Song Sát

Chương 53




.



Sau khi nhận được tin báo Triển Phi cùng Quý Ngật Lăng lập tức chạy xe đến sân bay. Sau khi mở cửa bước vào trong xe, tay Triển Phi liền run rẩy, làm cách nào cũng không thể khởi động chiếc xe thể thao vô cùng quen thuộc của mình. Rốt cuộc Quý Ngật Lăng đành đẩy hắn sang ghế phụ rồi nói, “Để tôi lái.”

Không rõ trận run rẩy kia từ đâu đến. Có thể bởi cuối cùng đã có được tin tức của con trai, khiến hắn trở nên kích động, đồng thời lại lo lắng không biết có phải bọn họ đã nhận sai người hay không. Khi hy vọng đi qua, thất vọng chính là sự đả kích chí mạng nhất.

Nhưng đến khi họ tới được sân bay, nhác thấy đám đông ồn ào hỗn loạn thì mới ý thức được vấn đề không phải nằm ở việc nhận sai người đơn giản như vậy. Khi nghe thấy tiếng một người phụ nữ hét chói tai, đừng nói là Triển Phi, Quý Ngật Lăng cũng cảm thấy chân tóc run lên, giống như bị người đột ngột nắm lấy kéo mạnh.

Chuyện gì đang xảy ra? Triển Thiên Khung có bị làm sao không? Bọn bắt cóc đã làm gì thằng bé?



Khi cả đám đông mất kiểm soát nằm sấp xuống thì hai người rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ toàn bộ phía bên trong. Nháy mắt dường như bị sét đánh trúng, thoáng sửng sốt, đầu óc trống rỗng. Thời điểm Quý Ngật Lăng đang chậm rãi thu lại toàn bộ sự kiện vào trong não bộ, Triển Phi ở bên cạnh gầm lên một tiếng trầm thấp đầy giận dữ, đồng thời cũng tràn ngập thống khổ, phóng nhanh về phía trước.

Tên trông có vẻ là kẻ bắt cóc đang bị vài người đè nằm trên mặt đất, máu ở đùi tuôn ra xối xả, nhìn thương thế hẳn là đã bị trúng đạn. Mà bên kia là một đứa trẻ, vùng bụng dưới bị một thanh dao găm đâm xuyên qua, máu chảy ra càng nhiều, xung quanh đang được nhiều người vây lấy, hớt hơ hớt hãi băng bó vết thương cho đứa nhỏ, ý muốn giúp cậu cầm máu. Cậu bé đã lâm vào tình trạng bán hôn mê, sắc mặt như tro tàn, nhưng từ ngũ quan tuấn tú kia vẫn có thể nhìn ra nét kiên cường mạnh mẽ rất đặc trưng của Triển Phi.

Triển Phi kích động bị người ngăn lại, lập tức bắt đầu lớn tiếng tranh cãi.

“Triển Phi, anh trước hết hãy bình tĩnh lại đã!”

“Các người nói tôi làm thế nào bình tĩnh được đây!? Vì cái gì lại động thủ!? Vì sao lại đi chọc giận bọn chúng!?”

“Sự việc không giống như anh nghĩ. Đối phương vốn định ngay sau khi nhập cảnh sẽ lập tức thủ tiêu con tin! Cũng do chúng tôi đúng lúc xuất hiện, khiến hắn nhất thời khẩn trương, lúc xuống tay không được chính xác, nếu không con anh đã sớm bị giết chết!”

“Chính các người phát hiện bọn chúng trước!! Cư nhiên còn để chuyện như vậy phát sinh!!” Bộ dáng của Triển Phi thập phần đáng sợ, như một hung thần ác sát, hai mắt căm hận sung huyết, mái tóc ngắn tựa như cũng dựng đứng cả dậy.

Người kia hẳn là một cảnh sát mặc thường phục lại hoàn toàn không sợ hãi, sau khi dùng sức lắc mạnh Triển Phi thì nói: “Hiện tại là thời điểm để nói câu này sao? Anh nếu có thời gian đi trách tội kẻ khác, thì nên quan tâm một chút thương thế con trai mình sẽ tốt hơn đó.” Nói xong anh ta cũng không để ý đến Triển Phi nữa mà quay sang ra lệnh cho cấp dưới áp giải phạm nhân về trại giam, đồng thời xác nhận thời điểm xe cứu thương đến hiện trường.

Triển Phi lúc này mới như từ trong mộng tỉnh lại, chạy vội đến bên cạnh con trai. Nhìn thấy gương mặt đứa nhỏ vặn vẹo thống khổ, hơi thở yếu ớt, hắn nhất thời đau lòng không dứt, đầu lông mày cũng xiết chặt lại. Triển Phi đoạt con trai từ trong tay những người khác, đem đứa trẻ ôm vào ngực, nhẹ nhàng nói, “Thiên Khung, Thiên Khung. . . . . .”

Có lẽ cuối cùng cũng nghe được thanh âm quen thuộc, Triển Thiên Khung dường như dùng tất cả sức lực để mở to hai mắt, nhưng phía trước chỉ mơ mơ hồ hồ, sau khi nhìn rõ diện mạo của cha thì nhịn không được chảy nước mắt, đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy bàn tay to lớn của Triển Phi, “Ba ba, con đau quá. . . . . .”

Trong khoảng khắc đó, Quý Ngật Lăng theo trực giác cảm thấy Triển Phi sẽ rơi nước mắt, nhưng hắn chỉ cau mày, gắt gao ôm chặt đứa trẻ, hết lần này đến lần khác nhỏ giọng an ủi, “Không việc gì, mọi chuyện hết thảy đã chấm dứt, đã có ba ba ở đây rồi.”

Triển Thiên Khung vẫn rất đau, miệng vết thương ở trên bụng vừa dài vừa sâu, đã mất máu hơn phân nửa, thậm chỉ ở sâu phía bên trong vết thương có thể nhìn thấy cả nội tạng, mỗi một câu nói đều khiến thằng bé thồng khổ vặn vẹo gương mặt. Thời điểm xe cứu thương đến nơi, cậu nhìn Triển Phi hỏi, “Ba ba, con sẽ không chết chứ?” Trong khi Triển Phi liều mạng lắc đầu thì đứa bé một lần nữa đau quá mà ngất đi.

Bởi xe cứu thương không thể chứa nhiều người, sau khi Triển Phi lên xe thì Quý Ngật Lăng cũng không theo hắn. Cậu chỉ hỏi tên bệnh viện để tự mình lái xe đến.

Hiện trường dần dần được dẹp yên, đám người tụ tập cũng từ từ được giải tán. Ở một góc tường cách hiện trường không xa Quý Ngật Lăng phát hiện một cái thùng cũ, ban đầu tưởng là đồ vật bị người vất bỏ, về sau theo trực giác mách bảo, cậu tiến lại gần thì phát hiện bên trong lộ ra một tấm thiệp cùng một băng ghi âm.

Khi dòng chữ trên tấm thiệp “Triển Phi, nếu mày còn không biết tốt xấu, thì hãy chờ xem những gì mà mày quan tâm lần lượt biến mất đi. . . . . .” đập vào tầm mắt, Quý Ngật Lăng như muốn nhảy dựng, cả người nổi lửa. . . . . .Thì ra là vậy, khó trách bọn chúng không ngại cực khổ mang Triển Thiên Khung trở lại Thượng Hải, sau đó mới giết con tin, bởi chuyển người sống dù sao cũng dễ hơn một khối thi thể. . . . . .



Cái thùng này. . . . . . vốn định dùng để chứa xác của Triển Thiên Khung. . . . . .

Chỉ cần nghĩ đến khoảng khắc Triển Phi nhìn thấy thi thể của chính con trai mình, Quý Ngật Lăng không nén được cơn phẫn nộ, dười ánh mắt kinh ngạc của người qua đường đem chiếc thùng xé nát thành từng mảnh.

Thời điểm Quý Ngật Lăng đuổi tới bệnh viện, Triển Thiên Khung đã vượt qua tình trạng nguy hiểm, vẫn còn hôn mê, Cao Hiểu Mẫn luôn túc trực bên cạnh, nhưng Triển Phi lại không ở trong phòng bệnh, Quý Ngật Lăng một đường đi tới cũng không nhìn thấy thân ảnh của hắn.

Quý Ngật Lăng không mở cửa phòng mà chỉ lẳng lặng đứng nhìn Triển Thiên Khung đang được truyền dịch cùng Cao Hiểu Mẫn không ngừng âm thầm rơi lệ, sau đó xoay người chuẩn bị gọi điện cho Triển Phi.



Nhưng khi cậu mới quay người lại, liền nhìn thấy Kiều Duệ Dục mặc áo blouse trắng không biết đã đứng sau lưng cậu tự lúc nào, tầm mắt lướt qua người cậu nhìn vào trong phòng bệnh.



Tốt xấu gì cũng coi như là ân nhân cứu mạng, nhưng từ sau sự kiện thống khổ sáu năm trước, Quý Ngật Lăng chưa từng liên lạc lại với gã bác sĩ lạnh lùng này.



“Thằng bé xem ra đã vượt qua nguy hiểm, nhưng kỳ thật tình trạng cũng không tốt, trong nhiều tuần lễ trên người bị đối phương để lại quá nhiều thương tổn, chỉ sợ đối với tương lai của nó sẽ có ảnh hưởng không nhỏ.”



Không thể phủ nhận khi nghe thấy những lời này, Quý Ngật Lăng kìm lòng không được quay đầu nhìn lại gương mặt xám như tro tàn của đứa nhỏ. Ngũ quan quả thật có nhiều điểm tương tự Triển Phi, chiếc mũi thẳng cùng đôi môi mỏng, duy chỉ có màu da là bất đồng, có lẽ chưa đến tuổi dậy thì nên làn da của Triển Thiên Khung vẫn còn trắng nõn, khiến gương mặt càng thêm trắng bệch yếu ớt.



Bọn chúng như thế nào có thể nhẫn tâm, Triển Thiên Khung chỉ là một đứa bé chưa đầy 5 tuổi, cái gì cũng không biết, bọn chúng làm sao có thể hạ thủ vô tình!



“Triển Phi trước đây mua chuộc giám đốc tài vụ của bọn họ, bày mưu nhúng tay vào một dự án quan trọng, khiến công ty họ tổn thất vài trăm triệu chưa nói, còn mất hết danh dự lẫn uy tín, buột người phụ trách dự án phải nhận lỗi từ chức, cuối cùng do áp lực quá lớn mà nhảy lầu tự tử.”



Không đáp lời, Quý Ngật Lăng chỉ im lặng lắng nghe Kiều Duệ Dục lạnh lùng thuật lại toàn bộ sự việc. Không biết là do y tự mình điều tra, hay Triển Phi nói cho y biết, nhưng từ trong giọng nói không nghe ra một chút đồng tình. Tựa hồ tất cả thầy thuốc đều như vậy. Bọn họ trời sinh cứu người, cách nhìn thấu triệt cũng giống nhau, vô luận là bệnh tật hay chuyện ngoài ý muốn, họ nhìn nhiều nên đã luyện thành thói quen, hết thảy đều là số mệnh.



Huống chi đối với Triển Phi mà nói, chính là gieo gió gặt bão.



“Hắn hiện đang hút thuốc ngoài hành lang, vừa mới rút máu cứu thằng bé xong, nên cậu hãy khuyên hắn tạm thời hút ít thôi.” Nói xong Kiều Duệ Dục lẳng lặng rời đi. Y không trò chuyện dong dài, thậm chí cũng không nói câu nào nhắm vào Quý Ngật Lăng.



Nhìn bóng dáng thẳng tắp của Kiều Duệ Dục, Quý Ngật Lăng im lặng tiến về phía hành lang.



Triển Phi đúng là đang hút thuốc. Khoảng khắc vừa đẩy cửa bước ra, khói thuốc dày đặc khiến Quý Ngật Lăng phải cúi đầu nhíu mày. Triển Phi vẫn như trước ngồi trên cầu thang, giữa làn khói trắng lượn lờ, hình dáng hắn có chút mờ ảo.



Không nói gì, Quý Ngật Lăng ngồi xuống bên cạnh Triển Phi, cầm lấy điếu thuốc chỉ còn lại phân nửa từ trong miệng hắn đặt lên môi mình, rít sâu một hơi.



“Cậu nói, nó có hận tôi không?”



“Anh quan tâm sao?”Vấn đề đứa con có hận mình hay không.



Cáu kỉnh rút ra một điếu thuốc khác, châm lửa, Triển Phi dùng sức rít lấy hai ngụm, Quý Ngật Lăng cũng không định cản hắn.



Một lúc sau cả hai người không ai mở miệng, cứ như vậy lẳng lặng hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác, mãi đến khi thuốc đã bị hút hết, Quý Ngật Lăng mới đứng lên nói, “Về nhà nghỉ ngơi chút đi, trời sắp sáng rồi.”



Triển Phi cũng đồng dạng đứng lên, gật gật đầu.