Song Sinh Kiếp, Vợ Yêu Giả Mạo

Chương 3: Bước Ngoặt Cuộc Đời






Thạch gia tuy rộng lớn thênh thang, nhưng trên dưới ngoài nô bộc ra thì đều không có lấy bóng hình một người phụ nữ.

Có lẽ vì để bớt phân ảm đạm, Thạch gia mới quyết định cưới dâu về.

Nhưng thuật che mắt thiên hạ như vậy, cũng chẳng giấu giếm được lâu.

Những nhà có con gái chẳng thà gả cho một tên ăn xin lành lặn tay chân còn hơn phải gả cho Thạch Tâm Hân, một người đàn ông tuy gia thế hiển hách giàu sang nhưng lại vô năng, vừa câm vừa liệt.

Thế nhưng những lời này, đều là lời ở trong lòng, tuyệt không ai dám hó hé ra ngoài để lọt vào tai Thạch Vũ dù chỉ là nửa câu.

Lúc này, trong nhà họ Thạch, chỉ còn mỗi Thạch Vũ Thạch lão gia.

Tuy đã có tuổi nhưng vẫn còn rất khỏe mạnh, hai mắt sáng tinh tường, ông theo thường lệ sải bước lên tầng lầu, hướng về phía căn phòng thứ hai quen thuộc nằm ở cuối hành lang, chậm chạp mở cửa.

Bên trong, một thanh niên nằm yên lặng trên chiếc giường trắng, chiếc áo phông rộng rãi cũng không giấu đi được sự gầy yếu của thân thể, lưng người thanh niên tựa vào chiếc gối trắng sau thành giường, mái tóc nâu bồng bềnh, gương mặt tuấn mỹ với những đường nét đắt giá lộ rõ sự ưu sầu, ánh mắt hướng thẳng ra ngoài ô cửa số cạnh bên.

Cách thức thể này, hâu như ngày nào Thạch Vũ cũng thấy.

"Hân, hôm nay cha mang đến cho con một tin tốt!"
Thạch Vũ ngồi xuống cạnh giường con trai, dịu dàng nói.

Người thanh niên có đôi mắt chứa cả bầu tâm sự kia, chính là Thạch Tâm Hân hai mươi tám tuổi, người đàn ông vô năng vô phể mà cả thành phố Giang đã truyền miệng.


Thạch Tâm Hân nhìn Thạch Vũ, ánh mắt có chút mong đợi điều gì đó từ ông.

"Ta đã tìm được vợ cho con.

Đó là một cô gái rất xinh đẹp con nhà gia giáo ở trấn Tô Thanh, cô ta mang mệnh thổ chí âm đúng như lời lão Lưu, sẽ giúp con mau chóng bình phục trở lại!"
Thạch Tâm Hân nghe xong, anh trợn tròn mắt lộ vẻ kinh ngạc, tuy hai chân không thể cử động nhưng nửa trên cơ thể và hai tay vẫn còn rất linh hoạt, luôn làm ra hiệu không được, không thể được, liên tục lắc đầu.

Đâu phải Thạch Tâm Hân không biết, Thạch Vũ trước đây vì tin lời lão thầy bói xảo quyệt đó, đã tốn bao nhiêu tâm tư mà đưa về đây biết bao nhiêu người mang mệnh thổ.

Nhưng hễ cô gái nào gặp anh, chân không cử động, miệng không thể nói thì đều cự tuyệt mà chạy đi, có hứa hẹn tương lai ngồi trên đống vàng cũng không giữ được.

Thạch Tâm Hân cũng vì những chuyện vô nghĩa đó, mà để khuyết điểm lộ ra tự mình xấu mặt không biết bao nhiêu lần.

Thạch Tâm Hân cũng từ đó mà nhìn ra, lòng dạ đàn bà quả thực khốn kiếp.

Anh căm phẫn những đám con gái xinh đẹp thiên kim kia chỉ biết có vẻ bề ngoài.

"Hân, con an tâm.

Lần này ta đã quyết định kết thông gia, định ấn hôn lễ ba tháng sau sẽ cử hành, trước khi lễ cưới thành công bước vào nhà họ Thạch, cô ta sẽ không thể biết được hoàn cảnh của con! Ván đã đóng thuyền, người có muốn đi cũng không còn kịp nữa!"
Thạch Vũ vuốt vuốt chòm râu lốm đốm hoa râm trên cằm, chắc nịch.

Thạch Tâm Hân ngỡ ngàng, như vậy chính là ép người sao? Làm như thế chính là không công bằng đối với cô gái ấy.

"Con ngoan, nếu còn xem ta là cha thì tịnh dưỡng cho tốt.

Chuyện này ta sẽ lo tất thảy, con chỉ cần đợi kết quả thôi.

Ta nghĩ vợ chồng lão Âu ở trên cao, đều muốn ta cho con được cuộc sống tốt!"
Thạch Vũ điềm đạm nói, sau đó pha một cốc sữa nóng, đặt lên bàn, trìu mến rời đi.

Ánh mắt của Thạch Tâm Hân khi ấy cũng đông lại, xen lẫn rất nhiều sự bất lực không thể tả, tuyệt không còn phản ứng gì.

Một chữ "Âu"
đó, ấy thế mà lại đè bẹp mọi sự phản kháng của anh.

Anh khẽ nhắm lại đôi mắt trĩu nặng tâm tư, vớ lấy cốc sữa, chậm chạp nuốt xuống.

Ngoài ô cửa sổ, gió vẫn cứ thổi, mây vẫn cứ bay.

Ký ức năm xưa lại bất chợt ùa về, bóp nghẹn trái tim Thạch Tâm Hân ra từng mảnh vụn.


Đến khi Lục Thiên Tình tỉnh lại, việc đầu tiên làm là mở nhẹ đôi mắt, cảm nhận hiện thực.

Nhưng, mắt cô làm sao thế này? Mí mắt rất đau, thực sự rất đau.

Ngay khi ý thức được cơn đau, Lục Thiên Tình theo bản năng cử động thân thể thì liền đột nhiên nhăn nhó, hàng loạt những cơn đau như điên dại xâm chiếm lấy từng thớ thịt trên thân thể cô, cô cảm nhận rất rõ ràng, cả gương mặt mình, dẫu là ngũ quan nào cũng đều rất đau đớn.

Cảm giác đau đớn này, cứ như là bị người ta phanh thây xẻ thịt, khoét da đục xương mà ra vậy.

Lục Thiên Tình kinh hãi dáo dác đảo đôi mắt còn sưng húp nhìn xung quanh, không gian xung quanh sực nức một mùi thuốc khử trùng nông độ nặng, bốn bức tường đều là màu trắng, ngoài những dụng cụ mổ xẻ khiến người ta sởn gai óc ra thì chẳng còn gì cả.

Nói đúng hơn, cô đang nằm trong một căn phòng khép kín, sắc trắng bao phủ toàn bộ, nếu không sai, đây là phòng trong bệnh viện thành phố.

Nhưng bệnh viện, tại sao cô lại có mặt ở đây? Đột nhiên Lục Thiên Tình run rẩy, vì cô nhận ra gương mặt của mình đã được quấn đầy băng trắng, ngoại trừ lỗ hỏng ở hai bên mũi để thở cùng đôi mắt sưng húp còn lộ ra, thì những giác quan còn lại nằm dưới lớp băng cứng ngắc kia hầu như đều mất toàn bộ cảm giác.

Cô kinh sợ, hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì.

Cố gắng giẫy giụa nhưng cả cơ thể đều bị khóa chặt lại bằng dây nịt cố định từ lâu.

Cô muốn hét lên, nhưng chỉ có thể ư ư đầy thống khổ.

Lục Thiên Tình trấn an bản thân bình tĩnh, cô lại khổ sở cố gắng nghiêng mặt nhìn xung quanh thêm một vòng, cô thấy ở bên kia giường có năm sáu cái khay to bằng kim loại bóng loáng, trên mỗi cái khay còn có vô số dụng cụ mổ xẻ y khoa, có cả túi ngực, sụn mũi, xương bánh chè, dưới mỗi cái khay treo một cái bảng có tên người để phân biệt.

Trong số đó, cô thấy một cái khay lớn, trong đống lộn xộn đó vẫn còn một con dao rất bé nhuốm đầy máu tươi đã khô chưa được vệ sinh sạch sẽ, cái tên treo dưới khay chính là "Lục Thiên Tình".

Lục Thiên Tình kinh hãi, cô ú ớ không thành lời.

Nhất thời liên kết tất cả thì tiên đoán được một chuyện mà nhận ra, dường như đây là một căn phòng phẫu thuật thẩm mỹ.

Mà cô, có lẽ vừa mới trải qua một cuộc phẫu thuật thẩm mỹ chỉnh hình.


Nghĩ đến đó, Lục Thiên Tình bất chấp cả đau đớn mà vẫy vùng, cô muốn gào lên, cả gương mặt băng bó trắng toát nhưng đều lộ rõ sắc thái phẫn nộ.

Đám người không có nhân tính ấy đã làm gì cô thế này? Một dòng máu đỏ từ mũi chảy xuống, thấm vào lớp băng trắng trên mặt, khiến Lục Thiên Tình có chút ngộp thở.

Ngay thời khắc ãy, một nam bác sĩ tiến vào.

Người bác sĩ vội vã lau đi dòng máu trên mũi cô, lặng lẽ tiêm vào một mũi kim, làm vài động tác làm đông máu.

Lục Thiên Tình ú ớ, cô muốn phản kháng nhưng lại vô lực mà không thể làm gì.

"Mới phẫu thuật xong, hết thuốc gây mê nên cô sẽ cảm thấy đau đớn, nhưng cũng đừng vận động mạnh, sẽ làm ảnh hưởng đến những mạch máu non mới hình thành!"
Người bác sĩ còn rất trẻ tuổi, gương mặt nhìn ra tám phần điển trai ẩn sau lớp khẩu trang, điềm tĩnh nói với Lục Thiên Tình.

"Mà tôi nghĩ cô cũng thật lạ, gương mặt hiện tại của cô xinh đẹp như thế nhưng lại muốn phẫu thuật chỉnh hình giống em gái để thay em lấy chồng.

Trường hợp của cô, tôi thật không biết nên cười hay nên khóc!"
Dứt lời, Lục Thiên Tình chết lặng.

Đây hoàn toàn đâu phải ý của cô.

.