Song Sinh Kiếp, Vợ Yêu Giả Mạo

Chương 27: Lâm Vào Nguy Hiểm






Giây phút ấy, Lục Thiên Tình ước gì mình nghe lầm.

Rằng Phó Dung trước mắt chỉ là một cơn ác mộng vụt thoáng qua tâm trí.

Cô im lặng thật lâu, trong lòng sớm đã gào thét vỡ vụn.

"Lục Thiên Tình, cảm giác bị người khác mổ xẻ gương mặt của mình, có dễ chịu không?" Phó Dung nhàn nhã nói ra một câu cố ý chạm vào vết thương không thể chữa lành trong lòng, khiến cô giận dữ đến mức run lên.

Cô quay người lại, tiến lại gần anh ta, nhấn mạnh.

"Anh muốn gì?" "Cô yên tâm đi, tôi không phải loại tiểu nhân mang khuyết điểm phụ nữ ra uy hiếp đâu.

Tôi chỉ là tình cờ từ chỗ Phó Thành mà biết được.

" Phó Dung cười trừ giải thích.

Lục Thiên Tình nhìn anh ta chăm chăm, quả thực biết đến anh ta làm cô hối hận vô cùng.

Bây giờ thì hay rồi, chẳng những bị cuốn vào một đống rắc rối, mà đến bí mật bấy lâu nay cô cất giữ cũng bị gã hiển nhiên moi ra.

"Vậy thì anh muốn gì? Chúng ta không liên quan nhau, tại sao anh phải điều tra về tôi?" "Vì cô rất thú vị.

Lục Thiên Tình, tôi chẳng có ác ý đâu.

Hơn nữa, tôi dẫu có ác ý, nhưng hễ nhìn thấy gương mặt xinh đẹp này của cô, thì thực không đành lòng!
",Phó Dung bỡn cợt, đưa tay sờ lên gương mặt cô.


Lục Thiên Tình hất tay anh ta ra, đứng ra xa giữ khoảng cách.

"Nếu đã không có ác ý, vậy tôi muốn anh xem như chưa từng biết chuyện này, vì nó ảnh hưởng đến cả gia đình tôi.

" "Vậy xem như cô nợ tôi một điều kiện lớn nhé.

Đến lúc cần thiết, tôi sẽ lấy đấy" Phó Dung đi lướt qua người cô, dừng lại bên tai nói khẽ.

Lục Thiên Tình xô anh ta ra, hậm hực vô cùng.

Trong lòng không thể ngừng mắng chửi Phó Dung là đồ khốn kiếp tỉ tiện.

"Nếu giao dịch này có thể trả bằng tiên, thì tôi nhất định sẽ không dính dáng đến anh!" Cô để lại một câu nói, lập tức xoay người bỏ đi.

Câu nói thẳng thắn kia khiến Phó Dung biến sắc.

Thần thái lại trở về vẻ lạnh lẽo như cũ, nhưng rất nhanh sau đó, anh ta lại hờ hững đáp lời.

"Muộn rồi.

Lục Thiên Tình, vì cô tôi mới hủy hôn đấy" "Đừng mang tôi vào những chuyện cặn bã của anh", cô đáp trả, sau đó bỏ đi ngay lập tức.

Phó Dung đứng trên boong tàu, gió biển ùa vào mái tóc bồng bềnh lãng tử, anh ta khẽ hít vào thật sâu một luồng không khí tao nhã sạch sẽ, châm chậm nghiêng nhẹ, đổ ly rượu trên tay xuống mặt biển bên dưới, phóng tầm mắt nhìn ra xa phía đường chân trời, lẩm bẩm.

"Tiểu Lục, hai năm rồi! Cuối cùng tôi cũng tìm thấy emI Nếu em biết Thạch Tâm Hân lừa dối em lâu như vậy, em sẽ thế nào?!.

Tiểu Lục! " Trong ánh mắt của Phó Dung khi ấy, con ngươi được bao phủ bởi một lớp hồi ức mỏng manh như cánh bướm, nhưng nó đã theo dòng thời gian mà vĩnh viễn nằm lại bên trong tiềm thức của anh ta, đã hai năm rồi vẫn chưa từng phai nhạt.

Hôm ãy là ngày cuối cùng trong chuyến hành trình, tất cả mọi người trên du thuyền đều thức từ sớm tất bật chuẩn bị.

Vì sáng sớm hôm nay, thuyền sẽ dừng lại trên con sông lớn nổi tiếng xinh đẹp cạnh cổ trấn Tây An, để tất cả mọi người bắt đầu một ngày dài, đặt chân xuống đất liên đi thưởng thức non sông hùng vĩ.

Đoàn người hơn năm trăm hành khách chia ra làm ba mươi lãm nhóm lớn, mỗi nhóm đều có trưởng nhóm đứng ra chỉ đạo chuyến hành trình.

Cả gia đình Lục Thiên Tình đều may mắn ở chung nhóm thứ mười lăm.

Đúng tám giờ, nhóm người hào hứng tản ra mọi ngóc ngách, nhóm của Lục Thiên Tình lại được phân đi trên núi trước, sau đó sẽ xuống thung lũng.

Trùng hợp thế nào, nhóm bốn gã đàn ông háo sắc ngày hôm ấy cũng chung nhóm với cô.

"Này, đi sát vào chút đấy.

Nhóm toàn nam, đông người như vậy cũng không thể bảo đảm được an toàn cho cô đâu", Thạch Tâm Thất đi cạnh nhắc nhở.

Lục Thiên Tình ghi nhớ, từ đầu đến cuối cô vẫn bám sát gia đình mình.

Thạch Tâm Hân ngôi trên xe có vẻ lo lắng, thỉnh thoảng lại đảo mắt trông chừng cô.


"Trên đỉnh núi Mộc Lam này nghe đâu có một loại nấm cổ rất quý hiếm, lũ đom đóm xế chiều đều sẽ phát sáng tụ lại trên thân, nhìn như một viên ngọc ẩm ướt vậy.

Nghe nói chỉ cân tìm được nó nấu thành cháo, sẽ trị được bệnh về xương khớp lâu năm dứt điểm đấy, người khác nói thực sự rất hữu dụng!" Một nhóm người bàn tán, Lục Thiên Tình vô tình nghe được, cũng ghi nhớ trong lòng.

Cô trộm nhìn Thạch Tâm Hân, thầm nghĩ nếu có được loại nấm kia, chẳng phải anh sẽ không cần nằm yên một chỗ trên giường nữa sao? Nhưng chuyện này, không thể để ai biết, nếu không họ sẽ không cho cô đi.

Đoàn người đi tham quan đến lúc xế chiều, thì bắt đầu tìm khu vực nghỉ chân, cạnh đó là một nhà trọ được xây dựng theo lối khách vãng lai, khác biệt vô cùng.

Đoàn người bắt đầu vào đó nghĩ, Lục Thiên Tình vì muốn tìm được loại nấm đó, đã nói rằng mình bị rơi đồ quan trọng, muốn quay lại núi để tìm.

Lúc đầu gia đình cô kiên quyết muốn đi cùng, nhưng Phó Dung lại đúng lúc tìm hai anh em Thạch Tâm Thất bàn công việc, Thạch Vũ lại có tuổi, vì vậy đành để cô cùng hai cô gái khác tự mình rời đi.

"Tiểu Di à, mau chóng về đấy nhé.

" Thạch Vũ gọi với theo.

Thực chẳng an tâm chút nào.

Lục Thiên Tình sau đó, cùng hai cô gái khác chung nhóm tiến vào núi, cả ba đều cùng mục đích tìm nấm chữa bệnh cho người thân.

Nhưng họ không hay, một nhóm bốn người đàn ông cũng đã lắng lặng đi theo họ vào núi.

"Di Di à, chúng ta tìm nhanh rồi trở về nhé.

Âm u thế này, tôi sợ lắm! " Một cô gái khe khẽ nói.

Lục Thiên Tình cũng không muốn ở lại đây quá lâu, liên gật đầu, cả ba loay hoay một lúc thì thấy một đốm sáng to tụ lại thân cây phía trước, cả ba hào hứng lập tức hái nấm, vừa lúc cất vào trong túi xong định trở về thì từ phía sau đã vọng lại tiếng bước chân sột soạt của bốn gã đàn ông.

"Ôi, mỹ nhân! Các em định hái nấm sao? Cho bọn anh tham gia với nhé.

, một gã bỡn cợt nói, sau đó cùng đồng bọn tiến về phía cả ba.

Lục Thiên Tình cảm nhận được nguy hiểm, kéo theo hai cô gái nọ mau chóng rời đi.

"Giữ chúng lại.


Tiểu mỹ nhân, em xinh đẹp thế này sao lại làm vợ một gã tàn phế vậy chứ? Chân gã như vậy, chắc chắn không làm ăn gì được đâu! Haha! , lũ sở khanh cười ầm lên.

Lục Thiên Tình cảm thấy bị xúc phạm, cô tát vào mặt gã, gắn giọng.

"Lũ bại hoại!" Tình huống khiến cả nhóm đều ngỡ ngàng.

Gã đàn ông khẽ liễm mép, bóp chặt lấy cằm cô, sau đó tát trả cô một cái choáng váng khiển Lục Thiên Tình ngã xuống đất, chảy cả máu miệng ra ngoài, điện thoại văng ra.

Một cô gái đã bị dọa cho kinh sợ, lập tức run rẩy nhặt lấy điện thoại của cô rơi dưới đất, lao ra một chỗ khác, vừa chạy vừa ấn cho số máy được cô lưu hai chữ "Lập dị", mặc kệ là ai gọi điện câu cứu.

Cô ta vừa hét lên "Cứu, cứu với! " vào điện thoại liên bị tóm lại, điện thoại bị ném vào thân cây, vỡ nát.

"Hai ả này không xinh đẹp bằng thiếu phu nhân của Thạch gia.

" Sau câu nói đó, hai cô gái kia bị đánh ngất đi, mê man tại chỗ.

Lục Thiên Tình bắt đầu gào lên.

"Các người muốn làm gì? Nếu các người làm bậy, chồng tôi sẽ san bằng! " Lại "chát" một tiếng thô bạo như trời giáng, cô ngã vật ra đất, nỗi sợ hãi lan truyền khắp thân thể, giác quan cứng đờ như một cái máy vô giác vô tri.

"Chồng? Tao thấy mày đúng hơn là bảo mẫu của hắn! Mày nhìn xem, hắn đã bao giờ ra mặt vì mày chưa? Đồ phụ nữ ngu ngốc.

Haha! " Rất nhiều tiếng cười lớn vang lên, chẳng những khiến hai má cô phải đau, mà còn khiến trái tim cô vô tình bị bỏng rát.

.