Nhìn Lục Bối Di nằm bất động dưới sàn nhà, Lương Hương Hảo mới lấy điện thoại ra, gọi đến một số máy.
"Bác sĩ Trần, chuẩn bị đi, mười phút nữa tôi sẽ mang người sang ngay.
Nói rồi, Lương Hương Hảo liền gọi với vào nhà trong.
"Uyển Nhị, ra đây tao bảo!"
Từ trong nhà, Uyển Nhi nghe thấy tiếng gọi của bà chủ, lập tức làm nốt việc còn lại, thắp vội lọ sáp thơm đuổi muỗi cho Đoàn Dịch, sau đó khẩn trương đi ra.
"Mau, đưa tiểu thư vào trong, giúp nó thay ra một bộ đồ nhã nhặn lịch sự một chút, chải chuốt gọn gàng lại.
Tao cho mày mười phút!"
Uyển Nhi nhìn thấy Lục Bối Di đang nằm bất động dưới đất, tuy không hiểu gì nhưng vẫn không dám hỏi lại lời chủ, liên dìu cô ta vào nhà trong, y lệnh mà làm.
"Xóa!
Nhất định phải xoá! Phải triệt để diệt mầm hoạ này, thì không ai có thể ôm mộng chia rẽ mẹ con ta được nữa! "
Lương Hương Hảo vừa cầm lấy khung ảnh của Lục Bối Di, như một người điên mà lẩm bẩm.
"Ting!"
ngoài cửa đột nhiên vọng lại tiếng kèn xe, Lương Hương Hảo biết người đã đến đón, liền khẩn trương dìu con gái còn bất tỉnh nhân sự đi ra ngoài.
"Chốc nữa lão gia về, nếu có hỏi đến thì nói rằng chúng ta đi về nhà mẹ đẻ, sáng mai sẽ trở về, lão ấy không cần chờ đâu! Mày dám hó hé gì, thì cẩn thận!"
Lương Hương Hảo không quên dặn dò lại một câu đe dọa Uyển Nhi.
Cô dĩ nhiên là không dám cãi, cúi đầu lí nhí.
"Vâng, phu nhân.
"
Chiếc xe bốn bánh màu đen sau đó mau chóng rời đi, chỉ để lại trước đường lộ một làn khói mờ trắng.
Uyển Nhi dõi theo bóng chiếc xe, trong lòng có chút dự cảm không lành, càng khó hiểu hơn về hành động hôm nay của Lương Hương Hảo, nhưng thân là người ở, cô nào dám can thiệp vào chuyện riêng của chủ quá sâu, có tò mò gì cũng phải cố mà dẫn lại.
Trời bỗng lất phất mưa, Uyển Nhi nhớ ra bên trong nhà vẫn còn chưa đóng cửa sổ, liền tất bật trở vào nhà.
Một cơn gió lạnh thổi qua mang theo chút hơi sương, bóng tối ảm đạm không rõ từ lúc nào mà đã bao trùm lấy nhà họ Lục.
Sáng ngày hôm sau, đến khi Lục Bối Di tỉnh lại, chỉ thấy đầu mình có chút đau nhức.
Cô ta khẽ xoa đầu, khó chịu mở đôi mắt ra.
Lúc này Lục Bối Di mới nhận ra, mình đang nằm trong một căn phòng nhỏ màu trắng, trắng đến đáng sợ.
Xung quanh chỉ có duy nhất mỗi chiếc giường mà cô ta đang nằm, ngoài ra chẳng còn gì cả.
"Tình huống chó má gì vậy?"
Lục Bối Di khó chịu lâm bâm, sau đó từ từ ngôi dậy.
Đây là đâu? Hơn nữa tại sao vùng eo lại có một cảm giác đau nhói, tức đến khó chịu như vậy? Nhớ đến bát canh gừng ngày hôm qua, Lục Bối Di liền lao ra ngoài.
Bên ngoài là Lương Hương Hảo, đang ngồi nói chuyện cùng một gã đàn ông.
Lục Bối Di ngớ người, cô ta nhận ra gã đàn ông kia chính là Trân Vượng, tên bác sĩ mà dạo này Lương Hương Hảo hay lải nhải nhắc bên tai.
"Mẹ? Chuyện gì vậy?"
Lục Bối Di lên tiếng.
"Con thức rồi.
Nào, lại đây.
Trông thấy con gái đã tỉnh, Lương Hương Hảo liền vui vẻ ra mặt, lập tức đi đến dìu lấy Lục Bối Di.
Nhưng Lục Bối Di đâu phải người ngốc, thấy hoàn cảnh như vậy cũng có thể nghĩ được đã có diễn biến gì, liền gạt tay Lương Hương Hảo ra, nghiêm giọng.
"Con đang hỏi mẹ đấy! Tại sao chúng ta lại có mặt ở đây? Bát canh gừng hôm qua, mẹ đã làm gì?"
Lúc này, Trần Vượng mới nhạt nhẽo nói thẳng.
"Dĩ nhiên là cô quá cứng đầu, mẹ cô mới dùng hạ sách đó mà mang cô đến đây, xóa nốt ruồi!"
Lục Bối Di nghe xong thì điếng người, dùng ánh mắt dữ tợn mà nhìn Lương Hương Hảo.
Sau đó vén vùng áo trên eo mình ra, quả nhiên nốt ruồi son màu đỏ lớn của cô ta ngay đó đã biến mất, nhưng thay vào đó là xuất hiện một vết đỏ vì dao kéo, sưng tấy, và chắc chắn rằng nó sẽ để lại vết sẹo không thể nào xóa đi.
"Mẹ dám xóa nó? Mẹ quên tôi đã nói gì với mẹ rồi sao?"Lục Bối Di hét lớn, sự tức giận khiến cô ta quên cả việc mình là con, xưng hô hoàn toàn không có chút phép tắc nào nữa.
Sở dĩ Lục Bối Di tức giận như vậy, là vì đi xem quẻ, hơn chục người đều nói chung một câu rằng đó là nốt ruồi chí mạng của cô ta, là vị trí phong thủy hỗ vận cực kỳ tốt, nhắc đi nhắc lại rằng tuyệt đối không được xóa.
Nếu xóa đi, nhẹ thì xui xẻo không buông cả đời, nặng sẽ vong mạng! Nhưng Lương Hương Hảo dạo gần đây lại liên tục muốn cô ta xóa nó đi, Lục Bối Di tuy không hiểu tại sao nhưng dĩ nhiên quyết không chịu, nói rằng nốt ruồi đó thây phán liên quan đến vận mệnh của cô ta.
Nhưng Lương Hương Hảo làm sao tin, một hai khuyên nhủ cô ta xóa bỏ nó.
Vì Lục Bối Di quyết không chấp nhận, mới khiển bà ta đưa ra hạ sách này, một hạ sách khiến cả hai người nửa đời sau phải đi đến một đại kết cục hết sức bi thảm.
"Con à, con đừng nóng giận.
Nghe mẹ nói, mẹ là vì muốn tốt cho con, mẹ xem sách thấy nói rằng con gái không nên có nốt ruồi ngay eo trái, sẽ ảnh hưởng đến việc hưởng phúc nhà chồng, vì vậy mẹ mới lo lắng! "
Lương Hương Hảo tìm bừa một lý do mà lấp liếm, cố gắng xoa dịu cơn hỏa ngày càng dâng cao của Lục Bối Di.
"Mẹ im đi! Sách vở cái gì, mẹ đã quên tôi nói cái gì với mẹ rồi sao? Tôi không muốn xóa nó, thân thể tôi ra sao thì ảnh hưởng gì đến mẹ chứ? Từ bao giờ mẹ có thể quyết định thay tôi như vậy, thứ mẹ xóa đi không chỉ là một nốt ruồi, mà còn xóa cả vận mệnh tốt của tôi luôn rồi đấy! Tại sao tôi lại có người mẹ như vậy chứ?"
Lục Bối Di nói như quát vào mặt Lương Hương Hảo, sau đó điên cuồng đập phá đồ đạc ở nhà người ta.
Hàng loạt tiếng loang choang loảng xoảng thi nhau vang lên mặc cho sự ngăn cản của Lương Hương Hảo.
Cô ta đã bị chọc giận cho phát điên rồi, chút hung hãn này ai có thể ngăn nổi cô ta.
"Con, con mau dừng lại!"
Lương Hương Hảo lao đến ngăn cản Lục Bổi Di khi thấy những hành động quấy phá không còn chừng mực đó.
Bất ngờ một chiếc ly thủy tỉnh nhỏ lao đến trúng đầu, rơi xuống đất, trán Lương Hương Hảo cũng bị làm cho bị thương, máu từ từ chảy xuống.
"Cô! Đó là mẹ của cô đấy!"
Trân Vượng không nhịn được nữa, lên tiếng mắng Lục Bối Di ngang ngược không có giáo dục, đến mẹ mình cô ta cũng dám ra tay.
"Mẹ thì sao? Chẳng phải ông cũng như bà ta sao? Một kẻ mê tiền, một người mê tín, đều làm ra những chuyện không có não!"
Lục Bối Di quát vào mặt Trần Vượng, sau đó đùng đùng bỏ đi, để lại đống hoang tàn, mặc kệ Lương Hương Hảo bị thương, trán đầm đìa máu.
Sự thịnh nộ đã nuốt chứng lấy lý trí của cô ta, trong đầu Lục Bối Di bây giờ, chẳng muốn nhìn thấy người mẹ mất trí đó nữa.
"Con muốn đi đâu?"
"Đi đâu cũng không cần mẹ quản! Tôi ghét mẹ!"
Sau câu nói đó, Lương Hương Hảo đứng sững ra ở đó, trơ mắt nhìn bóng dáng Lục Bối Di đang khuất dần.
Trái tim đau như cắt, nhưng bà ta không có chút trách móc nào dành cho đứa con gái của mình cả.
"Bà cũng thật!
Tôi đã nói với bà rồi, nốt ruồi kia thực sự là nốt ruồi hộ mạng phong thủy rất tốt, nó ảnh hưởng đến vận mệnh cô ta là thật.
Tại sao bà cứ muốn xóa nó đi chứ?"
Trân Vượng vừa giúp Lương Hương Hảo cầm máu, vừa nói.
Nếu không phải Lương Hương Hảo chỉ ra số tiên quá lớn, thì gã ta cũng không muốn làm ra chuyện phá mệnh phá cách như vậy.
"Vận mệnh cái gì?! Tôi chỉ cần biết, có nó, Di Di trước sau gì cũng gặp đại họa!"
Mặc dù vết thương trên đầu khá đau, nhưng bà ta lại không hề hối hận chút nào cả.
Lục Bối Di kia làm sao biết, bà ta để làm mẹ được đến như hôm nay, đã phải khổ sở tính toán thế nào.
.