"Nhưng cô biết rõ, chính cô cũng sẽ không thể giấu mãi!"
Phó Thành thẳng thắn, nhìn sâu vào đôi mắt của nữ bệnh nhân trước mắt, anh cảm thấy đâu đâu cũng là những nỗi sợ hãi mù mịt bao trùm.
Rốt cuộc là cô sợ điều gì? Cô lo lắng thái quá điều gì chứ? "Tôi biết chứ.
Nhưng tôi không thể cược!
Nhìn dáng vẻ khát máu nhẫn tâm đó của họ, ai mà không sợ chứ"
Lục Thiên Tình lên tiếng, hai tay không ngừng bấu chặt với lớp quần jean màu trắng, khổ sở như thể sớm đã là một loại bản năng.
Bây giờ thứ cô lo lắng chính là, Thạch Tâm Hân đã biết những gì rồi? Liệu anh có phát hiện ra được những chuyện động trời gì của cô không? Và nếu có phải anh phát hiện ra, thì mạng cô cùng cái gia đình mang danh dối trá đó của cô cũng sẽ tận? Suy nghĩ chất chồng khiến Lục Thiên Tình nơm nớp lo sợ, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác để thay đổi được sự thật này.
Đã lỡ leo lên lưng cọp rồi thì phải quật cường, ít nhất là tới giây phút cuối cùng trước khi bản thân bị cắn cho tan xác mà ngã xuống.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, cô thuận tiện ghé sang siêu thị mua một ít kem lạnh mang về nhà, vì đã lâu rồi cô không ăn kem, còn là kem cao cấp thế này nữa.
Về đến phòng, hai chân cô lại run, cái lạnh run xuất phát rõ ràng từ trong xương cốt.
Cô đã sẵn sàng để đối diện với những thứ khó khăn nhất, thậm chí là đã nghĩ sẵn ra vô số những câu nói dối tràn ngập trong đầu.
Vào bên trong, Thạch Tâm Hân vẫn còn đang đọc sách.
Trông thấy cô, anh chỉ thoáng nhìn qua một chút chứ chẳng có biểu cảm kỳ lạ gì.
"Tôi có mua ít kem.
Thời tiết này, ăn kem là tuyệt nhất"
Lục Thiên Tình đặt hai phần kem lớn xuống, chủ động mở lời nói trước chỉ để trấn an rằng mọi chuyện sẽ không sao cả.
Thạch Tâm Hân đặt quyển sách xuống, khó hiểu mà nhìn cô, sau đó lại lấy ra tấm danh thiếp cô đánh rơi, đưa cho cô, giải thích.
[Cô có người thân đang phẫu thuật ở đây à?] Lục Thiên Tình kinh ngạc, nhưng lại mau chóng gật đầu phụ họa theo.
"À.
.
Đúng rồi, tôi có một người bạn gái cũng mới quen biết gân đây, cô ấy vừa mới phẫu thuật, người nhà không có ở đây nên tôi mới đi trông nom hộ"
cô nói lưu loát không lộ ra chút sơ hở gì.
"Nào, ăn kem thôi.
Không nó sẽ tan đấy"
cô nói rồi xoay chuyển chủ đề, bóc kem ra.
Mà Thạch Tâm Hân nghe xong cũng không hỏi thêm gì nữa.
Đơn giản vì, anh tin tưởng vào lời nói của cô.
Trải qua bao nhiêu chuyện, dẫu cô có căm ghét anh bao nhiêu, nhưng anh tin đối với loại chuyện này, cô sẽ thành thực mà không giấu giếm.
Càng huống hồ, cô càng không có lý do gì để phải làm như vậy.
Hôm đó trời thật nóng, nhưng hộp kem kia lại vô thức làm trái tim cô lạnh lẽo, tê buốt, cứng ngắc vô cùng.
Dẫu vị kem có tan trên đầu lưỡi thì cũng không xua đi được một cái lạnh đang chạy thẳng vào tim, thâm nhập vào đến tận lục phủ ngũ tạng.
Đã hơn hai tháng nữa đi qua, nhưng thời tiết vẫn cứ oi bức như vậy, nắng đến độ khiến bất cứ ai cũng chẳng muốn ra đường, lá trên cây cũng khô héo lại mà lả tả rụng xuống.
Phía bên ngoài thành phố, xe cộ tấp nập, nhưng mỗi thân người đều đang di chuyển nhanh hết công suất, khăn choàng, khẩu trang, áo chống nắng che kín cả người họ.
Chẳng ai muốn lưu lại quá lâu giữa cái tiết trời nướng trứng còn chín này.
Nhưng nếu nói đến cái nóng khô hạn trong lòng không thể triệt để, thì chắc chắn rằng chẳng có nơi nào thích hợp hơn Tô gia.
Từ sau sự việc của Tô Linh Tuệ, cả Tô gia chìm vào một trạng thái yên tĩnh đáng sợ, người làm thi nhau xin nghĩ việc, cả căn biệt thự lớn lại vì thế mà chìm vào một màn sống tịch liêu.
Chẳng rõ là do phong thủy hay thời tiết quá khô khan, mà lũ đà điểu con Tô lão gia Tô Tuấn nuôi đều lần lượt chết sạch, nửa đêm chó lại còn rú rất kinh hoảng.
Tiếng lành đồn xa, người người nói rằng Tô gia đích thực đã bị quỷ ám, có lẽ là Tô Linh Tuệ kia chết quá thảm đã sinh ra oán khí, quay về báo hận gia đình.
Dần dần, Tô gia từ một đại thế lực đáng gờm, đã suy sụp đến độ bất cứ ai cũng có thể cười khẩy.
Ngày hôm đó, con trai lớn của Tô Tuấn là Tô Úc Khanh vừa từ bên ngoài trở về, cả người sực nức mùi nước hoa nữ.
Chẳng rõ ma xui quỷ khiến gì mà lại một mực muốn đi thám hiểm rừng, còn nói rằng đột nhiên mình có hứng thú bất tận với sư tử, muốn thuần hóa một con mà đắc thắng mang về.
Tô Úc Khanh từ trước tới nay nổi tiếng là đại thiếu gia chơi bời trác táng, sở thích khác người, sống lỗi sống loạn, nhưng vì vợ chồng Tô Tuấn chỉ có một đứa con trai một, nên điều gì cũng cưng chiêu hẳn ta.
Khuyên nhủ không nổi, vợ chồng Tô Tuấn chỉ đành chậc lưỡi cho hắn đi, căn dặn an toàn đủ đường, bởi nơi hắn đến chính là Võng Lan, khu rừng thảo nguyên nhiệt đới ở gần đây, nơi nổi danh là cái nôi của sư tử.
Tô Úc Khanh dĩ nhiên rất háo hức, ngay trong ngày hôm đó không thèm ăn với ba mẹ bữa cơm nào, đã thu dọn hành lý cùng một đám bạn quý tộc lên xe rời đi.
Chiếc xe vọt trên mặt xa lộ với tốc độ ánh sáng, chỉ để lại một làn khói trắng đầy bụi.
Tô Úc Khanh hú hét cùng đám bạn của hắn, vô tình lướt qua một chiếc xe.
"Phó tổng, là Tô Úc Khanh! Xem hẳn như vậy có lẽ là đang tụ tập sắp đốt tiền rồi! Tôi nói Tô Tuấn cũng thật có phúc quá chứ!"
A Thiệu, trợ lý bên cạnh Phó Dung vừa lái xe, vừa ngoái đầu ra nhìn.
Phó Dung nghe đến cái tên Tô Úc Khanh, đến cả tập hồ sơ trên tay đang xem cũng khựng lại, ánh sáng bên ngoài hắt vào mặt chiếc đồng hồ trên tay anh, khiến nó sáng chói, giây sau, Phó Dung khẽ nói.
"Liên lạc với A Kiều, hỏi xem hắn định đi đâu?"
A Thiệu gật đầu, sau đó liên kết nối điện thoại, sau khi nói chuyện xong với một cô gái thì liên tắt kết nối đi mà trả lời.
"Hắn đi Võng Lan, chính là muốn thuần hóa sư tử mang về.
Phó tổng, ngài nói hắn có phải là không còn tỉnh táo sau cái chết của em gái không?"
Phó Dung nghe xong, ánh mắt thoáng qua vài tia suy ngẫm xen lẫn tính toán, rất lâu sau đó mới cười bâng quơ, thuận tiện gấp tập hồ sơ lại.
"Thiệu, không cần đến công ty nữa.
Chúng ta cũng đi Võng Lan!"
A Thiệu nghe xong có chút giật mình.
Nhưng sau đó liền hiểu ra vấn đề, lập tức đổi địa điểm, hướng thẳng đến rừng nhiệt đới Võng Lan.
Phó Dung ngồi trên xe, nhìn ra ngoài, mây trắng đục không một vần đen, trời sáng trong, không khí trong lành, đâu đâu cũng hiện hữu rõ ràng một cuộc sống bình dị ấm áp.
Trong phút chốc đôi mắt Phó Dung nhòe lại, lại nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như thiên thần, cười tươi như hoa rừng mùa xuân, liên tục gọi "anh hai, anh hai", người đã mất rồi nhưng tiếng cười vẫn còn khắc sâu trong tim anh, vĩnh viễn cũng không có cách nào gỡ xuống.
Sau đó chớp mắt, lại là cô gái ấy, nhưng toàn thân đẫm máu, máu đỏ loang ra cả chiếc váy trắng, cuối cùng cũng gọi thoi thóp một tiếng "anh hai"
rồi vĩnh viễn không bao giờ thức nữa.
"Cuối cùng anh hai cũng đợi đến ngày này! Tiểu Nhiễm, lần này chỉ có thể trách chính hắn ngu ngốc đã tự dâng mạng đến cho anh.
Anh hứa với em, sẽ để hắn chết đi mà không được nguyên vẹn!"
Trong gió, một âm thanh khe khẽ loãng ra, hòa quyện vào không khí.
Hai chiếc xe một đen một đỏ nối nhau rời đi, người phía trước thì hoàn toàn không hay biết mà cười to, người phía sau thì đau đớn đến độ muốn chết đi, dung nhan có họa tử thần, lạnh như nước dưới Vong Xuyên, đục đến đáng sợ.
.