Song Sinh Kiếp, Vợ Yêu Giả Mạo

Chương 104: Chồng Hóa Ra Cũng Là Gã Đểu Cáng!






Lục Thiên Tình chỉ nghe thấy thứ âm thanh "cạch"
một tiếng, đến từ chiếc vali trước mặt mình.

Đầu óc cô bung bung, hành động này là mang ý nghĩa gì chứ? "Đừng nhìn anh như vậy.

Vì trong chuyện này, anh chưa hề sai"
Thạch Tâm Hân vẫn dịu giọng nói, nhưng sự trầm ấm thường ngày đã tan biến từ lâu rồi.

"Vậy nên anh quyết định chúng ta sẽ sống riêng? Thạch Tâm Hân, chuyện đó nó quan trọng như thế sao? Tới cuối cùng anh cũng cho em biết rằng, anh không tin em!"
Lục Thiên Tình không phản ứng gay gắt, ngược lại giọng nói đã nhẹ hãng, như một ngọn gió chiêu mang trên mình bão cát, lướt vội qua một rừng cây ngô đồng.

"Anh dĩ nhiên là tin em.

Nhưng điều anh muốn nghe, em lại không nói.

Sao vậy? Chẳng lẽ em thực sự đã cùng hắn làm ra chuyện gì đáng xấu hổ sao? Lý do em gặp hắn ở khách sạn là gì, còn cả vết xước trên tay em? Là trong trận hoan ái đó hắn đã tặng cho em sao?"
"Chát"
Lục Thiên Tình không nghe nổi nữa, lần đầu tiên mà tặng vào mặt người đàn ông cô yêu thương một cái tát nặng nê.

Thậm chí đến cô còn không tự chủ được.

"Anh có thể bỏ mặc người sẽ sống với anh trọn đời để nuông chiều một loại yêu cầu vớ vấn của cô ta, còn em bị anh bỏ mặc thì không có quyền kết giao bạn bè với người khác sao? Hay anh muốn em chỉ được quyên có mỗi một mình anh? Thạch Tâm Hân, đối với cách hành xử của anh ngày hôm nay, anh xứng đáng không, hả?"
Lục Thiên Tình không có chút hối hận nào, nói những lời cuối cùng, cô cũng xách vali mà rời đi.

Thạch Tâm Hân nhìn theo bóng dáng cao gầy nhưng đầy dứt khoát đó của cô, trái tim xuất hiện một loại cảm xúc đau nhói.

Cái tát vừa rồi vẫn còn bỏng rát trên mặt, nhưng không đau bằng sự cuồng nộ đó của cô.


Anh đóng cánh cửa phòng lại, vẫn chấp niệm mà tin vào suy nghĩ của mình.

Anh không sai, anh thực sự không sai! Đây là lần cãi vã lớn nhất đầu tiên giữa vợ chồng họ, cãi vã nhau chỉ vì một lời nói dối.

Thạch Tâm Hân luôn tin hôn nhân của mình là chưa từng sai lầm, ít nhất là đến thời điểm hiện tại.

Quá bí bách, anh đã rời khỏi nhà, lần đầu tiên mang theo tâm trạng như chó cản mà vào quán rượu.

Đến tối.

Thạch Tâm Thất cũng từ bên ngoài trở về nhà, quả thực khu suối nước nóng kia như có phép màu, ngâm mình một chốc đã khiến mọi mệt mỏi trong người biến tan.

Trở về phòng, Thạch Tâm Thất vừa tắm xong, định ngả người xuống thì chợt nghe vài loại âm thanh từ phòng kế bên vọng vào.

Anh có chút thắc mắc, liền ngồi dậy, đi qua căn phòng đối diện sát vách, gõ nhẹ một cái.

Căn phòng này vốn dĩ không có người, sao hôm nay lại có tiếng động? "Cốc! "
Lục Thiên Tình ở bên trong, nghe có tiếng gõ cửa, cô vẫn còn hẳn học, liên hỏi lớn.

"Ai?"
Thạch Tâm Thất bất ngờ, tại sao cô lại ở đây kia chứ? "Tôi, là tôi đây.

Lục Thiên Tình nghe thấy tiếng, hiểu là tiếng của anh chồng, đúng lúc tâm trạng đang không mấy vui vẻ, cô cũng thiếu một người uống bia cùng, liền mở cửa cho Thạch Tâm Thất vào trong.

"Di Di? Sao em lại ở đây vậy?"
Thạch Tâm Thất vừa nói vừa nhìn dáo dác một lượt, cách bày trí đồ đạc như vậy nhìn giống như cô đã chuyển sang đây ở luôn rồi.

"Bị chồng đuổi"
Lục Thiên Tình đáp gọn lỏn, lại ngồi bệt xuống mặt sàn một cách tùy tiện, khui lon bia lạnh mình vừa từ nhà dưới mang lên.

"Xảy ra chuyện gì sao?"
Lục Thiên Tình tu một ngụm, chất cồn làm cô ít nhiều gì cũng cảm thấy có chút khoan khoái.

Đối với câu hỏi của Thạch Tâm Thất, càng không biết nên giải thích làm Sao.

Cô không muốn nhắc lại chuyện cũ, càng làm xáo trộn lòng mình.

"Anh cả, anh nói xem, nếu trong một mối quan hệ, cả hai chỉ còn một người có niềm tin, thì thế nào?"Thạch Tâm Thất cũng ngồi xuống cạnh cô, cũng khui một lon bia uống cùng, biết cô rõ ràng là có tâm sự lớn.

"Thì giải thích thôi"
Thạch Tâm Thất cũng trả lời gọn lỏn.

"Nếu không thể giải thích thì sao?"
"Thì về lâu về dài, tâm tụ thành bệnh, tình cảm cũng biến thành một loại thuốc dởm rẻ tiền, không cứu, cũng không chắp vá được nữa.

Nhưng sao lại hỏi như vậy, giữa em và Hân đã xảy ra mâu thuẫn gì rôi?"
Thạch Tâm Thất đối với cô, dĩ nhiên là lo lắng.

Nhìn vào gương mặt xinh đẹp nhưng không có tí vui vẻ đó của cô, càng khiến anh thêm chạnh lòng.


Tình cảm cũng có ma lực thật đáng sợ, có thể khiến con người ta đang bình thường lại trở nên sa sâm não ruột như vậy.

Lục Thiên Tình thở dài một chập, cũng không thể mang hết mọi chuyện ra mà nói, chỉ lọc lại một số ý tránh sai sót, thuật lại.

"Hôm nay tôi ở bên ngoài thấy có người bên trong khách sạn gần đó la hét, sau đó hiểu ra người phụ nữ kia vỡ nước ối sắp sinh, vậy là lao vào đó giúp đỡ.

Sau đó tôi lại gặp một người bạn cũ khác giới ở khách sạn, chúng tôi mất liên lạc từ lâu nên có dừng lại nói chuyện đôi chút.

Đúng lúc Hân xuất hiện, khi về nhà, nói chuyện cũng rất khó nghe, còn muốn ở riêng nữa, anh xem có nực cười không chứ?"
Thạch Tâm Thất nghe qua thì đăm chiêu, dường như anh cũng đang phân tích vấn đề xem, ai sai ai đúng.

Lục Thiên Tình không để ý đến Thạch Tâm Thất, lại nói tiếp một câu.

"Cái tôi thắc mắc là, tại sao anh ấy cũng có mặt ở khách sạn đúng lúc như vậy chứ?"
"Vì đó là yêu câu của tôi.

Hôm nay là sinh nhật của Viên Thanh, con gái của Viên Toàn, đối tác lớn của ba, ba cũng được mời tham dự, bữa tiệc diễn ra ở tầng thượng vip khách sạn ấy.

Sau đó thì tiệc tan, ba đưa Viên Toàn vê, còn Viên Thanh thì ở lại, ba sợ cô ta xay xỉn sẽ có chuyện, nên gọi tôi đến đưa cô ta về hộ.

Tôi đang kẹt việc, nên mới bảo Hân đi.

Đó là lý do nó có mặt ở đó.

"
Thạch Tâm Thất nhớ lại vài chuyện, liền nói cho cô biết.

Lục Thiên Tình nghe rồi, cười cũng không muốn ra tiếng.

Hóa ra chồng tốt của cô cũng không phải là người đứng đắn gì, Thạch Tiểu Phong tạm thời bỏ qua thì thôi đi, lại không quan tâm chuyện mình có vợ rồi, thản nhiên như một kẻ đào hoa mà đến khách sạn đong đưa người khác.

"Thì ra là như vậy.

Chả trách!

Lục Thiên Tình suy nghĩ, nếu không phải cô cũng vừa hay có mặt ở đó, thì Thạch Tâm Hân có phải đã dìu ả đàn bà kia, cô nam quả nữ mà về Viên gia luôn rồi? "Di Di, đừng uống nữa, em đã sắp say khướt rồi.

"
Thạch Tâm Thất vừa nói, vừa lo lắng giảng lấy lon bia trên tay cô.

"Tôi chưa say, để cho tôi uống!"
Lục Thiên Tình càng nhìn vào thực tại chỉ càng cảm thấy chua chát.

Có thể trách chính cô đã tin chồng đến mức ngu ngốc mù quáng không? "Tiếng gì ồn vậy nhỉ"
Thạch Tiểu Phong ở bên ngoài, đúng lúc đi ngang qua căn phòng trống không người ở lâu nay, lại nghe thấy tiếng người bên trong thì liền khựng lại, sau đó vì tò mò mà mở cửa ra.

Chỉ thấy trước mắt, dưới sàn gạch bóng loáng, anh trai và chị dâu của mình đang ngồi cùng nhau, còn giằng co qua lại, sắc mặt Lục Thiên Tình đỏ phớt, áo quần Thạch Tâm Thất lại xộc xệch nhìn ám muội vô cùng.

Một màn đó, khiến Thạch Tiểu Phong kinh ngạc mà trơ cả mắt ra, mãi một lúc sau mới lắp bắp được.

"Anh!
Anh và cô ta!
"Không phải, không phải như em nghĩ đâu Tiểu Phong.

"
Thạch Tâm Thất nhận ra em gái đã hiểu lầm, lập tức đứng phắt dậy.

Chỉ có Lục Thiên Tình là ngồi ngây ra ở đó, vẫn còn hơi men, lải nhải một câu.

"Anh cả, anh giải thích cái gì, chúng ta đâu có làm gì sai! Và từ giờ trở đi, tôi sẽ không giải thích chuyện gì với ai nữa.

Vô nghĩa! Vô nghĩa cả rồi".