Cất lại mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu mình, Thạch Tâm Hân lấy ra một chiếc phone bluetooth rất bé, mang vào tai, dưới điệu nhạc du dương, từ từ nhắm mắt lại.
Anh không căn dặn Minh Cửu sẽ gọi mình, vì chuyến đi lần này, phải mất gần bổn ngày dài mới đến cái thị trấn xa xôi đó.
Thạch Tâm Hân đi rồi, Lục Thiên Tình cảm thấy vô cùng trống rỗng.
Tâm tư rối bời cũng chẳng biết nên mang cất đi đâu.
Cô trở về phòng, lại dọn dẹp phòng ốc một cách không có ý thức, tay chân thì điên cuồng làm việc, còn tâm trí thì bay theo chiếc xe kia mất rồi.
Cô không hiếu, ngàn lần vạn lần cũng không hiểu, chỉ là một câu nói, tại sao anh vẫn lựa chọn giấu giếm cô? Chẳng lẽ vì suốt khoảng thời gian qua, cô chưa từng khiến anh tin tưởng dù chỉ là một khắc ngắn ngủi nào.
"Tút! Tút! "
Đang mơ hồ, đột nhiên một tiếng chuông báo gọi video đến từ ứng dụng Y xuất hiện trên điện thoại, khiến Lục Thiên Tình ngây ngốc ra.
Cô nhìn trân trân, đã lâu lắm rồi đâu còn ai liên lạc qua video cho cô nữa chứ.
Mở điện thoại, cô phát hiện người gọi video đến lại chính là Uyển Nhi.
Mừng rỡ vô cùng, Lục Thiên Tình liền nhận máy.
Cô biết khi nhà không có ai, Uyển Nhi mới dám gọi video cho cô như thế này.
[Cô chủ! Sao lâu thế mới nhận cuộc gọi vậy? Em còn tưởng cô đã xảy ra việc gì rôi.
] Bên kia màn hình xuất hiện gương mặt xinh đẹp của Uyển Nhi, cười rất vui vẻ.
"Chị thì có việc gì được chứ.
Em gọi đến thế này là vì nhà thực sự không có ai sao? Ba mẹ dạo này vẫn khỏe chứ?"
Lục Thiên Tình đáp lời vào trong video, sẵn tiện quét mắt qua những khu vực mà camera bắt trúng trong nhà mình.
[Không có ai cả em mới dám lạm quyền gọi cho chị đấy.
Lão gia đi ra trấn cả đêm không về, phu nhân và nhị tiểu thư cũng vậy.
Mọi người vẫn khỏe, nhưng bây giờ cả căn nhà này ngoài bà chủ thì chỉ còn lại một mình em thôi.
] Uyển Nhi xụ mặt đáp, sau đó lại hớn hở mà nói luyên thuyên về những chuyện gần đây trong nhà.
Lục Thiên Tình nghe qua, cảm thấy thật kinh ngạc.
Không ngờ khoảng thời gian này, ngôi nhà này của cô đã thành ra dáng vẻ như thế, từ chủ cho đến tớ, đều thay phiên nhau giữ một bộ mặt lạnh căm căm.
[Còn một việc, dạo này bà chủ!
Nhớ cô nhiều lắm.
Bà ấy rất nhiều lần đã muốn được gặp cô.
] Uyển Nhi đổi chủ đề, vừa nói vừa có chút buồn bã.
Mấy ai thấu hiểu được cho nỗi lòng của một người mẹ chứ, càng huống hồ cô đã đi được một năm rồi, vì gương mặt đó mà chưa từng dám về nhà thăm lại bà ấy.
Lục Thiên Tình nghe qua mà đau lòng, sự dằn vặt lại đè chặt trong tim.
Là cô sai, là cô có lỗi với mẹ.
Đi lâu như vậy vẫn chưa từng về thăm bà một lần.
Cô rất muốn, nhưng còn gương mặt này đối với bệnh tim của bà thì sao đây? "Chị cũng rất muốn trở về.
Uyển Nhi, em xem bệnh của mẹ đã đỡ chút nào chưa? Nếu đã đỡ hơn chị sẽ về, sẽ nhận lỗi với bà ấy.
"
Cô ảm đạm nói, trong mắt chứa chan toàn những bi thương.
Nỗi khổ của cô, sự dày vò của cô, đều là một lời không thể nói hết! [Gần đây có bác sĩ ghé qua, ông ấy nói bệnh tình của bà chủ lại tăng thêm rồi.
Hôm trước có đứa bé nhà hàng xóm qua chơi, nghịch ngợm thế nào mà đi vào nhà trong, nhân lúc bà chủ ngủ hù bà ấy một cái, thế là ngất đi luôn.
Sự việc đó dọa em sợ chết khiếp.
] Uyển Nhi thuật lại câu chuyện, mà Lục Thiên Tình nghe xong cũng điếng người, nói như vậy là, bệnh tim của mẹ cô đã nặng lãm rồi sao? Nặng đến nỗi không thể chịu thêm đả kích nào được nữa.
[Về phần bà chủ, em sẽ lựa lời, sẽ không sao đâu, chị cứ an tâm sống tốt là được rồi.
Em! ] Uyển Nhi nói đến đó liền khựng lại, ánh mắt cũng ngó ra ngoài đường.
"Em sao vậy?"
[Em thấy có xe đỗ lại, dường như phu nhân và tiểu thư về rồi.
Em tắt máy nhé, hôm khác sẽ tranh thủ gọi lại cho cô.
] Uyển Nhi nói xong cũng vội vã ngắt liên lạc.
Trên màn hình điện thoại lại trở về trạng thái tối căm căm.
Lục Thiên Tình ném chiếc điện thoại xuống giường,mệt mỏi nằm vật ra, trong đầu lại được dịp nghĩ đến vô số chuyện.
Cô rất nhớ mẹ, cũng rất nhớ ba, nhớ cả cái thị trấn đó của mình.
Nhưng gương mặt này là vật cản lớn nhất khiến cô không thể trở về gặp mẹ được.
Một dòng hồi ức chạy vụt qua, khiến trái tim Lục Thiên Tình nóng lại.
Những hình ảnh kham khổ bươn chải đó của cô trước khi có chồng, vẫn chưa từng bị thời gian làm cho mờ nhạt.
Cô thầm nghĩ, nếu ngày ấy ba không lấy Lương Hương Hảo, thì có phải bây giờ gia đình bọn họ đang rất tốt rồi không? Ngoài ô cửa sổ, một chiếc lá héo úa vô tình rơi vào phòng cô.
Lục Thiên Tình tiến lại, nhặt nó lên, thả ra ngoài, nắng chiếu vào phòng, hôn lên cánh tay cô một nụ hôn mùa hè cháy bỏng.
Bên dưới có tiếng gọi, là Tiếu Chúc gọi cô xuống dùng thử bánh quế vị nho mà cô ấy mới vừa làm.
Lục Thiên Tình không nghĩ ngợi nữa, lại giấu hết mọi cảm xúc trong lòng mình xuống, vờ như chẳng có gì, đi xuống dưới nhà.
Từ xa đã thấy Tiểu Chúc cười thật tươi.
Con người nhiều khi được vô tư như vậy cũng thật là tốt.
Hôm nay là ngày khai trương chi nhánh con thứ ba của tập đoàn Mạn Thị.
Không gian lộng lẫy, mỹ thực tuyệt đỉnh với tổng số khách mời lên đến ba trăm.
Đường Bắc Ái và Thạch Tâm Thất là hai ông trùm to, dĩ nhiên là được chủ nhà mời rất long trọng.
Lam Hằng cũng là người trong nghề, dĩ nhiên cũng có một thiệp mời tham gia.
Vốn dĩ là ông ta đi, nhưng giây phút cuối cùng Đường Bắc Ái lại xuất hiện, thuyết phục cho Lam Thanh Sương thay mặt đi cùng mình.
Lam Thanh Sương ban đầu dĩ nhiên không đồng ý, nhưng Đường Bắc Ái cứ như một con đĩa, đuổi cũng không về, còn ngang ngược nói rằng nếu cô không đi, anh ta cũng sẽ như vậy.
Lam Thanh Sương vì không muốn làm ba khó xử với bữa tiệc quan trọng này của đồng nghiệp, đành miễn cưỡng đi cùng.
Thạch Tâm Thất đi cùng thư ký, là người đi vào tiệc trước, Đường Bắc Ái là người đi sau.
Anh cùng Lam Thanh Sương bước vào trong, đã thu hút hoàn toàn những ánh mắt của những người có mặt trong bữa tiệc.
Lam Thanh Sương hôm nay diện một chiếc váy đơn giản màu xanh nhạt, mảnh hai dây ôm sát lấy đường cong cơ thể, kết hợp cùng một đôi cao gót đính đá cùng màu.
Mái tóc vàng ngắn được cô xõa tung ra, đôi môi đỏ mọng cùng làn da trắng ngần không tì vết càng làm tôn thêm một nét đẹp lộng lẫy đến mức đã vượt qua cả chữ kiều diễm.
Dung nhan quyến rũ đó, vóc người cuốn hút kia đã làm vô số đàn ông phải dán mắt vào.
Đi cùng một đại mỹ nữ như Lam Thanh Sương, Đường Bắc Ái dĩ nhiên rất hãnh diện.
Không chỉ là muốn nhân cơ hội tiếp cận người đẹp, mà Đường Bắc Ái chủ yếu là đưa Lam Thanh Sương đi cùng để tuyên bố với Mạn Khương rằng, chỉ có cô gái tuyệt mỹ như này mới xứng đáng với anh, đừng ôm mơ mộng gì cho đứa con gái của ông ta nữa.
"Haha, hôm nay thật náo nhiệt quá.
Đường tổng không biết từ bao giờ mà lại có vẻ thân thiết với thiên kim nhà lão Lam thế này nhỉ?"
Mạn Khương tiến lại gần khu vực Đường Bắc Ái đang đứng chọn rượu, vuốt vuốt chòm râu hoa râm, cười sảng khoái nói.
Lam Thanh Sương chẳng buồn để ý, vẫn chú tâm chọn lấy một ít rượu.
Từ xa có một cô gái, dung mạo xấu đến khó nhìn, đang chú ý quan sát cô, thuận tiện nói luôn bốn từ "Tiện nhân vô sỉ!".