Không tung hứng với câu trách cứ có ý trêu chọc kia của Triển Phi, Quý Ngật Lăng dẫn hắn đến một nhà hàng Trung Hoa không tệ, gọi vài món đồ xào bình dân không quá đắt tiền, bất quá thức ăn mang hương vị truyền thống chuẩn mực làm hai người ăn rất vui vẻ. Đương nhiên, nguyên bản tâm tình của người nào đó vốn đã rất tốt rồi.
Không uống vang đỏ mà gọi vài chai bia. Từ đầu chí cuối Triển Phi vừa ăn vừa nói không ngừng, một miệng lớn thức ăn, cảm thán bình thường ở nhà chưa chắc đã ăn được rau xào, thịt xào rau củ như thế này, v.v…
Cuộc đối thoại không có nội dung, chỉ ngẫu nhiên tán dóc vài ba chuyện phiếm.
Quý Ngật Lăng là người ngoài, lại cảm thấy lo ngại thay hắn. Nguyên một công ty trọng yếu do ông cha để lại sắp bị người đoạt mất, vậy mà hắn không thèm quan tâm, cứ mặc kệ sự tình phát triển, dáng điệu vô tư vô lo,một cái công ty thì đã sao, chờ ta rước được lão bà về thì hãy bàn tiếp.Ha ha, Quý Ngật Lăng thật lòng sợ hãi thủ đoạn này của Triển Phi,cho dù chấp tay dâng tặng cả công ty cũng không sao, tôi chỉ muốn em vĩnh viễn ở lại bên cạnh mình.
Nói chuyện buồn nôn cùng thái độ làm việc thiếu trách nhiệm của Triển Phi khiến Quý Ngật Lăng cảm thấy chán ghét. Dĩ nhiên Triển Phi không hề nói như vậy, tất cả chỉ đơn thuần là trí tưởng tượng của Quý Ngật Lăng, mặc dù sự tưởng tượng này nghĩ thế nào cũng có khả năng trở thành hiện thật.
Triển Phi có lẽ thật sự rất đói bụng. hoặc tâm tình của hắn đang rất tốt, không bao lâu đã càn quét sạch sẽ một bàn đồ ăn, sau đó cười hỏi Quý Ngật Lăng, có muốn ra ngoài dạo phố ngắm cảnh đêm hay không.
Đảo mắt xem thường, Quý Ngật Lăng nhìn màn đêm u ám bên ngoài cửa sổ,rốt cuộc cảnh đêm này là người ngắm cảnh hay cảnh nhìn người đây.
“Nếu không, thì nên trở về nghỉ ngơi sớm một chút .” Khi Triển Phi nói những lời này, vẻ mặt trông như một tên trộm đáng khinh, tuy hắn đang mỉm cười nhưng nhìn thế nào cũng dễ dàng liên hệ đến hai chữ *** đãng. Ánh mắt vừa có ý dụ hoặc, lại sáng ngời, không một chút che đậy.
Nhìn Triển Phi ra sức quyến rũ dụ dỗ mình, Quý Ngật Lăng không thể khống chế mà cười nhạo hắn. Thật rất khó tưởng tượng Triển Phi lại có được vẻ mặt chờ mong như vậy,là đang mong bị người áp dưới thân sao?Đừng nói Quý Ngật Lăng kiến thức nông cạn, bất quá cậu chưa từng biết có kẻ nào đầu tiên hại người khác thân tàn ma dại sau đó lại dụ dỗ đối phương đè lại mình.
Mà kẻ đó cố ýlại là Triển Phi, điều này càng khiến người ta không nhịn được muốn cười lớn. Quý Ngật Lăng nhớ lại lần đầu tiên trong phòng bệnh ở Quảng Châu, lúc ấy hắn có loại biểu tình không thể tin được, bộ dáng trợn mắt muốn rớt tròng, không ngờ hiện tại đã hoàn toàn trở nên quen thuộc rồi.
Đối với nụ cười chế giễu của Quý Ngật Lăng, Triển Phi cũng không tỏ vẻ bị cậu chọc giận, chỉ bất đắc dĩ nhún vai, uống một hớp bia, mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là một mảnh mông lung mờ mịt,quả nhiên không có bất kỳ cảnh đẹp nào để ngắm cả.
“Kỳ thật ở trên hay ở dưới không quan trọng, chỉ cần có thể cùng em chặt chẽ kết hợp, gắt gao ôm nhau, trở thành người duy nhất trong lòng em, như thế nào cũng cảm thấy hạnh phúc.”
Từ hôm ở trong phòng tắm, sau khi nói ra ba chữ kia, tình cảm vốn dĩ trần trụi của Triển Phi bắt đầu được diễn tả từ ngôn ngữ cơ thể rồi thăng tiến lên thành ngôn ngữ văn học, mấy lời mật ngọt chết ruồi dễ dàng thoát ra từ miệng hắn, mỗi lần như vậy đều có thể tươi sống giết chết Quý Ngật Lăng.
Biết lời hắn nói là thật lòng thật dạ, nhưng đây là tình yêu giữa hai người đàn ông,anh có nhất thiết phải nói trắng trợn ra như vậy không?Triển Phi không biết xấu hổ nhưng Quý Ngật Lăng vẫn cảm thấy mất mặt.
Cười cười, Triển Phi không nói gì, chỉ ôn nhu nhìn Quý Ngật Lăng không biết là do ho khan, hay do nguyên nhân nào khác mà đỏ mặt, hắn nhẹ nhàng vươn tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu.
Sau khi về đến nhà, khoảng khắc cửa phòng ngủ vừa đóng lại, cả hai người có chút mất kiểm soát giữ chặt cổ đối phương, bắt đầu kích động hôn môi, dường như trong nháy mắt nhìn thấy người kia thì cảm giác hứng tình đã triệt để bị khơi mào, khẩn cấp muốn đem phản ứng thân thể của mình truyền sang cho đối phương.
Cả hai người đều vô cùng kích động, đồng thời cũng rất phấn khích, cảm xúc lẫn cơ thể đều nhanh chóng bước vào trạng thái tốt nhất. Cũng may loại động tác kịch liệt này không phải không khống chế được, thời điểm ngã xuống giường, áo cùng lúc bị xé rách, quần sớm đã biến mất. Đưa tay sờ soạng tìm kiếm bao và dịch bôi trơn bên dưới gối nằm. Quý Ngật Lăng theo quán tính xâm lược da thịt thuộc về chính mình, từng tấc từng tấc liếm mút, làn da màu lúa mạch co giãn hoàn toàn không có dấu vết tuổi tác, vẫn như trước kiện mỹ, tràn ngập dụ hoặc.
Vì được bôi trơn đầy đủ, lúc tiến vào cũng không gặp phải bất kỳ trở ngại nào, Triển Phi cơ hồ mở rộng thân thể, hoan nghênh sự sáp nhập của Quý Ngật Lăng. Ngay sau đó cậu bắt đầu chuyển động ma sát, từ tốn thong thả. Nhưng động tác cùng nhịp tim chậm chạp duy trì không được bao lâu, cả hai người không thể nhẫn nại được nữa, biên độ co rút trở nên kịch liệt.
Nụ hôn nồng nhiệt theo tần suất hoạt động của hạ thân dây dưa kéo dài, thẳng đến khi đạt đến cao trào hết lần này đến lần khác.
Làm liên tục ba lượt, thời gian nghỉ giữa các lượt cũng không lâu, trừ bỏ lần đầu tiên xem như còn tuân theo trình tự quy tắc, nhưng hai lượt sau đó, một lần làm trong khi tẩy rửa, lần còn lại là sau khi tắm xong quay về giường chuẩn bị đi ngủ, mỗi lần chỉ tạm nghỉ vài phút, bởi vậy sau khi vất vả đạt đến cao trào lần thứ ba, khí lực của cả hai đều đã cạn sạch, Quý Ngật Lăng cứ như vậy ngã nhào lên người Triển Phi không nhúc nhích.
Không biết nằm như vậy được bao lâu, lúc Triển Phi phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ, cả người tê dại mất cảm giác, Quý Ngật Lăng mới không tình nguyện di chuyển một chút, nghiêng người nằm xuống bên cạnh hắn.Con mẹ nó, liên tiếp bắn ra ba phát, thật đúng là sức cùng lực kiệt, ít nhất tối hôm nay không động đậy nỗi nữa.
Triển Phi mỉm cười ngắm Quý Ngật Lăng, nét mặt cậu vô cùng thỏa mãn nhưng nhuộm vẻ mệt mỏi, tựa như sức lực cả cơ thể đã bị vắt kiệt. Hắn nhẹ nhàng hôn lên mũi cậu một cái rồi đứng dậy đi vào phòng tắm. Lần đầu tiên có dùng bao, nhưng hai lần tiếp theo lại không động đến, mang bao cũng là một loại thuận tiện, không hoàn toàn chỉ vì lý do an toàn.Ít nhất cậu ta làm xong có thể ngay lập tức lăn ra ngủ, còn mình phải tẩy rửa sạch sẽ mới ngủ được.
Tắm xong, Triển Phi chậm rãi chui vào ổ chăn, kéo Quý Ngật Lăng đang ngủ say ôm vào lòng rồi nhẹ nhàng nhắm hai mắt.
Khi tiếng chuông điện thoại vang lên, cả Triển Phi lẫn Quý Ngật Lăng đều không phát hiện, chỉ sau khi mở mắt, trong phòng tối đen như mực, Triển Phi không suy nghĩ mà thuận tay cầm lấy di động, duy trì tư thế ôm Quý Ngật Lăng, tiếp điện thoại.
“Triển Phi, Cao Hiểu Mẫn đã thu mua 48% cổ phần tập đoàn rồi.” Giọng nói của Bành Bằng xuyên qua điện thoại, trong không gian tĩnh lặng nghe thật vang dội, cả hai người bên này tự nhiên cũng nghe được toàn bộ nội dung.
Cảm giác buồn ngủ liền lặn mất tăm, Quý Ngật Lăng mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào đôi con ngươi màu xám trong suốt của người kia.
——————–
Trong phòng yên tĩnh quỷ dị, Quý Ngật Lăng gắt gao chăm chú nhìn Triển Phi, dưới ánh mắt bức bách gần như hung hăng của cậu, hắn có chút chần chừ. Cuối cùng Triển Phi chỉ có thể bỏ di động xuống, chuyển sang tư thế ngồi, siết người đang nằm trong lòng chặt thêm mấy phần, muốn dùng hành động này để che giấu sự lúng túng của mình.
“Ngủ tiếp đi, xin lỗi đã đánh thức em.” Triển Phi nói xong, vỗ vỗ lưng Quý Ngật Lăng giống như dỗ dành một đứa trẻ.
Bị gắt gao ôm cứng trong lòng, tầm mắt xuyên thấu của Quý Ngật Lăng cũng vì vậy bị ***g ngực kiện mĩ của Triển Phi ngăn lại, thấy hắn không mảy may có dấu hiệu muốn buông tay, cậu bất đắc dĩ thở dài, cả cơ thể dần thả lỏng, thoải mái tựa vào người Triển Phi.
“Kẻ đứng sau lưng Cao Hiểu Mẫn.” Bị ôm cứng ngắt khiến thanh âm của Quý Ngật Lăng có vẻ rầu rĩ, nhưng cũng không đến mức nghe không được.
“. . . . . .” Không trả lời, Triển Phi chỉ dịu dàng thong thả vuốt ve tấm lưng trần của Quý Ngật Lăng.
“Kẻ đó là anh đúng không.” Quý Ngật Lăng nói xong lại thở dài, hơi hơi dùng sức thoát khỏi vòng kìm kẹp của Triển Phi, buộc hắn phải nhìn thẳng vào mắt mình.
Mặc kệ Cao Hiểu Mẫn có bao nhiêu lợi hại, chưa nói đến việc cô ấy là một phụ nữ, nhưng trước hết là một người mẹ vừa mới chịu đả kích, suýt mất đứa con, vô luận là người thế nào, bất chấp vấn đề chất lượng sản phẩm lần này gây ra nhiều sức ép từ phía dư luận, cũng không thể có khả năng trong một khoảng thời gian ngắn đạp đổ một tập đoàn hùng mạnh có thế lực trên sàn chứng khoáng như vậy, lại càng chưa nói đến, ngành điện tử khổng lồ của nó đã có tuổi đời tròn 90 năm.
Kỳ thật cậu đã sớm hoài nghi, nhưng lại không có gì để chắc chắn, qua cú điện thoại ban nãy của Bành Bằng, trong vòng mấy tiếng đồng hồ mà cái ghế chủ tịch đã đổi chủ, nghĩ thế nào cũng thật khó tin.
Đầu óc Triển Phi cũng không phải bị khiếm khuyết, sao lại có khả năng cho phép chuyện đó phát sinh. Dù đối với người kia có rất nhiều áy náy, hắn cũng không thể mặc đối phương chiếm cứ hang ổ của mình mà không phản kích. Hắn có thể nương tay, có thể không đành lòng, nhưng sẽ đổi sang phương pháp nhẹ nhàng hơn để hạ cô ta.
Sự kiện lần này có rất nhiều mảnh ghép quái lạ, nhưng vẫn không cách nào đoán được, từ đầu đến cuối bất quá chỉ là một hồi kịch ‘biến cố lịch sử gia đình’ do Triển Phi tự biên tự diễn mà thôi.
Đã bị vạch trần, Triển Phi ngược lại vẫn rất thản nhiên, hắn vốn không định lừa gạt Quý Ngật Lăng, chẳng qua nghĩ đây là chuyện riêng của gia đình mình, nên để bản thân tự giải quyết, làm sao có thể khiến người yêu thay mình lo lắng được.
Bật đèn đầu giường, Triển Phi cầm lấy bao thuốc lá, sau khi châm một điếu đặt lên môi Quý Ngật Lăng, thì tự châm một điếu khác cho mình.
“Rốt cuộc là anh đang làm gì vậy?” Nhớ đến mấy hôm trước vì người này lo lắng tâm thần không yên, Quý Ngật Lăng ít nhiều cũng cảm thấy có chút tức giận. Nếu sớm biết như vậy ngay sáng sớm đã túm cổ hắn hỏi cho ra lẽ, xem như xong xuôi mọi chuyện.
Bất quá, cậu hoàn toàn không thể tưởng tượng trên đời lại có kẻ không tiếc tự hủy đi thanh danh công ty gia đình mình!?
“Không phải tôi đang làm gì, mà là ông già muốn làm cái gì!” Khác với Quý Thiên Hùng, Triển Sát không phải là một thương nhân chân chính, ít nhất tay chân không quá sạch sẽ, cũng đã từng nhúng máu. Nhưng ông ta là một người hiểu biết, một khi cảm thấy lông cánh của Triển Phi đã trở nên cứng cáp, có thể tự điều hành Triển thị, liền dễ dàng buông tay, ném toàn bộ sản nghiệp cho con trai rồi tự do tiêu dao khoái hoạt.
Bởi vậy khi Triển Phi 29 tuổi, đã toàn quyền tiếp nhận năm công ty con, không những vậy còn thành công vượt qua đợt khủng hoảng kinh tế một năm sau đó, sư nghiệp theo đà phát triển ngày càng rực rỡ.
Triển Sát từ giây phút giao lại gia nghiệp cho con trai, thì chưa từng hỏi đến bất kỳ chuyện gì liên quan đến công ty, toàn tâm toàn ý tập trung tinh thần vào một sở thích vĩ đại, khảo sát địa chất. Đừng hỏi vì sao một nhân vật hắc bạch như vậy lại yêu thích loại hình công việc kỳ lạ đó, Triển Sát lão nhân gia thật sự vô cùng hăng hái, trong suốt sáu năm đã đi qua rất nhiều địa phương, tiến hành rất nhiều cuộc khảo sát mạo hiểm, căn bản là long thần thấy đầu không thấy đuôi, ngay cả Triển Phi cũng không hoàn toàn nắm bắt được vị trí của ông ta.
Một người cha như vậy, ở thời điểm biết cháu trai sắp cùng con trai triệt để cắt đứt quan hệ, lập tức thực hiện một cuộc gọi quốc tế, đương nhiên ông ta không quản đây là một cuộc gọi đường dài, đi vào thẳng vấn đề, nói với Triển Phi, “Bản thân tự mình không sinh đẻ được, mày muốn sản nghiệp của Triển gia sau khi mày chết đi không ai kế thừa hay sao? Mau mau tìm đàn bà về đẻ cháu cho tao!”
Triển Phi cũng nói thẳng, “Đời này tôi sẽ không bao giờ đụng đến phụ nữ nữa.”
Tốt lắm, một câu đó tựa như lửa lan trên cỏ khô, luồng sóng điện vô hình từ đầu dây bên này đánh thẳng sang đầu bên kia.
Triển Sát nổi trận lôi đình. Con người ông ta vốn xấu tính, Triển Phi vẫn luôn hoài nghi,đến tột cùng người như vậy sao có thể quyết tâm đi làm một việc tinh tế tỉ mĩ như khảo sát địa chất? Ông già không bị mắc bệnh rối loạn nhân cách phân liệt đấy chứ?Nói về năm đó, Triển Sát mười mấy năm không quản chuyện con cái, tên của Triển Thiên Khung cũng không phải do ông đặt, thời điểm cháu trai ra đời, ông ta chỉ tùy ý gọi cho Triển Phi một cú điện thoại, chúc mừng hắn đã lên chức cha, lại trêu đùa nói hắn về sau sinh thêm một bé gái, nếu không cháu trai sẽ tủi thân linh ta linh tinh, mãi đến khi Triển Thiên Khung tròn một tuổi, ông già mới một thân rám nắng về nước lần đầu tiên bế tôn tử.
Lần này nổi giận, Triển Phi tự nhiên sẽ là đối tượng chịu trách nhiệm chủ yếu, kẻ nào đó có quan hệ với Triển Sát đã ngầm chuyển tin tức cho ông ta. Mặc kệ quá trình như thế nào, Triển thị nhất định phải do người Triển gia kế thừa, đồng thời phải luôn đứng vững trên thương trường, vĩnh viễn không bị đánh ngã.
Việc này cũng không khó, vô luận anh có sở thích gì, muốn đạt được mục tiêu nhân sinh nào, chỉ cần tìm được người kế nghiệp, những thứ khác đều phải gác sang một bên, sau đó muốn làm gì thì làm. Cho nên đối với mỗi một người Triển gia, chuyện chính yếu ngay khi tiếp nhận gia sản là không được phép để công ty xảy ra biến cố, sau khi đã phát triển vững chắc thì nhanh chóng bồi dưỡng thế hệ kế tiếp, sau đó tự do phóng khoáng, sống cuộc sống của riêng mình.
Nhờ hình thức kế thừa này, cũng không quá khó hiểu vì sao Triển thị có được sự nghiệp khổng lồ như vậy. Từ hắc đạo chuyển sang chính đạo, tên tuổi chậm rãi được tẩy trắng trên thương trường.
Đương nhiên, nếu muốn truy ngược về ngọn nguồn thật không dễ.
Quay lại với việc chính. Triển Sát sau khi nổi giận, đơn giản cho Triển Phi hai con đường, hoặc là sinh thêm một người thừa kế, hoặc tuyệt đối không cho phép cắt đứt quan hệ với Triển Thiên Khung, huống chi Triển Thiên Khung còn muốn sửa họ!
Triển Phi cũng dứt khoát bác bỏ yêu sách của Triển Sát, ngược lại còn cho Triển Sát hai lựa chọn,hoặc ông già cha tự mình trở về dùng công nghệ cao sản xuất cho Triển thị một người thừa kế, tôi với tư cách là anh trai sẽ hỗ trợ nó một tay, còn không thì cha nên ngoan ngoãn đi làm khảo sát địa chất của cha đi, đừng tái can thiệp vào chuyện của Triển thị.
Quả nhiên là cha nào con nấy, một chữ cũng không thèm giả dối che đậy.
Thông qua điện thoại, Triển Phi có thể cảm nhận được sát khí của Triển Sát, chỉ hận không thể lập tức bóp nát điện thoại.
“Tốt lắm, oắt con mày dám ngạo mạn với tao! Nếu mày dám cắt đứt quan hệ cha con với Triển Thiên Khung, tao với mày cũng triệt để đoạn tuyệt! Lão tử tao tự mình trở về quản lý công ty!” Nói xong, Triển Sát dứt khoát cắt điện thoại.
Biết ông già nhà mình đã nói là làm, Triển Phi gần như ngay trong đêm cấp bách lên kế hoạch chiến tranh trực diện với cha hắn, chiến thắng vĩnh viễn là mục tiêu sống của người nhà họ Triển, chính là làm thế nào để cướp được lợi ích lớn nhất về cho mình.
“Nên anh tình kế để Cao Hiểu Mẫn chiếm được công ty, đợi phong ba qua đi sẽ đem công ty trả lại?” Nghe Triển Phi khái quát kể lại nội dung cuộc gọi của cha hắn qua một lượt, Quý Ngật Lăng sâu kín hỏi.
Trong cả chuỗi tự thuật này, Quý Ngật Lăng đối với việc Triển Phi từ chối sinh thêm con cảm thấy nghi hoặc, đây không phải là tính cách của hắn, hắn cũng không phải là kiểu người để ý mấy việc như vậy, sinh thêm con, cũng xem như cấp cho mọi người một cái công đạo, đây căn bản không phải là điều mâu thuẫn với nhân sinh quan của hắn, không những vậy, nếu có thêm con, rồi từ đó tuyển ra một người kế thừa cũng không khó.
Đây không phải là vấn đề đạo đức, mà thuần túy là một loại cân nhắc tiêu chuẩn, gây ồn ào trở mặt với Triển Sát là phương pháp dẫn đến kết quả tồi tệ nhất.Ông ta chỉ yêu cầu hắn sinh con trai, còn không phải là việc dễ hoàn thành nhất sao?
Dụi tắt tàn thuốc, Triển Phi cười ngắm Quý Ngật Lăng đang nhíu mày suy tư, nhẹ nâng cằm hôn chóc một cái lên mũi cậu, lắc lắc đầu.
Suy nghĩ của em, thật không đúng chút nào.