Sau khi nhận được tin báo Triển Phi cùng Quý Ngật Lăng lập tức chạy xe đến sân bay. Sau khi mở cửa bước vào trong xe, tay Triển Phi liền run rẩy, làm cách nào cũng không thể khởi động chiếc xe thể thao vô cùng quen thuộc của mình. Rốt cuộc Quý Ngật Lăng đành đẩy hắn sang ghế phụ rồi nói, “Để tôi lái.”
Nhưng đến khi họ tới được sân bay, nhác thấy đám đông ồn ào hỗn loạn thì mới ý thức được vấn đề không phải nằm ở việc nhận sai người đơn giản như vậy. Khi nghe thấy tiếng một người phụ nữ hét chói tai, đừng nói là Triển Phi, Quý Ngật Lăng cũng cảm thấy chân tóc run lên, giống như bị người đột ngột nắm lấy kéo mạnh.
Chuyện gì đang xảy ra? Triển Thiên Khung có bị làm sao không? Bọn bắt cóc đã làm gì thằng bé?
Khi cả đám đông mất kiểm soát nằm sấp xuống thì hai người rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ toàn bộ phía bên trong. Nháy mắt dường như bị sét đánh trúng, thoáng sửng sốt, đầu óc trống rỗng. Thời điểm Quý Ngật Lăng đang chậm rãi thu lại toàn bộ sự kiện vào trong não bộ, Triển Phi ở bên cạnh gầm lên một tiếng trầm thấp đầy giận dữ, đồng thời cũng tràn ngập thống khổ, phóng nhanh về phía trước.
Triển Phi kích động bị người ngăn lại, lập tức bắt đầu lớn tiếng tranh cãi.
“Triển Phi, anh trước hết hãy bình tĩnh lại đã!”
“Các người nói tôi làm thế nào bình tĩnh được đây!? Vì cái gì lại động thủ!? Vì sao lại đi chọc giận bọn chúng!?”
“Sự việc không giống như anh nghĩ. Đối phương vốn định ngay sau khi nhập cảnh sẽ lập tức thủ tiêu con tin! Cũng do chúng tôi đúng lúc xuất hiện, khiến hắn nhất thời khẩn trương, lúc xuống tay không được chính xác, nếu không con anh đã sớm bị giết chết!”
“Chính các người phát hiện bọn chúng trước!! Cư nhiên còn để chuyện như vậy phát sinh!!” Bộ dáng của Triển Phi thập phần đáng sợ, như một hung thần ác sát, hai mắt căm hận sung huyết, mái tóc ngắn tựa như cũng dựng đứng cả dậy.
Người kia hẳn là một cảnh sát mặc thường phục lại hoàn toàn không sợ hãi, sau khi dùng sức lắc mạnh Triển Phi thì nói: “Hiện tại là thời điểm để nói câu này sao? Anh nếu có thời gian đi trách tội kẻ khác, thì nên quan tâm một chút thương thế con trai mình sẽ tốt hơn đó.” Nói xong anh ta cũng không để ý đến Triển Phi nữa mà quay sang ra lệnh cho cấp dưới áp giải phạm nhân về trại giam, đồng thời xác nhận thời điểm xe cứu thương đến hiện trường.
Triển Phi lúc này mới như từ trong mộng tỉnh lại, chạy vội đến bên cạnh con trai. Nhìn thấy gương mặt đứa nhỏ vặn vẹo thống khổ, hơi thở yếu ớt, hắn nhất thời đau lòng không dứt, đầu lông mày cũng xiết chặt lại. Triển Phi đoạt con trai từ trong tay những người khác, đem đứa trẻ ôm vào ngực, nhẹ nhàng nói, “Thiên Khung, Thiên Khung. . . . . .”
Có lẽ cuối cùng cũng nghe được thanh âm quen thuộc, Triển Thiên Khung dường như dùng tất cả sức lực để mở to hai mắt, nhưng phía trước chỉ mơ mơ hồ hồ, sau khi nhìn rõ diện mạo của cha thì nhịn không được chảy nước mắt, đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy bàn tay to lớn của Triển Phi, “Ba ba, con đau quá. . . . . .”
Trong khoảng khắc đó, Quý Ngật Lăng theo trực giác cảm thấy Triển Phi sẽ rơi nước mắt, nhưng hắn chỉ cau mày, gắt gao ôm chặt đứa trẻ, hết lần này đến lần khác nhỏ giọng an ủi, “Không việc gì, mọi chuyện hết thảy đã chấm dứt, đã có ba ba ở đây rồi.”
Triển Thiên Khung vẫn rất đau, miệng vết thương ở trên bụng vừa dài vừa sâu, đã mất máu hơn phân nửa, thậm chỉ ở sâu phía bên trong vết thương có thể nhìn thấy cả nội tạng, mỗi một câu nói đều khiến thằng bé thồng khổ vặn vẹo gương mặt. Thời điểm xe cứu thương đến nơi, cậu nhìn Triển Phi hỏi, “Ba ba, con sẽ không chết chứ?” Trong khi Triển Phi liều mạng lắc đầu thì đứa bé một lần nữa đau quá mà ngất đi.
Bởi xe cứu thương không thể chứa nhiều người, sau khi Triển Phi lên xe thì Quý Ngật Lăng cũng không theo hắn. Cậu chỉ hỏi tên bệnh viện để tự mình lái xe đến.
Hiện trường dần dần được dẹp yên, đám người tụ tập cũng từ từ được giải tán. Ở một góc tường cách hiện trường không xa Quý Ngật Lăng phát hiện một cái thùng cũ, ban đầu tưởng là đồ vật bị người vất bỏ, về sau theo trực giác mách bảo, cậu tiến lại gần thì phát hiện bên trong lộ ra một tấm thiệp cùng một băng ghi âm.
Khi dòng chữ trên tấm thiệp “Triển Phi, nếu mày còn không biết tốt xấu, thì hãy chờ xem những gì mà mày quan tâm lần lượt biến mất đi. . . . . .” đập vào tầm mắt, Quý Ngật Lăng như muốn nhảy dựng, cả người nổi lửa. . . . . .Thì ra là vậy, khó trách bọn chúng không ngại cực khổ mang Triển Thiên Khung trở lại Thượng Hải, sau đó mới giết con tin, bởi chuyển người sống dù sao cũng dễ hơn một khối thi thể. . . . . .
Chỉ cần nghĩ đến khoảng khắc Triển Phi nhìn thấy thi thể của chính con trai mình, Quý Ngật Lăng không nén được cơn phẫn nộ, dười ánh mắt kinh ngạc của người qua đường đem chiếc thùng xé nát thành từng mảnh.
Thời điểm Quý Ngật Lăng đuổi tới bệnh viện, Triển Thiên Khung đã vượt qua tình trạng nguy hiểm, vẫn còn hôn mê, Cao Hiểu Mẫn luôn túc trực bên cạnh, nhưng Triển Phi lại không ở trong phòng bệnh, Quý Ngật Lăng một đường đi tới cũng không nhìn thấy thân ảnh của hắn.
Quý Ngật Lăng không mở cửa phòng mà chỉ lẳng lặng đứng nhìn Triển Thiên Khung đang được truyền dịch cùng Cao Hiểu Mẫn không ngừng âm thầm rơi lệ, sau đó xoay người chuẩn bị gọi điện cho Triển Phi.