Lục Thiên Tình suy nghĩ, có lẽ vận hạn của gia đình Tô Mãn Ái kia đã đến cực hạn.
Chưa kịp nguôi ngoai nỗi đau mất đi hai người con gái, thì hôm nay đến người con trai độc nhất còn sót lại cũng ra đi, một lần thôi cũng không còn mạng mà trở về.
Tô gia ắt hẳn bây giờ đã không thể vực dậy hào quang như xưa được nữa.
Thôi nghĩ ngợi, Lục Thiên Tình vớ lấy chiếc điều khiển tắt tivi.
Dù sao ngoài kia có xảy ra việc gì thì cũng không liên quan gì đến cô cả.
Đó là sóng gió của gia tộc bọn họ, cô vốn không cần phải bận tâm.
"Nghe nói hôm xảy ra tai nạn, Phó Dung cũng không ở thành phố!"
Thạch Tâm Thất đột nhiên nói tiếp, và còn nhắc đến Phó Dung.
"Thì sao?"
cô khó hiểu, chuyện này thì liên quan gì đến Phó Dung đâu chứ.
"Không có gì.
Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi.
Chuyện bên ngoài em cũng không cần để ý"
Thạch Tâm Thất ngắt ngang cuộc nói chuyện, sau đó nhìn lên đồng hồ, nhớ rằng đã đến giờ đi gặp Đường Bắc Ái, liền căn dặn vài chuyện rồi rời đi.
"À, em và Hân không cần chờ cơm.
Hôm nay tôi và ba đều có việc, sẽ không về nhà"
trước khi đi, Thạch Tâm Thất đã kịp để lại một câu nói nhắn nhủ.
Lục Thiên Tình gật đầu, cũng không để tâm nhiều cho lắm.
Qua thời gian, cách xưng hô giữa cả hai cũng đã có chút hợp tình hợp lí.
Giữa anh chồng và em dâu, đã phần nào giảm đi một nửa sự căng thẳng.
Thạch Tâm Thất vừa đi, Thạch Tâm Hân cũng từ trên lâu mà đi xuống, dáng vẻ có pha một chút mệt mỏi.
"Đói rồi sao?"
cô lên tiếng trước.
Anh khẽ lắc đầu, sau đó ngồi xuống ghế, ăn một ít trái cây để giảm bớt sự phiền não khó chịu.
Từ khi hung tin Tô gia xảy ra, ngày nào cũng có một cánh phóng viên rất đông đi ngang Thạch gia, vừa đi vừa nói chuyện bàn tán ầm ï, còn dùng cả loa mà tuyên truyền về cái chết của Tô Úc Khanh.
Hiện nay Tô Thị đã suy tàn, đến đám vặt vãnh kia cũng có thể làm trò tùy ý.
Mà Thạch Tâm Hân mỗi giây mỗi phút ở trên phòng đều bị thứ âm thanh tạp nham kia làm ồn đến mức không thể chấp nhận được, cuối cùng đành phải xuống dưới phòng khách mà trốn tránh đi.
Đúng là thời thế đã định, một con chim trên cao rơi xuống mà chết đi, lại trở thành một miếng mồi béo bở cho đám côn trùng dưới lòng đất! "Ting!
Ting! "
bên ngoài đột nhiên truyền lại tiếng ấn chuông cửa.
"Để em ra xem!"
Lục Thiên Tình đứng dậy, đi ra ngoài, sẵn tiện mang một ít rác đi ra ngoài đường lớn vứt bỏ.
Đến cổng lớn, cô lại sững người.
Bởi người gọi cửa ấy vậy mà lại là gã thám tử bí ẩn kia.
Vẫn chiếc nón đen đó, vẫn sắc thái lạnh như băng đó, anh ta lặng lẽ nhìn cô, không nói điều gì.
Lục Thiên Tình mở cửa, để anh ta vào.
Gã Minh Cửu này không phải đã gặp một lần rồi sao, cứ coi như là khách vậy.
"Hân ở bên trong!"
Lục Thiên Tình mở lời cho đỡ gượng gạo.
Minh Cửu không đáp lời, chỉ vội vã lướt qua cô, đi vào trong nhanh chóng.
Cô nhíu mày, càng tò mò hơn về mục đích đến đây của anh ta, rốt cuộc anh ta là ai, tại sao cứ tìm duy nhất Thạch Tâm Hân, hơn nữa còn kiệm lời như vậy? Giữa hai người đó đã có những chuyện gì đang giấu cô? Nhưng nghĩ tới những chuyện vừa xảy ra, cô đã thấy choáng cả đầu, nhất thời không bận tâm nữa.
Lục Thiên Tình mang theo túi rác nhỏ màu trắng, đi ra đường lớn, vứt vào thùng rác công cộng được đặt cách nhà không xa.
Lúc trở về, cô quẹt phải một người mà đánh rơi chiếc điện thoại xuống đất.
"Này, đi đứng kiểu gì vậy?"
Cô nhặt chiếc điện thoại, khó chịu ngẩng mặt lên, giây phút ấy cô kinh ngạc không nên lời, bởi người đứng trước mặt cô tuy ăn mặc kín như bưng, toàn thân đều là đồ đen, hơn nữa còn đội một chiếc nón che cả nửa gương mặt.
Nhưng nhìn vẫn biết là con gái.
Cô ta cũng nhìn cô, ánh mắt quen thuộc nhưng sắc lẹm khiến Lục Thiên Tình hóa đá.
Cô ta chẳng phải Tô Mẫn Ái, người đã mất tích không rõ sao? Nhưng gương mặt kia, tại sao lại có một vết sẹo thô kệch xấu xí như vậy?"Tô Mẫn Ái?"
cô thốt ra như một thói quen khi gặp phải người cũ.
"Xin lôi, chäc cô nhận nhầm"
cô gái lên tiếng, sau đó mang khẩu trang vào, vội vã bỏ đi nhanh chóng.
Lục Thiên Tình không đuổi theo, thật lâu sau mới hoàn hồn mà tỉnh táo.
Nhưng cô không để ý nữa, xem như không có chuyện gì mà trở vào trong.
Đó có phải Tô Mẫn Ái hay không, nhìn vào tình hình Tô gia hiện nay, đã không còn quan trọng nữa.
Vào đến cửa lớn, lúc chuẩn bị vào phòng khách, cô lại nghe thấy Minh Cửu kia đang nói chuyện.
Tò mò nổi dậy, cô nấp vào một góc, im lặng lắng nghe.
"Thiếu gia, quả thực đã tìm thấy bảo mẫu năm đó.
Nhưng bà ta hiện sống ở trấn Vĩ cách chúng ta rất xa, mất hơn ba ngày đường đi bằng xe lớn.
Bà ta chỉ nói rằng, Âu tiểu thư năm xưa khi được sinh ra, dưới eo trái có một nốt ruồi son đỏ, chỉ nhớ như vậy.
Bà ta còn nói, chuyện năm xưa của chủ đã là một cú sốc đối với bà ta rồi, hy vọng chúng ta đừng tìm bà ta nữa"
Lục Thiên Tình đứng bên ngoài nghe thấy rất rõ, nội tâm lại được dịp bùng lên cảm giác hoang mang.
Cô khẽ nhìn vào trong, chỉ thấy Thạch Tâm Hân nhẹ gật đầu, những ngón tay dài gõ gõ lên mặt bàn một cách có ý thức, không ai rõ là anh đang nghĩ gì.
"Thiếu gia, vậy có cần tìm tiếp thông tin từ bà ta không?"
Thạch Tâm Hân lắc đầu, ra hiệu không cân nữa.
Minh Cửu đã rõ, cũng thôi không nói tiếp, nhưng sau đó anh ta vẽ ra một bản chỉ đường ngắn gọn trên giấy, giao cho Thạch Tâm Hân, sau đó rời đi vội vã như cái cách mà anh ta xuất hiện lúc đầu.
Lục Thiên Tình nấp vào một góc, đợi người đi rồi mới bình tĩnh đi vào trong.
Nhưng cô không hỏi gì cả vì cô biết, có hỏi anh cũng không trả lời.
Thạch gia có quá nhiều bí mật động trời, nếu có tò mò thì với một mình cô cũng không có ích lợi gì cả.
[Không hỏi gì sao?] Thạch Tâm Hân ra hiệu.
Cô cười ngây ngô, thuận miệng nói.
"Tự hỏi chỉ bằng để anh tự nói!"
Thạch Tâm Hân xoa đầu cô, nói rằng "đến lúc sẽ cho em biết!"
sau đó nhẹ nhàng trở về phòng.
Từ mảnh thông tin nghe được, anh sẽ phải thêm trằn trọc một đêm.
Lục Thiên Tình ở dưới phòng khách, lúc này mới lấy hũ kem ra, vừa ăn vừa suy nghĩ.
"Bảo mẫu? Âu tiểu thư? Nốt ruồi son?"
rốt cuộc Âu tiểu thư mà Minh Cửu nói đến là ai, và tại sao Thạch Tâm Hân lại có vẻ quá quan tâm đến cô ta như vậy chứ.
Như sực nhớ ra gì đó, cô điếng người, chiếc thìa kem trên tay khựng lại.
Chữ "Âu"
đó, chẳng phải trước lúc Triệu Tân chết đi đã nhắc đến hay sao, còn là nói Âu gia còn sót lại một huyết mạch.
Vậy thì rốt cuộc họ Âu kia và Thạch Tâm Hân có liên can gì? Trong con người anh còn có bao nhiêu bí mật nữa? Nhưng cô chắc chắn rằng, dựa vào sự liên kết của mình, giữa Thạch Tâm Hân và nhà họ Âu đầy bí ẩn kia có lẽ là tôn tại một mối quan hệ không hề đơn giản.
Càng nghĩ càng rối, Lục Thiên Tình lại nhớ đến cụm từ nốt ruồi son.
Cô sực nhớ ra, Lục Bối Di kia cũng có một nốt ruồi son ngay eo trái.
"Haha.
Mình điên rồi.
Nghĩ gì vậy chứ!"
cô không nhịn được mà cười lớn, dẹp ngay cái suy nghĩ ấu trĩ của mình.
Người giống người trên thế giới này đâu phải là không có, càng huống hồ chuyện nhà họ Thạch căn bản chẳng liên quan gì đến nhà của cô.
Cô cho vào miệng một miếng kem, nhưng ngược lại lại thấy có chút đắng, chẳng ngon chút nào cả.
Trái tim lạnh lại, chữ Âu tiểu thư kia quanh quẩn trong đầu, cô khó chịu, vứt bỏ luôn hũ kem, tâm tình phút chốc trở nên không còn tốt nữa.
.