Song Sinh Kiếp, Vợ Yêu Giả Mạo

Chương 109: Cuộc Sống Ở Phần Lan Cùng Ngạn Thanh






Phần Lan.

Xứ sở "nghìn hồ"
hiện nay đang ngày mùa gió bấc lớn, cái lạnh khắc nghiệt đến mức phải cắt da cắt thịt, khỏi phải nói, khăn choàng và áo len là hai vật dụng được bán cháy hàng nhất trong suốt giai đoạn này.

Trong một con đường nhỏ nằm cạnh thủ đô, người đi đường đi qua đều phải khựng lại mà dán mắt vào vườn hoa tuyết lá kim tuyệt đẹp trước sân vườn một căn hộ lớn.

Căn hộ lớn ba tầng có tông màu xanh thẫm như mặt nước hồ, gió lạnh bao phủ, bất giác cũng có thể mường tượng rằng căn nhà cũng đang phải gồng mình mà chịu lạnh run.

Trước cửa lớn căn hộ cao cấp kia, treo một tấm biển lớn sáng giá in kèm tấm nhãn hiệu "Giãn Kim"
theo phong cách Bắc Âu, chuyên cung cấp các loại vật dụng bảng men, gốm, thủy tinh như ly, đĩa, cốc, bình trà!
Đến từ khắp mọi miền đất nước.

Có thể nói, đây là một cửa hàng độc nhất vô nhị ở khu vực phía bắc Phần Lan, dành cho giới thương nhân hoặc những người yêu thích nghệ thuật, là một nơi trưng bày vô số các mặt hàng tốt trên thế giới, cũng đủ hiểu, chủ nhân của nó ắt hẳn cũng là một tay du lịch xuyên quốc gia không thể đếm xuể.

"Ngạn Thanh, thời gian này gió lớn lạnh lão, khách đến cũng ít nhỉ"
Lam Thanh Sương từ trên tầng hai đi xuống, cả người ăn mặc rất dày dặn, tuy trên cổ đã choàng lớp khăn dày màu trắng, nhưng vẫn không ngăn được cái lạnh tê tái của thời tiết đang xâm nhập vào người cô.

truyện đam mỹ
Làn da của cô vừa đỏ vừa trắng, mịn màng như tuyết, chỉ có cánh môi đỏ thâm kia là còn rộ lại sự sống, đỏ như màu máu lưu thông của bên trong cơ thể.

"Này, cậu dừng việc một chút, đến uống chút trà gừng đi.

Gừng ở Phần Lan không bằng Giang đâu, độ ấm thực sự tuyệt vời lắm đấy.


"
Lam Thanh Sương vừa nói với người con trai phía trước, vừa nhẹ nhàng đặt xuống bàn một cốc trà vừa pha còn nghi ngút khói.

Ngạn Thanh, chủ cửa hàng "Giãn Kim", cũng là bạn chung nhà của Lam Thanh Sương, vừa cẩn thận lau dọn lại một vài chiếc cốc, vừa nói.

"Từ bao giờ mà một đại thiên kim như cậu lại biết đến việc phục vụ và quan tâm người khác thế? Xem ra Sương Sương của ngày xưa thật sự đã trưởng thành rồi.

"
Ngạn Thanh nói rồi, lại cười chọc ngoáy Lam Thanh Sương, vóc dáng cao ráo tuấn mỹ của anh ta hoàn toàn không thua kém bất cứ một siêu mẫu nào, Ngạn Thanh đặc biệt rất yêu thích màu trắng, vì vậy cả nội thất bên trong căn nhà đa số đều là màu trắng, đến cả mái tóc của anh ta cũng được nhuộm nốt màu sáng bạch kim.

Đối với những lời của Ngạn Thanh, Lam Thanh Sương chỉ cười gượng.

Cô nhìn dáng vẻ tất bật vì cửa hàng của Ngạn Thanh mà cũng có chút chạnh lòng, thời gian cô ở đây, anh chăm sóc cô rất tốt.

Tuy nhiên, dẫu có vui vẻ đến mấy, cô cũng chưa thấy Ngạn Thanh nở một nụ cười vui vẻ thực sự bao giờ.

Người bạn khác giới này của cô, cái gì cũng hoàn mỹ, chỉ trách vết thương lòng quá lớn, mới hình thành một Ngạn Thanh trầm lặng ít nói như hôm nay.

Đã hơn ba mươi lăm, nhưng vẫn chưa hề có ý định cưới vợ.

"Sương Sương này, tối nay chúng ta đóng cửa sớm, sau đó đi ra thủ đô dạo chút nhé.

Hôm nay khu phố cafe triễn lãm thú bông ở thủ đô sẽ mở cửa, có cả một vườn chong chóng gió đấy.

Đảm bảo cậu ra đó, sẽ thấy thích thú vô cùng.

"
Ngạn Thanh uống một ngụm nước gừng, lại giương đôi mắt híp mà nhìn Lam Thanh Sương, biểu cảm hệt như một người anh trai đang ra sức dỗ dành em gái của mình vậy.

Lam Thanh Sương nhẹ nhàng gật đầu, cũng không biết từ khi nào cô lại học được cách điềm đạm mà giấu đi phần người hung hãn của mình vào trong như thế.

"Rầm rầm!
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa dữ dội, tiếng động lớn đến nỗi dọa cả hai giật bản mình.

Ngạn Thanh lập tức mở cửa, vừa mở cửa đã bị một gã đàn ông dẫn đầu một nhóm ba người đánh thẳng vào mặt, cú đánh quá bất ngờ khiến anh bất thình lình mà ngã xuống.

Lam Thanh Sương bị dọa cho bất ngờ, lập tức chạy vụt đến đỡ lấy Ngạn Thanh, lớn tiếng quát.

"Này, các người là chó dại nên bị điên sao? Vô duyên vô cớ lại đánh người?"
Một gã cười khinh bị, lại lấy từ trong túi áo ra một chiếc đĩa nhỏ, ném thẳng xuống sàn gạch, một tiếng đã vỡ choang, cao giọng nói lớn.

"Giấn Kim chúng mày còn dám nói vô duyên vô cớ với tao à? Đô dỏm rẻ rách thế này cũng dám bán cho tao với giá ba ngàn sao? Mày nói đây là đĩa hoàng gia của Ả Rập, tao vừa mang về sử dụng được vài lần đã nứt toát xỉn màu thế này? Nói đồ hiệu xách tay mang về không sợ báo ứng à?"
Ngạn Thanh lúc này mới hiểu ra lý do mình bị đánh, lập tức cầm chiếc đĩa lên xem, tuy mẫu mã y hệt nhưng nhìn qua một lượt đã biết không phải đồ thật của cửa hàng mình đã bán.


Đây rõ ràng là bọn chúng cố ý gây hấn muốn đòi tiền.

"Giãn Kim từ trước tới nay chưa từng bán đồ giả, mỗi một món hàng đều là tự tay tôi đến từng quốc gia mà sưu tầm mang về, nếu bán đồ giả sao cửa hàng này có thế tồn tại suốt những hai năm chứ? Vị khách hàng này, muốn đổ tiếng nhơ lên đầu chúng tôi sao?"
Lam Thanh Sương lúc này chợt hiểu ra, thì ra nhóm đàn ông này là một lũ ô hợp.

Bất bình dâng cao, nhưng Ngạn Thanh lại giữ chặt tay cô, ra hiệu đừng làm càn.

Bọn họ chỉ có hai người, không thể đấu lại ba gã lực lưỡng thế kia.

"Tao mặc kệ mày nói gì, mày bán đồ giả cho tao thì phải bồi thường phí danh dự.

Nếu hôm nay không trả lại cho tao ba ngàn đó, tao sẽ phá nát cái tiệm này"
Gã đầu gấu hống hách nói, gã không tin mình sẽ không đòi được tiền.

Lam Thanh Sương nghe qua, chỉ cười khô khốc một cái, từ từ đứng dậy, nói nhỏ.

"Muốn tiền đúng không?"
Sau đó cô bình thản lấy từ trong túi ra một thỏi son, chỉ thấy thân thể cô nhanh nhẹn, vụt một cái, đã chích một gã bị bất tỉnh mà co giật sùi cả bọt mép, nằm vật xuống sàn.

Thì ra vật trên tay cô, là một dụng cụ chích điện công suất khá lớn, còn thỏi son, chỉ là cái vỏ ngoài.

Cô luôn mang nó bên mình phòng những chuyện không hay xảy ra, tuy không lấy mạng người nhưng vẫn khiến người ta phải bất tỉnh mấy tiếng.

Sau đó còn tháo chiếc gót nhọn trên chân mình ra, chỉ trước mặt các gã, lớn tiếng đe dọa.

"Đây cũng có điện đấy, có muốn nếm thử không?"
Hai gã còn lại sợ cô làm liều thật, lại nhìn gã câm đầu vẫn còn co giật ở phía dưới chân mà có chút sợ hãi, lập tức kéo người đi khỏi cửa hàng, trước khi đi còn không quên đe dọa sẽ quay lại.

Dẹp yên chuyện rồi, Lam Thanh Sương mới thở phào, Ngạn Thanh nhìn cô đầy kinh ngạc, cô cười nhăn răng, hành động kia cũng thật khó nói thành lời.


"Không ngờ cậu, cũng có bản lĩnh lớn đấy.

"
Ngạn Thanh nói một câu, lại nhớ lại dáng vẻ khi nãy của Lam Thanh Sương mà phì cười.

"Cậu yên tâm, mình đã ở nhờ thì sẽ không vô dụng.

"
Ngạn Thanh câm mảnh vỡ chiếc đĩa vỡ, lần nữa xem xét.

Nhìn kỹ lại, anh thấy phía dưới góc đĩa có một dấu mộc rất quen, sau khi nhớ ra chủ nhân của nó là ai liền ngao ngán lắc đầu.

Lam Thanh Sương cũng nhìn vào con mộc in trên đó, nhưng cũng không biết là của ai làm ra.

"Sao vậy? Cậu biết kẻ giả mạo này là ai sao?"
Ngạn Thanh gom mảnh vỡ chiếc đĩa vứt vào thùng rác, tùy hứng nói.

"Con mộc đó là Hàn mộc, con dấu của cửa hàng "Đồ Sơn"
ở Hoằng Lục cách Phần Lan chỉ vài chục cây số.

Đồ Sơn cũng kinh doanh như chúng ta, chỉ khác là dối gian theo kiểu thật giả lẫn lộn, là cửa hàng riêng của con gái nhà nho Hàn Thụy, Hàn Thái Trân.

".