Song Sinh Kiếp, Vợ Yêu Giả Mạo

Chương 124: Người Giả Cũng Là Người Thật






Lục Bối Di phát hiện ra ánh mắt khác lạ của anh, liền lên tiếng lấp liếm.

"Ý em là tình hình sức khỏe của anh, em đang lo cho sức khỏe của anh thôi.

Thạch gia về lâu về dài vẫn cần đến anh mà"
"Anh cũng không biết, bác sĩ nói thời gian này có lẽ anh phải năm giường khá lâu, sau trận mưa cảm nặng tối hôm qua, hai chân anh cứ như mất đi cảm giác vậy, không còn sinh khí nữa.

Cộng thêm việc anh cũng có uống rượu nên gốc cảm càng khó diệt "Tại sao anh lại uống rượu? Chẳng lẽ anh không biết được tình hình sức khỏe của mình hay sao? Hay anh muốn nằm đây một chỗ mãi, trong chính giai đoạn này, đợi người khác chăm sóc?"
Lục Bối Di trong lúc tức giận đã vô ý nói những câu mà đáng lẽ không nên nói bao giờ.

Phát ngôn này khiến Thạch Tâm Hân sững sờ, anh không nghĩ rằng sẽ có lúc vợ lại nói với mình như vậy.

"Em!
Hình như từ khi em trở về, em rất khác! "
Thạch Tâm Hân hững hờ buông ra một câu nói, tuy người đứng trước mặt, nhưng cảm giác lại rõ như rằng đây không phải là vợ của anh.

Lục Bối Di biết mình đã không kiểm soát được cảm xúc tốt, lại sợ anh nhìn ra điều gì, lập tức ngồi xuống giường, dịu giọng lại.

"Anh đừng ăn nói linh tinh, em vẫn là em thôi mài Chẳng qua là bố mất đột ngột quá nên em đau lòng, không kiểm soát được lời nói.

Em cũng vì lo lắng cho anh, trong giai đoạn này càng không muốn thấy anh suy SỤp.

"
"Anh hiểu! Đúng rồi Di Di, chuyện vừa rồi anh vẫn chưa kịp nói với em, bên phía cảnh sát họ đã! "
"Chuyện của cảnh sát thì để họ tính đi, trước mắt anh chỉ cần dưỡng bệnh cho tốt đã.


Chuyện của bố đã có anh cả rồi, anh không cần phải bận tâm quá nhiều đâu.

"
Lục Bối Di lại trực tiếp cắt ngang lời Thạch Tâm Hân một lần nữa.

Người là do cô ta giết, vậy thì còn cần nghe kết quả điều tra để làm gì? "Được rồi, vậy anh nghỉ ngơi chút đi, em không làm phiền nữa"
Lục Bối Di nói rồi lập tức đứng dậy định rời khỏi phòng.

Cô ta chẳng muốn lưu lại ở nơi này quá lâu.

"Di Di, khoan đi đã, anh vẫn còn rất nhiều chuyện muốn nói với em mà.

"
Thạch Tâm Hân gọi với theo, cứ liên tục thấy vợ hôm nay thật sự rất kỳ lạ, không giống bình thường một chút nào.

"Có chuyện gì đợi anh khỏe rồi nói, bây giờ tình huống nhà chúng ta đang phức tạp, anh nghỉ ngơi đi, để còn dành sức lo hậu sự cho bố"
Lục Bối Di chỉ để lại một câu nói cho có lệ, sau đó rời khỏi phòng, đến cái cách mà cô ta đóng cửa cũng hoàn toàn dứt khoát.

Thạch Tâm Hân nằm ở bên trong, trong đầu hiện ra trăm mối tơ vò, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, không nói nữa.

Chỉ xa cách một thời gian không quá dài, mà cô đã lạnh nhạt với anh như thế rồi sao? Phía dưới lễ tang, Đường Bắc Ái vừa mới đến cùng Lam Thanh Sương, sau khi anh lặng lẽ thắp hương xong, liền cùng Thạch Tâm Thất ra một góc trò chuyện.

Phía trong tang lễ không có quá nhiều người, Thạch Tâm Thất không muốn biến nơi này thành một nơi truyên thông quá ồn ào, chỉ muốn bố thanh thản mà yên nghĩ nên ngoài những người thân cận thì không cho phép bất cứ ai đến viếng tang.

Cánh cổng lớn của Thạch gia suốt hai ngày nay luôn luôn đóng lại.

Nhìn vào đôi mắt của người bạn lâu năm, Đường Bắc Ái biết trái tim của Thạch Tâm Thất đã sớm vỡ vụn ra hàng ngàn cảm xúc rồi, chỉ là nó chẳng khác gì bức tường thành, cứ phô ra một trạng thái cứng cáp để người ngoài không cách nào chạm tới nổi.

"Lão Thất, đừng đau buồn quá, chắc hẳn chú trên trời cũng không muốn nhìn thấy cậu như vậy đâu.

"
Đường Bắc Ái lên tiếng an ủi, lại nhìn chiếc băng tang màu trắng ở trên đầu anh, trái tim cũng bất giác mà xoản lại, hoàn toàn gác lại gương mặt hài hước thường ngày của mình.

"Tôi không sao!
Chỉ là bố cứ thế mà ra đi đột ngột quá.

"
Thạch Tâm Thất trầm mặc, vẫn mạnh mẽ mà nhìn vào nỗi đau đang treo lơ lửng trên đầu.

Nói chuyện được một chập, Đường Bắc Ái lại bất giác nhìn xung quanh, thäc mắc lên tiếng.

"Tại sao không thấy em dâu của cậu đâu cả vậy? Bình thường chẳng phải cô ta rất linh hoạt, trong những ngày thế này càng chẳng phải nên có mặt túc trực sao?"
"Cô ấy đang ở trên phòng cùng Hân, nó cũng vì chuyện này mà ngã quy, không biết bao giờ mới có thể như bình thường.


Tôi biết chúng tôi đau một thì em ấy đau mười, vì trong lòng Hân, bố từ lâu đã chính là bố ruột.

"
Đường Bắc Ái khe khẽ thở dài, lại sực nhớ ra chuyện gì đó, nói với Thạch Tâm Thất.

"Cũng thật may năm xưa là nhầm người, và cũng may cô ta lại tốt hơn tưởng tượng, không giống em gái của mình, là một người chẳng hề có chút giá trị đạo đức nào cả.

Thạch Tâm Thất nghe xong thì liền khó hiểu.

"Cậu đang nói ai vậy? Cái gì mà nhầm người? Còn em gái, em gái của ai?"
Đường Bắc Ái vốn đĩ cũng định nhân lúc này mà nói rõ mọi chuyện ra, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại thấy không thỏa đáng, tình huống này chưa phải lúc nên có thêm chuyện, vì Thạch gia trước mắt đã đủ sóng gió rồi.

"Tôi chỉ nói một câu, người mà Thạch Tâm Hân sống cùng suốt bao năm qua, có thể không phải là cái tên mà ban đầu cậu ta đã cưới"
Thạch Tâm Thất nghe xong thì càng thêm khó hiểu, muốn hỏi Đường Bắc Ái rõ ràng nhưng anh ta là kiên quyết không nói thêm gì nữa.

Rất đơn giản bởi vì anh ta đang nghĩ Lục Thiên Tình là một cô gái tốt, trước mắt ra sao cứ để Thạch Tâm Thất tự mình tìm hiểu, còn có chọn ở lại hay không thì do Thạch Tâm Hân rồi.

"Lão Thất, mọi chuyện vẫn nên tự cậu tìm hiểu thì sẽ đáng tin hơn.

Người giả chưa chắc đã xấu xa, nhưng người thật cũng chưa chắc đã đàng hoàng.

Giả giả thật thật tuy sai nhưng lại đúng.

"
Sau lễ tang, Đường Bắc Ái cũng cùng Lam Thanh Sương rời khỏi, Thạch Tâm Thất vẫn còn vì câu nói kia mà ngẩn ngơ một hồi lâu.

Anh cũng không biết đây là loại thông tin gì nữa.

Lễ tang diễn ra hơn năm giờ nữa thì kết thúc, cũng xem như là tạm xong một ngày.


Đến giờ đốt vàng mã, đột nhiên Thạch Tiểu Phong bên trong lại gắt lên.

"Chị đốt cái quý gì thế? Chị thừa biết ba không thích màu trắng lạnh lẽo, lại còn đốt di nguyện màu trắng cho ông ấy? Còn nữa, tưởng nhớ người quá cố nhưng lịch di nguyện lại không ghi chú sở thích gì, chị muốn ba tôi đến chết cũng không được nằm yên, thành con ma đói sao?"
Thạch Tâm Thất lúc này mới để ý, đúng thật là quyển lịch di nguyện đốt cho người đã khuất của Lục Bối Di hoàn toàn không có một chữ nào, trong khi những người khác lịch của họ lại ghi dày đặc chữ.

"Di Di, em sao vậy? Sao lại không ghi chú gì, em biết rõ bố không thích màu trắng kia mà, hơn nữa cũng biết rõ sở thích của ông ấy, sao có thể sơ suất như vậy?"
Thạch Tâm Thất lên tiếng, lại nhìn Lục Bối Di đang có vẻ luống cuống.

Cô ta không ngờ lễ tang của đám người nhà giàu này lại phiền phức như vậy! Cô ta có phải là Lục Thiên Tình đâu mà biết chứ.

"Em!
Em nhất thời quên"
Lục Bối Di bình thản nói.

"Quên? Bình thường ăn cơm chị có quên không?"
Thạch Tiểu Phong vẫn kiên quyết không bỏ qua, lớn tiếng chỉ trích.

Cô đang bị nỗi đau mất đi người thân làm cho điên đảo tinh thần, động một chút là cũng có thể gắt gỏng, càng huống hồ cô đã không thích người chị dâu này từ lâu.

Thạch Tâm Thất không muốn làm chậm trễ giờ liên tự tay ghi chú hộ Lục Bối Di, đổi lịch lại thành màu vàng sâm.

Thạch Tiểu Phong không nhịn được lại quát âm lên chỉ trích Lục Bối Di không hiểu chuyện, cô ta cũng không thể nào nuốt xuống nổi sự ầm ï này nữa, lập tức vươn tay tát cho Thạch Tiểu Phong một cái đầy ngỡ ngàng.

"Bây giờ thì cô út đã im miệng được chưa?".