Mong đợi điều gì ư?
Chính bản thân cô cũng không còn rõ nữa! Tại sao cô cứ cảm thấy, lời nói của Thạch Tâm Thất chẳng đáng tin chút nào, ánh mắt anh ta cứ như đang che giấu đi điều gì đó.
"Tiểu Di à, con nói cho ta biết.
Tại sao con lại rơi xuống hồ bơi? Hơn nữa lại được cứu lên trong tình trạng nguy kịch như vậy?" Thạch Vũ vẫn còn rất lo lắng, hỏi tiếp.
Lục Thiên Tình khẽ nuốt một ngụm nước bọt khô khan, thứ nước dưới bể kia vẫn còn làm cổ họng cô mặn đẳng.
Nếu cô nói rằng bản thân bị đánh ghen vô tội vạ, thì sẽ nực cười đến mức nào? Thạch Vũ sẽ nghĩ cô bại hoại ra sao mới khiến ả Tô Mẫn Ái kia không màng đúng sai như thế.
"Là con bất cẩn thôi ba.
Ba đừng lo lắng" "Nhưng con rõ ràng là biết bơi rất tốt.
Sao có thể như vậy?", Thạch Vũ chất vấn.
"Là con có uống một ít rượu nặng trong người.
Nên mới! Mất đi sức lực! ", Lục Thiên Tình né tránh cái nhìn đầy dò hỏi của ba chồng, lặng lẽ nói.
Thạch Vũ không nghi hoặc gì nữa, cũng căn dặn cô nghĩ ngơi cho tốt, sau đó rời đi trước.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại Lục Thiên Tình cùng hai anh em Thạch Tâm Thất.
"Tại sao lại nói dối?", Thạch Tâm Thất lên tiếng.
Anh dĩ nhiên không tin một lý do như vậy.
Càng huống hồ, từ đó đến nay cô rất ít khi uống rượu, sao có thể để mình như vậy được kia chứ.
"Nếu nói thật, ba sẽ nghĩ gì về tôi đây?" Cô cười khổ, sau đó mang lại mọi chuyện thuật lại cho hai người đàn ông nghe thấy.
Từ đầu đến cuối, cô chính là vô tội.
Chỉ trách ả đàn bà mù quáng kia chưa rõ sự tình đã đánh ghen thâm hiểm, hại cô suýt cũng mất đi cái mạng nhỏ bé này.
"Tô Mẫn Ái? Đó là con gái lớn của Tô Thừa Trạch, thực sự là một gia tộc không thể xem thường", Thạch Tâm Thất tiếp lời sau khi nghe xong câu chuyện của cô.
Mải mê nói chuyện, Lục Thiên Tình không hay Thạch Tâm Hân luôn quan sát cô từ nãy đến giờ, gương mặt kia rõ ràng là có sự mưu tính.
Mà cô cũng nhất thời phát hiện, Thạch Tâm Hân trông có vẻ lạnh hơn bình thường, đặc biệt là thân sắc dưới lớp da trắng kia, cô vẫn thấy ra được một chút yếu ớt không thể che giấu được.
Rất nhanh những ngày sau đó, tin tức nhị thiếu phu nhân của Thạch gia suýt mất mạng dưới hồ bơi lập tức lan tràn ra cả con thuyền, cũng không biết là do ai đã tung ra, ngày càng không thể quản lý nổi.
Lục Thiên Tình đi đến khu vực nào cũng đều sẽ có người nhòm ngó, đa số là phụ nữ đều sẽ xì xầm bàn tán cô, họ nói rằng cô rõ ràng biết bơi nhưng lại vờ vịt chết đuối, ngụ ý muốn câu dẫn đàn ông lén lút ngoại tình.
Cô nghe, cô cũng biết trong những cái mồm nhanh nhảu ấy, không có thiện ý gì cả.
Nhưng rất nhanh sau đó, một sự kiện dằn mặt đã khiến cả du thuyền dậy sóng, sau đó, chẳng còn nghe bất cứ ai dám xì xào đến cô nữa cả.
Hôm đó, trong lúc đi ngang qua hành lang, cô đã gặp một nhóm ba người phụ nữ, nhớ lại Thạch Tâm Thất từng giới thiệu, họ đều là con gái của những thành phần kinh doanh nhãi nhép, căn bản không phải đối thủ lớn đáng để mắt của Thạch gia.
"Nhìn kìa, cô ta chính là ả hồ ly không biết xấu hổ.
Có chồng rồi vẫn dùng thủ đoạn trơ trên quyến rũ đàn ông.
Tôi nghĩ cô ta là không hài lòng với Thạch nhị thiếu, cũng đúng, cô ta xinh đẹp như vậy, Thạch nhị thiểu lại!
"Lại làm sao?" Lục Thiên Tình không nhịn được nữa, trực tiếp cắt ngang đám người kia.
Nói xấu cô thì thôi đi, còn lôi cả Thạch Tâm Hân vào cuộc, anh ta thì có liên can gì đâu chứ.
"Lại!
Lại là một gã phế nhân!"", một trong những người phụ nữ kia không ngại ngùng nói thẳng.
Tức thời, nhận ngay một ly rượu tạt vào mặt đến từ Lục Thiên Tình.
"Được, vậy thì đợi mà xem.
Tôi sẽ bảo chồng phế nhân của tôi, mua đứt Đại Hải của ba cô, cô cứ chống mắt nhìn ông ta phá sản!" Lục Thiên Tình đắc ý nói bừa trong lúc giận dữ.
Người cô vừa nói, lại là con gái của Trần Lập An, chủ tịch Đại Hải.
Mà rất nhanh sau đó, một tin tức nóng hổi lại được phủ rộng, đó là không hiểu tại sao, thực sự chỉ trong một đêm, Đại Hải đã bị một thế lực nào đó chèn ép mua đút, phá sản trong tích tắc, khiến Trần Lập An phải ngay trong đêm mà vội vã bỏ sang Pháp, vợ của hản bỏ đi, bặt vô âm tín, mà cô con gái kia thì cũng bị hủy tư cách tham gia, vứt bỏ khỏi du thuyền.
Tin tức này sau khi được lan ra, đã chấn động toàn bộ những người có mặt.
Họ sau khi biết đến câu nói hôm ấy của Lục Thiên Tình lại thực hiện nhanh như vậy, đã không còn dám xuất khẩu cuồng ngôn động gì đến cô nữa.
Mà cô, cũng rất bất ngờ.
Vì sở đĩ cô chỉ nói bừa mà thôi.
Hỏi đến hai anh em Thạch gia, họ đều lảng tránh không trả lời câu nói đó.
Sau đó, lại có một tin tức chấn động tiếp theo được dịp bùng nổ.
Phó Dung nhà họ Phó đột nhiên lại hủy hôn với con gái trưởng nhà họ Tô, tức Tô Mẫn Ái, mặc dù tình cảm hai đại gia tộc bao nhiêu năm qua lại tốt đẹp vô cùng.
Khỏi phải nói, Tô Mẫn Ái kia khóc lóc thành bệnh, nằm luôn trên giường.
Còn Phó Dung kia, lại thảnh thơi như thể chẳng có gì to tát xảy ra cả.
Sau khi tin tức lan rộng, hơn năm trăm người lại có dịp được đoán già đoán non, mà trong âm thầm họ đều không biết tại sao lại như vậy.
Nhưng Tô Mẫn Ái kia thực sự đã căm hận Lục Thiên Tình đến tận xương tủy, cô ta cho rằng chính cô đã khiến Phó Dung hủy hôn.
"Anh cả, việc của Tô Mẫn Ái.
.
", Lục Thiên Tình tìm đến Thạch Tâm Thất, cô chỉ muốn biết chút tin tức gì đó từ anh.
Trước đây chuyện cô gái kia sỉ vả Thạch Tâm Hân, sau đó thu mua Đại Hải nói như giỡn chơi đó của cô, tuy anh lẫn Thạch Tâm Hân đều không trả lời, nhưng cô trong lòng đã biết.
Nhưng còn việc Tô Mẫn Ái, căn bản chẳng có nguyên do gì để anh phải làm vậy.
"Chuyện cô ta, cô hỏi tôi làm gì?", Thạch Tâm Thất lạnh nhạt.
"Thực sự không liên quan đến anh sao?" "Em dâu, cô nghĩ mình là ai vậy? Hãy dẹp bỏ cái suy nghĩ xoay chuyển càn khôn đi, cô đang tham dự quá sâu rồi đấy", Thạch Tâm Thất để lại một lời cảnh cáo, sau đó bỏ đi.
Lục Thiên Tình nghe xong thì liền hiểu ra, sự việc Phó Dung hủy hôn với Tô Mẫn Ái, căn bản chẳng dính dáng gì đến hai anh em Thạch Tâm Thất cả.
Đúng thế, là cô suy nghĩ quá nhiều.
Vậy thì vấn đề chính là do xuất phát từ Phó Dung kia.
Nhưng cô rất vui, vì Tô Mẫn Ái kia xứng đáng nhận được một bài học xương máu như vậy.
Chỉ còn hai ngày nữa, sẽ khép lại cuộc hành trình.
Hôm ấy, khi Lục Thiên Tình đang đứng trước boong tàu ngắm cảnh hoàng hôn, thì một tiếng bước chân ung dung vọng lại.
Là Phó Dung! Cô vừa thấy anh ta, lại nhớ đến hàng loạt những chuyện xui xẻo mà mình gặp phải, liền quay người bỏ đi.
Rất nhanh, Phó Dung đã lên tiếng.
"Hay thật đấy.
Chỉ một câu nói, đã lập tức đánh tan Đại Hải!" Nhưng cô không để ý.
Phó Dung lại nói tiếp một câu khiến cô phải chết đứng tại chỗ.
"Tại sao lại đi nhanh như vậy, Lục Thiên Tình?" Vừa dứt lời, chỉ nghe trong tâm não nổ lớn một tiếng, mọi giác quan của cô như đóng băng, chân cũng không bước vững nổi nữa.
Sắc mặt cô trắng bệch đi, nhưng rất nhanh, liền lấy lại bình tĩnh.
"Phó tiên sinh, ngài gọi ai vậy? Không phải ngài còn mộng du đó chứ?", tuy nói mạch lạc như vậy, nhưng thực chất nhịp tim cô đã nhảy loạn xạ cả lên.
"Haha! Lục Thiên Tình, con gái lớn nhà họ Lục.
Tôi còn biết được, người gả cho Thạch nhị thiếu, nhẽ ra chẳng phải!
Là cô đâu!" Lại ầm một tiếng nữa, lần này lý trí của cô sụp đổ thật rồi!.