Song Sinh Kiếp, Vợ Yêu Giả Mạo

Chương 120: Ba Đã Chết Rồi






Chỉ là cảnh tượng đó thật sự đã quá đỗi kinh hoàng, khiến Lục Thiên Tình phải đặc biệt mà mở to hai mắt, ngẩn người ra.

Cuộc đời cô chưa từng thấy cảnh tượng nổ trực thăng nào mà lớn tới vậy, còn là ở gần ngay trong cự ly tâm mắt.

Thậm chí khi vụ nổ xảy ra, cô còn thấy rõ được bóng dáng của một người đàn ông đang bốc cháy, vẫy vùng điên cuồng trong đống lửa rừng rực trên cao trước khi rơi xuống đất, cảnh tượng đón nhận lấy cái chết khiến người ta phải hãi hùng.

"Chẳng gì đau đớn bằng chết vì phát nổ, cảm giác rất khủng khiếp!"
Phó Thành thôi không quan sát nữa, ảm đạm nói, tuy có chút kinh ngạc nhưng chung quy cảnh tượng trước mắt vẫn không thể nào dọa được anh.

"Không biết ai là người xấu số kia nữa? Nổ lớn như vậy thì có lẽ không thể nào sống nổi rồi!"
Lục Thiên Tình cũng nói ra suy nghĩ của mình, thông qua câu chuyện vừa rồi, cô cảm thấy sinh mệnh nhiều lúc thật ngắn ngủi, cứ chọn vào thời điểm mà người ta không ngờ nhất, một phát rơi xuống hố sâu.

Nhưng rồi chuyện cũng qua đi, cả hai cũng không để ý nữa, trước mắt cam chịu số phận một chút, kiếm gì đó lấp đầy cái bụng trống đã.

Phó Thành tự mình đi vào trong chiếc bếp đã cũ, xắn tay áo lên nấu nướng chút gì đó.

Lục Thiên Tình vẫn còn bần thần, cứ trơ mắt mà nhìn ra ô cửa sổ, lại cảm giác rằng câu chuyện vừa rồi vẫn cứ luôn bám lấy tâm trí của cô không buông tha.

Một nỗi thấu hiểu sâu sắc không biết từ đâu xuất hiện lại ồ ạt tấn công lấy trực giác.

Cô không rõ điều gì nữa, cũng không muốn nghĩ thêm gì, liền lặng lẽ nằm xuống chiếc giường gỗ.

Bây giờ bản thân cô còn lo không xong thì có thể lo thêm được cho ai được chứ? Cô ước gì tất cả chỉ là một giấc mơ, nhưng hiện thực thì luôn tàn khốc, bên tai cô vẫn còn vọng lại tiếng xoong nồi leng keng của người đàn ông vụng về ở bên trong.


Không chịu được nữa, Lục Thiên Tình cuối cùng phải ngồi bật dậy, vào trong đuổi người đàn ông vụng về kia ra, thực hiện nghĩa vụ nấu nướng của mình.

Cô có thể bất lực, nhưng không thể để hai mạng người cứ vậy mà chất đói! Ngoài trời sương mù bao phủ, cái lạnh của vùng núi lại len lỏi vào trong khe hở nhỏ của căn nhà, nhất thời khiến cả bầu không khí cũng trở nên lạnh căm căm.

Hai con người ngồi trước một bàn ăn tạm bợ, lại rầu rĩ nhìn nhau, thực không biết bao giờ mới có thể thoát khỏi nơi này! Thạch gia.

Thạch Tâm Thất vừa chăm lũ vẹt, vừa đứng dưới vòm cây to trước sân, trong lòng đột nhiên xuất hiện một loại dự cảm không lành.

Một chiếc lá xanh không bị sâu héo gì mà lại đột nhiên từ trên cao rụng xuống, phất phơ lả tả trước mắt anh.

Lũ vẹt đột nhiên kêu lên một tiếng chói chang không báo trước, khiến anh giật mình.

Anh lặng lẽ nhìn lên trời, lại phát hiện ra mây trắng đã kéo nhau đi đâu hết, trước mắt chỉ còn lại một đám mây đen vần vũ tờ mờ sương, lớn đến nỗi dường như chúng muốn nhân rộng ra mà nuốt chửng cả thành phố này.

"Anh, vào trong ăn cơm thôi! Anh đã đứng ở đó hơn nửa giờ rồi đấy!"
Thạch Tiếu Phong từ trong nhà đi ra, gọi Thạch Tâm Thất một tiếng.

Dường như cô cũng phát hiện ra điều bất thường của anh trai từ khi bố vắng nhà, chỉ là loại dự cảm này Thạch Tiểu Phong đã mau chóng quên lãng.

Thạch Tâm Thất khẽ gật đầu một cái, lại đi vào trong nhà, bước chân đột nhiên trở nên nặng nề khiến anh muốn nhấc cũng nhấc không nổi.

Bên chiếc bàn ăn, ba con người mà quây quân một cách lặng lẽ, cũng không ai hiểu tại sao tâm trạng mình lại trở nên như thế, đành có chút lơ đãng mà nhìn nhau.


"Hình như hôm nay tâm trạng của anh không tốt? Công việc có vấn đề gì sao?"
Thạch Tâm Hân nhìn ra biểu cảm của anh trai, liền lên tiếng hỏi.

Thạch Tâm Thất khẽ lắc đầu, biểu hiện rằng không có chuyện gì cả, sau đó lại nói.

"Anh có chuyện này muốn nói với các em, sau khi đợi bố và Di Di về, chúng ta một nhà năm người cùng nhau đi du lịch một chuyến, được không? Vì đột nhiên anh nhớ ra cả nhà chúng ta đã không đi du lịch cùng nhau rất lâu rồi.

"
Lời đề nghị của Thạch Tâm Thất khiến cả Thạch Tiểu Phong và Thạch Tâm Hân đều cùng lúc gật đầu, tuy trong lòng cả hai vẫn còn một chút thắc mắc riêng, nhưng nói thế nào tình cảm gia đình là loại tình cảm không thể nào phủ nhận được.

"Đợi bố về! "
"Thiếu gia!
Thiếu gia!
Tiểu thư!
Không hay rồi! Đại nạn không hay rồi!"
Từ bên ngoài lúc này đột nhiên truyền đến tiếng hét thất thanh của lão Hạ quản gia, trong tiếng thét dường như có kèm cả tiếng khóc, khiến cả ba anh em nhà họ Thạch phải sững cả người.

"Có chuyện gì?"
Thạch Tâm Thất dìu lấy lão Hạ, khẩn trương hỏi.

Lão Hạ sụt sùi, đôi tay rung rung mà gỡ lấy đôi kính lão trên mắt mình ra, nói không thành tiếng.


"Thiếu gia!
Tiểu thư!
Mọi người phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh! Tin!
Là tin xấu của lão gia, chiếc trực thăng của Trần tổng lúc về đột nhiên mất điều khiển, đâm vào một đỉnh núi lớn gần đó nổ tan nát, họ đã chết!
Chết cả rồi.

Lão gia cũng!
Không qua được.

"
Vừa dứt lời, bát cơm cầm trên tay của Thạch Tiểu Phong cũng rơi xuống, còn không kịp kinh hãi một tiếng đã lập tức ngất đi.

Một tiếng sét lớn đánh ngang tai của hai anh em họ, họ cảm tưởng như mình đang nghe lầm.

Thạch Tâm Thất liền siết chặt lấy hai vai của lão Hạ, lớn tiếng quát.

"Ông nói bậy! Chắc chắn là ông già nên hồ đồ rồi!"
"Không, không đâu thiếu gia, sao tôi có thể đùa được chuyện này cơ chứ? Chiếc trực thăng đó thật sự đã bị nổ, là phát nổ trên không trung, kể cả phi công, Trần tổng lẫn lão gia đều không ai còn sống.

Khi cảnh sát đến nơi thì chỉ còn lại ba cái xác đã hoàn toàn cháy xém không thể nhận diện được.

Thứ duy nhất còn sót lại tại hiện trường chính là chiếc chuỗi hạt, là chuỗi vòng hạt mà lão gia đã luôn đeo trên tay.

Vừa dứt lời, Thạch Tâm Thất không nói thêm gì nữa, dường như trước mắt anh lúc này chỉ còn lại một màn Sương, và mang theo hình ảnh của bố đã vĩnh viễn xa mãi, xa mãi.

Thạch Tâm Hân lặng lẽ ra hiệu cho lão Hạ đưa Thạch Tiểu Phong đã ngất cùng rời đi, đến chính bản thân anh lúc này, can đảm có nhảy ra cũng không thể nào cầm cự nổi.


Thạch Tâm Thất không chấp nhận được hiện thực, một phát lật độ cả bàn cơm trên bàn, vội vã chạy vào trong phòng tắm, vặn nước thật lớn, đứng giữa vòi sen mà liên tục gào lên, bàn tay đấm vào tường sớm đã tóe máu.

Thạch Tâm Hân không nói một lời, vì anh biết có nói gì lúc này cũng là vô nghĩa, lời an ủi không thể nào có tác dụng trong hoàn cảnh này.

Vẫn may còn sót lại một chút lý trí, anh lái xe ra khỏi nhà, chạy đến sở cảnh sát ngay trong buổi chiều hôm đó để nhận dạng và xác thực thông tín.

Bên trên trời không mưa, nhưng đột nhiên lại có nước chảy xuống cánh môi anh mặn đẳng.

Thạch Tâm Hân biết mình đã rơi nước mắt rồi, thậm chí đến khi rời khỏi nhà anh mới để cho biếu cảm của mình được phép trở nên méo mó.

Dù chỉ là con nuôi, nhưng từ lâu anh đã xem Thạch Vũ như ba ruột, loại thống khổ suy sụp này không phải chỉ có con ruột mới hiểu ra.

Đến sở cảnh sát, anh lập tức được đưa vào trong nhận dạng, trên bàn thi thể lúc này có ba cái xác đã cháy khô, đen đến mức không thể nào nhìn thêm được nữa.

Nhìn chiếc chuỗi hạt đó chính là của ba, anh nuốt nước mắt vào trong, lặng lẽ gặn ra một cái gật đầu thừa nhận danh tính.

Lúc này, cảnh sát mới nói với anh một câu.

"Chúng tôi đã kiểm nghiệm thi thể và phát hiện ra một nghi vấn, phi công trước lúc lên trực thăng lân hai đã có sử dụng chất kích thích mới dẫn đến mất điều khiển.

Nhưng điều khiến chúng tôi không hiểu đó chính là, phi công vốn đã có tay nghề lái hơn mười năm, sức khỏe lại vô cùng tốt, vậy tại sao hôm nay lại đột ngột dùng đến chất gây nghiện?"
"Ý cảnh sát là, đây là vụ tai nạn có chủ đích?"
Thạch Tâm Hân vỡ lẽ, lại điếng người đi.

.