diện với họ.

- A, tối nay...

Như Nguyệt ấp úng. Cô không tiện đồng ý. Dù sao cũng chỉ là bạn cùng lớp, cô không muốn quá thân tới mức này. Cô ghét ở bên cạnh một người không thực sự thân thiết. Cô luôn không tin tưởng tất cả những người ở xung quanh mình.

Vũ Hải thoáng có nét buồn trên khuôn mặt, có lẽ Như Nguyệt sẽ từ chối anh. Với cách nói ngắt quãng như vậy, anh hiểu cô không muốn cùng anh đi ăn tối. Mọi người trong thư viện nhìn về phía hai người. Họ tò mò với những gì đang xảy ra. Hoa khôi của đại học sân khấu điện ảnh hình như đang hẹn hò với thiếu gia nhà họ Vũ? Họ khá ngạc nhiên về điều này. Nhìn sang Như Nguyệt, không biết cô đang nghĩ gì?

- Không được thì thôi vậy, để lần khác.

Vũ Hải lại khẽ mỉm cười. Tuy nhiên trong thâm tâm anh đang khá là thất vọng. Anh rất muốn Như Nguyệt một lần đồng ý cùng anh đi ăn tối, anh có chuyện muốn nói với Như Nguyệt từ rất lâu rồi.

Ánh mắt của Vũ Hải làm Như Nguyệt thoáng nhăn mặt, cô không giỏi trong vấn đề này, hơn nữa cô chỉ là người giả sống trong lốt một người con gái ngọt ngào mà thôi. Bản chất thực sự của cô là một con người lạnh lùng, cô không rõ bây giờ bản thân nên hành động thế nào mới phải. Thoáng nghĩ một lát, Như Nguyệt cảm thấy hơi khó chịu.

- A, vậy tối nay đi ăn cũng được.

Như Nguyệt bất chợt đồng ý. Vũ Hải hơi ngạc nhiên nhìn về phía Như Nguyệt. Ánh mắt anh chợt ánh lên sự vui mừng. Cuối cùng anh cũng có thể mời cô đi ăn. Việc làm mà anh luôn ấp ủ và muốn thực hiện từ lâu lắm rồi! Đến bây giờ anh đã có thể làm được. Vũ Hải không dấu nổi vẻ vui mừng.

- Vậy tối nay, tại nhà hàng Thiên Hương Cư, mình sẽ chờ bạn đến!

Vũ Hải đưa ra điểm hẹn rồi chào tạm biệt Như Nguyệt rời khỏi thư viện. Như Nguyệt nhìn theo bóng lưng anh. Cô cũng không rõ vì sao vừa rồi mình đồng ý nữa. Bản thân cô rất ghét ở cùng người khác, nhất là trong cảnh nam nữ lãng mạn tình cảm bên chiếc bàn ăn sang trọng, cô thực sự không có hứng thú. Từ khi sinh ra, con người cô đã mang một nét đặc biệt. Cô lạnh lùng vô cảm, luôn sống theo cách riêng của mình. Lòng chợt nhủ thầm, từ khi nào cô buộc phải sống giả tạo như thế này? Từ sau khi cha mẹ cô mất chăng? Phải, cô sống như thế này cũng chỉ với một mục đích duy nhất là điều tra rõ ràng cái chết của cha mẹ mà thôi.

Gấp cuốn sách đang đọc dở lại, Như Nguyệt nhìn lên đồng hồ thở dài. Bây giờ là hơn bốn rưỡi chiều, cô cần quay về kí túc chuẩn bị thay đồ đến bữa tối mà Vũ Hải hẹn. Lấy điện thoại ra trong túi, Như Nguyệt bấm một dãy số. Cô đưa lên tai nghe. Sau một hồi chuông dài làm cô cau mặt vì chờ đợi, người đầu dây bên kia cũng bắt máy.

- Alo, chị Như Nguyệt, bao giờ chị về vậy?

- Tối nay chị không ăn tối cùng mấy đứa được, mấy đứa tự lo liệu mà ăn với nhau đấy!

- Sao vậy? Bỗng dưng sao lại hủy buổi hẹn với tụi em vậy. Em bất mãn à nha!

- Được rồi, hẹn hôm khác ăn sau, vụ cần bàn tối nay để rời sang hôm khác, thế nhé!

Nói xong, Như Nguyệt ngắt máy, không để đầu dây bên kia kịp trả lời. Cô cất điện thoại vào túi xách. Cầm theo cuốn sách đang đọc dở tới nơi đăng kí mượn sách rồi rời khỏi thư viện. Cô nhanh chóng đi về kí túc xá của mình.

Tại một nơi nào đó, một cô gái cau mày nhìn chiếc điện thoại đã ngắt kết nối trên tay. Như Nguyệt lại ngắt máy như vậy, lạnh lùng không cho cô một cơ hội mở miệng nói thêm. Tư Giai ném điện thoại ra chỗ khác, cô khó chịu bất mãn nghĩ về Như Nguyệt.

- Có chuyện gì vậy?

- Chị ấy lại ngắt máy đột ngột. Bữa tối hôm nay chúng ta đi ăn với nhau thôi, chị ấy sẽ không đi cùng đâu!

- Chắc là chị ấy có việc bận, em đi chuẩn bị đi, lát nữa tụi mình đi ăn tối, hôm nay không có Như Nguyệt, cứ tha hồ đập phá đi thôi!

Tư Giai mỉm cười, cũng phải ha. Nhân cơ hội hôm nay không có chị ấy, cô có thể tha hồ ăn uống rồi. Tư Giai nhanh chóng lên gác chuẩn bị. Cô tắm rửa sạch sẽ rồi vận lên mình trang phục thật nhẹ nhàng mà lại tinh tế. Đó là chiếc váy trắng xẻ vai đính hạt ngọc xinh xắn. Nhìn bộ váy toát lên vẻ trong sáng và tươi trẻ. Tư Giai sắp xếp thêm một vài đồ đạc nữa rồi chuẩn bị đến nhà hàng cùng Vĩnh Khang và Tiêu Mặc.

Như Nguyệt đã về tới kí túc xá. Cô mở cửa rồi vào trong. Chuẩn bị một vài đồ đơn giản rồi đi tắm. Bước ra, cô khoác lên mình một bộ trang phục nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Như Nguyệt vốn đã xinh đẹp. Chiếc váy xanh nước biển bó eo càng làm cô trở nên đẹp hơn. Một nét đẹp trong sáng mà vẫn tỏa nắng ngời ngời. Nhìn cô bây giờ thực sự vô cùng tuyệt vời. Phải nói là bất cứ cánh đàn ông nào ngắm nhìn cô bây giờ cũng thấy thật đẹp, thật lung linh.

Như Nguyệt dùng một chiếc nơ dây xanh nước biển cột tóc. Màu nơ trùng với màu váy là một sự phối hợp tinh tế. Nó càng làm cho vẻ đẹp của cô thêm nổi bật hơn. Cô xách theo chiếc túi rời khỏi kí túc xá. Khóa cửa cẩn thận, Như Nguyệt nhanh chóng đến điểm hẹn mà Vũ Hải đã nhắc. Nơi đó chính là Thiên Hương Cư.

Trong nhà hàng tấp nập người ra vào, ánh điện chiếu lấp lánh khiến khung cảnh vô cùng sinh động. Tại một chiếc bàn trong cùng, Vũ Hải đang ngồi đó đếm từng giây phút chờ đợi Như Nguyệt. Cô sắp đến chưa? Hôm nay Vũ Hải chuẩn bị cả hoa thơm, anh đặt rất nhiều món ăn ngon để chuẩn bị cho buổi tối hôm nay. Anh muốn bữa tối giữa mình và Như Nguyệt phải thật hoàn hảo. Hôm nay anh quyết định rồi, khó khăn lắm mới có cơ hội được ở gần cô, anh nhất định phải bày tỏ nỗi lòng mình. Nếu hôm nay không thổ lộ, anh sợ mình sẽ để lỡ mất cơ hội!

Đúng sáu giờ, Như Nguyệt từ chiếc xe ô tô bước xuống. Cô trả tiền tài xế rồi tiến vào trong. Nhà hàng sang trọng này cô cũng đã có mấy lần từng đi ăn cùng với mấy người bạn thân thiết của mình. Nói thật thì nơi đây phục vụ vô cùng tốt, món ăn lại ngon, khung cảnh và cách bày trí trong nhà hàng cũng rất đẹp và thuận mắt.

Như Nguyệt vào trong đã thấy Vũ Hải ngồi chờ ở chiếc bàn trong nhà hàng. Cô đi tới đó, nở nụ cười nhẹ chào Vũ Hải.

- Cậu chờ lâu chưa?

- Không mình vừa đến, cậu ngồi đi!

Vũ Hải vội đứng dậy kéo ghế cho Như Nguyệt ngồi xuống. Anh mỉm cười rất tươi nhìn Như Nguyệt vô cùng xinh đẹp trong bộ váy xanh yêu kiều duyên dáng. Gọi đồ ăn lên, Vũ Hải ga lăng giúp Như Nguyệt ăn tối.

- Của cậu này!

- Cảm ơn cậu.

Vũ Hải tặng hoa cho Như Nguyệt. Cô gật đầu cảm ơn anh.

Bữa tối thịnh soạn được dọn lên trên chiếc bàn đẹp đẽ. Những món ngon như tôm hùm, bít tết bò, gà Kung Pao, cải trắng xào dấm, canh phỉ thúy lần lượt làm chật chiếc bàn. Vũ Hải nhẹ nhàng gắp cho Như Nguyệt, anh cắt luôn cả phần bít tết bò cho cô nữa.

Như Nguyệt thoáng thở dài trong lòng, cô cũng không phải là không biết tự làm. Nhưng cô cũng có chút vui vẻ khi thấy một người đàn ông ga lăng xuất hiện trước mặt mình. Dù gì thì gì, phụ nữ bao giờ cũng thích mẫu người ga lăng một chút, không phải là những người lạnh tanh khi ngồi bên cạnh một cô gái. Như Nguyệt vui vẻ ăn tối. Cô cũng không muốn gò bó bản thân làm gì, thư thái tận hưởng một bữa tối tuyệt vời đâu phải là không tốt.

- Như Nguyệt, cậu ăn có hợp không?

Vũ Hải không biết khẩu vị của Như Nguyệt thế nào. Hôm nay là ngày đầu tiên anh ăn cùng cô, vì vậy anh cũng nên hỏi xem cô cảm thấy có tốt không. Anh nghĩ có lẽ cô cũng không phải là người kén ăn lắm. Bởi vì nếu kén ăn thì khi ở trường, việc ăn uống sẽ rất phiền phức, món ăn ở trường được làm ai cũng giống ai chứ đâu phải là đặt riêng. Ở trường anh không thấy cô bỏ ăn ở căng tin vào bữa trưa nên chắc là vậy.

- Rất ngon, mình ăn rất vừa miệng!

Thấy Như Nguyệt khẽ mỉm cười, Vũ Hải cũng thanh thản hơn. Bữa ăn dành cho cô như vậy cũng gọi là rất mĩ mãn. Đưa người mình yêu đi ăn mà lại không thể làm cô ấy ăn ngon miệng thì chẳng ra sao cả.

Bữa ăn vui vẻ cũng nhanh chóng được kết thúc. Như Nguyệt lau miệng nhẹ nhàng, cô uống cốc nước trắng để tráng miệng. Vũ Hải gọi phục vụ ra tính tiền. Bây giờ việc ăn uống cũng đã xong cả rồi, có lẽ anh nên thực hiện công việc mà mình muốn làm nhất.

- Đi dạo chút không, mình đưa cậu đi dạo, sau đó đưa cậu về kí túc.

- Cũng được.

Rời khỏi nhà hàng Thiên Hương Cư, Như Nguyệt và Vũ Hải sải bước đi bộ trên vỉa hè. Trời về tối ở thành phố A thật đẹp đẽ. Ánh điện lung linh thắp sáng như những ngọn đuốc. Gương mặt Như Nguyệt ở dưới ánh đèn lấp lánh ấy càng trở nên nổi bật. Khung cảnh đẹp đẽ lúc ẩn lúc hiện tạo nên một nét sinh động khó diễn tả bằng lời. Đẹp, buổi tối ở nơi đây thực sự rất đẹp. Và người đẹp như Như Nguyệt cũng thật tuyệt vời khi ở khoảnh khắc này.

- Như Nguyệt, hôm nay trời thật nhiều sao!

Như Nguyệt nhìn lên bầu trời. Hôm nay đúng là nhiều sao thật. Cả một bầu trời tràn đầy những vì sao lấp lánh thật rực rỡ mà lại rất nhẹ nhàng. Khung cảnh đan xen khắp nơi đều lấp lánh tạo nên một không gian lãng mạn đến lạ kì.

Vũ Hải hít một hơi thật sâu. Trước khi mời Như Nguyệt đi ăn tối, anh đã tính sẵn những điều này. Đi bộ trong một khung cảnh lãng mạn như vậy, rất thích hợp để anh tỏ tình. Anh hồi hộp nhìn Như Nguyệt, cô đang ngắm sao. Trên gương mặt xinh đẹp quyến rũ của cô còn thoắt ẩn thoắt hiện một nụ cười. Nó làm cho lòng Vũ Hải chợt bồi hồi, xao xuyến. Anh cũng không nhớ rõ ngày đầu tiên anh gặp cô là trong tình cảnh thế nào, chỉ biết đó là ngày cả hai cùng nhập học. Và anh cũng không hiểu, tự lúc nào trong trái tim anh lại tràn đầy yêu thương và hình bóng về người con gái ấy - Lâm Như Nguyệt.

Bước đi dần chậm lại, Vũ Hải lấy hết can đảm của mình. Bây giờ chính là lúc thích hợp nhất.

- Như Nguyệt, mình có chuyện muốn nói với cậu!

Như Nguyệt quay sang Vũ Hải. Cô khẽ gật đầu.

- Mình... mình thích cậu Như Nguyệt, hôm nay mình muốn nói... liệu em có thể đồng ý yêu tôi?

Như Nguyệt im lặng một hồi. Không gian bỗng yên ắng lạ thường. Giống như hàng ngàn sự vật đang hoạt động cũng dừng lại trong khoảnh khắc này. Vũ Hải bối rối nhìn Như Nguyệt, cô sẽ trả lời thế nào? Anh cũng đã chuẩn bị sẵn rồi, nếu cô có từ chối thì anh vẫn sẽ là bạn của cô. Tuy nhiên, điều đó cũng khiến anh thấy rất buồn. Anh mong cô đồng ý yêu anh thật lòng. Cảm giác hồi hộp cứ thế dâng lên trong lòng anh. Anh cũng có chút lo sợ!

- Vũ Hải, mình... xin lỗi, mình chỉ coi cậu là một người bạn tốt, thực sự chưa có chút cảm xúc nào vượt quá tình bạn cả!

Vũ Hải thoáng buồn. Vậy là cô từ chối. Nhưng không sao, có thể thời gian sẽ giúp cô đồng ý anh.

- Không sao, mình có thể chờ cậu. Biết đâu một ngày nào đó cậu đồng ý mình.

- Ừm...

Không gian lại rơi vào im lặng. Vũ Hải buồn, thực sự rất buồn. Nhưng anh mong và vẫn hy vọng rằng cô có thể đồng ý anh trong thời gian tới. Lúc nãy cô nói chưa có cảm giác gì. Vậy biết đâu sau này sẽ có? Anh cũng sẽ không bỏ cuộc ngay từ bây giờ.

Vũ Hải đưa Như Nguyệt trở về kí túc xá. Anh chào tạm biệt cô rồi trở về chỗ của mình. Từng giây đồng hồ điểm. Trong từng khoảnh khắc một, con người luôn mang những suy nghĩ khác nhau. Giống như anh lúc này, mang rất nhiều suy nghĩ. Anh nhẹ bước rời khỏi, trong lòng hụt hẫng nhưng vẫn mang niềm hy vọng. Anh không biết niềm hy vọng ấy có giúp anh hay không?

Cảnh về đêm cũng dần trở nên nhẹ nhàng. Sao trên trời sáng mỗi lúc một rõ hơn. Không gian cứ nhẹ trôi như vậy, êm đềm mà lắng đọng bao cảm xúc...