Song Sát

Chương 43




.



Thở dài, Quý Ngật Lăng mở cửa căn hộ cho thuê ở một địa phương hẻo lánh, mỗi ngày nếu muốn ra ngoài mua chút nhu yếu phẩm đều rất bất tiện.

Triển Phi ngồi trong phòng khách làm việc, nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn lại, thấy Quý Ngật Lăng thì định lên tiếng chào nhưng lập tức phải quay mặt trở về, tiếp tục vùi đầu vào công việc. Cái chân phải bị thương của hắn gác lên một bên ghế sô pha, trong lúc xoay người sẽ tương đối mất tự nhiên, hành động bất tiện, đã vậy còn phải giữ nguyên tư thế trong một khoảng thời gian dài sẽ tạo cảm giác chuột rút khó chịu.

Có một hôm, khi Quý Ngật Lăng đang fax tài liệu chợt nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của Triển Phi, sau đó là âm thanh cả cơ thể từ trên ghế sô pha ngã xuống đất phát ra tiếng vang rất lớn. Quý Ngật Lăng hốt hoảng chạy sang mới phát hiện là do hắn ngồi quá lâu, chân lại chỉ có thể dũi thẳng đặt ở một bên, một nửa thân thể bị tê rần, nửa kia không cẩn thận bị chuột rút nên mất thăng bằng, dù vậy cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm, trơ mắt để mặc cả người té xuống đất.

Vì thế sau này, cứ cách một khoảng thời gian cậu phải giúp nâng hắn đứng dậy hoạt động một chút, rồi mới có thể ngồi xuống tiếp tục làm việc.

Cầm nguyên liệu bữa tối bước vào bếp, Quý Ngật Lăng sau khi thay quần áo ở nhà thì đi đến chỗ Triển Phi. Cậu ra ngoài đã được một lúc lâu, thân thể hắn cũng đến lúc cần được thư giãn một chút. Ngày mai chính là ngày tháo băng, lớp da thịt bị phỏng kia đã triệt để hồi phục hay chưa hiện tại cũng khó nói trước được.

Lần trước sau khi kiên quyết nói mình phải trở về Anh, Quý Ngật Lăng không hề nghĩ đến chuyện Triển Phi sẽ trực tiếp đem những dự định trong đầu nói với Danny. Sau một thời gian dài cùng Danny trao đổi qua lại, hắn không ngừng nêu ra các phương thức tiến công thị trường Anh Quốc tổng thể mà hắn muốn thực hiện, thậm chí hắn cũng công khai tiết lộ các chi tiết quan trọng, hy vọng y có thể thay mình giải quyết ổn thỏa hết thảy.

Triển Phi vừa bị phỏng lại còn bị lệch xương bánh chè nên không tiện hoạt động mạnh, chỉ hy vọng ít ra có thể lưu lại người hiểu rõ mình nhất giúp chiếu cố vài ngày, còn cam đoan sau khi tháo bỏ băng vải cùng thạch cao sẽ để Quý Ngật Lăng quay về Anh.

Triển Phi khi nói tương đối thành khẩn, ngoài ra hơn phân nửa cũng đã điều tra qua năng lực của Danny. Nếu tay trợ lý trước kia không bị gãy xương, e rằng có đánh chết hắn cũng sẽ đem Quý Ngật Lăng đuổi ra đầu tiền tuyến, nếu không, chỉ sợ toàn bộ công sức từ trước đến nay đều sẽ trôi sông đổ biển hết.

Điều khiến Quý Ngật Lăng càng thêm bất ngờ chính là Danny đã rất dễ chịu đáp ứng hắn, y nói: “Chỉ cần Elan nguyện ý lưu lại, tôi bên này sẽ không để anh ta phải thất vọng.”

Đầu tiên là cho Triển Phi biết các bí mật thương nghiệp của bọn họ để hắn nắm rõ. Sau khi biết kế hoạch xâm nhập thị trường được chuẩn bị chu đáo, tiến hành tuần tự, hắn đương nhiên sẽ yên tâm, cũng tin tưởng bọn họ có năng lực thay hắn hoàn thành chiến dịch này. Nhưng vô luận có nói thế nào đi nữa, tại thời điểm mới bắt đầu thực thi kế hoạch, Danny cũng không nên cứ như thế tín nhiệm, tiết lộ hết tất cả, mặc dù người kia đúng là nhân vật đã ủy thác phương án tác chiến lần này.

Đây không phải là hành vi mà Danny sẽ làm, nhưng y quả thật đã không hề do dự làm như vậy.

Về sau, việc càng ngoài ý muốn chính là, y còn hào phóng đẩy Quý Ngật Lăng về phía Triển Phi. Trước khi lên máy bay, Danny nhẹ nhàng ôm lấy con người mà mình yêu vô cùng nói: “Bên kia tôi có thể tự mình chống đỡ, hy vọng trước khi tôi không gánh vác nỗi nữa anh có thể nhanh chóng trở về.”

Cau mày, hiếm khi nào Quý Ngật Lăng trước mặt Danny lại để lộ ra vẻ trách cứ: “Đối với chuyện này, cậu không nên tự chủ trương như vậy.”

Không mảy may e ngại, Danny nhìn vào mắt Quý Ngật Lăng, cười nói: “Triển Phi quả thật cần một người lưu lại chiếu cố, mà với con người anh ta, không ai có thể thích hợp hơn anh, huống chi nguyên nhân còn là vì anh.”

Không biết tên Triển Phi hỗn đản kia đã thêm mắm thêm muối cái gì, lợi dụng bản tính thiện lương của Danny thương hại hắn.Mày hơi nhíu lại, nhưng Quý Ngật Lăng cũng không phản bác.

“Elan, bỏ qua chuyện ấy không nói, cho dù anh có trở về, anh ta cũng sẽ mỗi ngày quấy rầy anh. Hôm nay nói với anh chỗ nào lại bị thương, ngày mai sẽ than miệng vết thương nào đó bị mẫn cảm, lúc ấy anh còn có thể an tâm công tác được không?” Danny từ từ, chậm rãi nói xong, ngữ khí ôn hòa: “Cho nên, thà… để anh ở Anh Quốc tâm tình không yên, đắn đo bất định, chi bằng anh ở lại bên cạnh anh ta, cũng sẽ thấy yên tâm hơn. Nếu có vấn đề gì, chỉ cần anh như trước đưa ra phán đoán cùng đề xuất phương hướng, tôi sẽ toàn tâm toàn ý giúp anh thực hiện chúng.”

Có lẽ vẫn không thể không thừa nhận, Danny so với bản thân Quý Ngật Lăng lại càng hiểu rõ con người cậu hơn.

Sớm đã tính trước diễn tiến về sau, y đã lựa chọn phương thức đúng đắn nhất, ngăn chặn các tình huống tồi tệ hơn có thể xảy ra. Mỗi lần ở thời điểm bản thân cậu trở nên do dự, y sẽ luôn xuất hiện đúng lúc, sau đó từ phía sau đẩy cậu tiến lên phia trước. Nói một cách tự tư tự lợi thì những việc y làm đều luôn thuận theo nguyện vọng nơi nội tâm sâu kín nhất của cậu. Vậy nên, Danny đối với Quý Ngật Lăng chính là khúc gỗ cứu tinh giữa dòng nước lũ.

Khi cảm thấy ở phía sau có người tiến lại gần, Triển Phi nhanh chóng đem đống thư từ đang xem đậy lại, trực tiếp bỏ vào trong một cuốn sổ bìa đen, khiến tất cả biến mất hầu như không còn, không lưu lại bất kỳ dấu vết nào. Sau đó mới có chút mỏi mệt xoay cơ thể, khẽ tựa vào người của Quý Ngật Lăng.

Trên bàn chất đầy văn kiện, còn có các loại văn bản hội nghị, Triển Phi vẫn như trước bận rộn không có thời gian nghỉ ngơi. Vậy mà cậu còn cho rằng sau hội chợ triển lãm lần này hắn sẽ rãnh rỗi được chút ít, xem ra Quý Ngật Lăng đã xem nhẹ quy mô của tập đoàn Triển Thị.

“Lăng, giúp tôi đứng dậy, tôi muốn đi ngoài một chút.” Bởi chân phải tạm thời vẫn chưa thể hoàn toàn dùng sức, Triển Phi mỗi lần di chuyển đều cần người nâng đỡ, ngay cả việc đi vệ sinh cơ bản nhất cũng không có khả năng tự lo liệu.

Mỗi lần nghĩ đến điểm này, Quý Ngật Lăng mới phát hiện ra hàm nghĩa câu nói kia của Danny:“Với anh ta xem ra, không ai có thể thích hợp hơn anh.”Vô luận nói thế nào đi nữa, Triển Phi vẫn là một nam nhân cao ngạo không ai sánh bằng, dĩ nhiên không thể nào chấp nhận ngay cả loại sự tình này cũng phải nhờ kẻ khác hỗ trợ.

Nếu có lão bà[là vợ a], có lẽ còn có thể. . . . . .Nghĩ đến hai chữ “lão bà”, Quý Ngật Lăng hơi cười khổ một chút.Ai nói hắn không có chứ?

Đỡ Triển Phi đi đến nhà vệ sinh, Quý Ngật Lăng cũng không rời đi mà mặc cho Triển Phi khoác tay lên vai mình, đem một nửa sức nặng tựa vào người cậu, sau đó mới bắt đầu tháo bỏ nút quần. . . . . .

Trong suốt quá trình này Quý Ngật Lăng luôn dời tầm mắt sang chỗ khác, thậm chí còn cố ép chính mình không nên suy nghĩ quá nhiều. Hoàn toàn không giống như sau khi liều lĩnh khơi mào dục vọng, một tuần bóng ma ám ảnh kia vẫn còn tồn tại, hơn nữa cũng đã ăn sâu bén rễ, nếu nhìn thấy vẫn khiến cậu ít nhiều phải nhớ lại, nỗi thống khổ từ lâu đã triệt để che phủ niềm hạnh phúc nơi cậu.

Nhẹ run rẩy một chút, Triển Phi một lần nữa đem dục vọng nhét trở vào trong quần, cài khóa lại. Hắn lơ đãng nhìn phản ứng của Quý Ngật Lăng, hơi hơi nhíu mày.

Không nói gì thêm, Triển Phi sau khi rửa sạch tay thì nhờ vào sự giúp đỡ của Quý Ngật Lăng trở về bàn tiếp tục công tác, vùi đầu vào công việc, thật giống như Quý Ngật Lăng ở đây chính là để hỗ trợ, chiếu cố sinh hoạt hằng ngày của hắn.

Không phải là một bữa tiệc lớn, thậm chí còn không đủ tư cách được gọi là thức ăn nhà nấu. Quý Ngật Lăng xem ra chỉ đơn giản đem nguyên liệu bỏ vào trong nước luộc, nhiều nhất chỉ coi như có thể lấp đầy cái bụng, không đến mức phải chết đói.

Đương nhiên lần đầu tiên ăn bữa cơm do Quý Ngật Lăng nấu, Triển Phi lại hoàn toàn không vì thức ăn đơn điệu mà bất mãn, lại còn ăn rất ngon miệng. Mỗi lần ngồi vào bàn hắn đều nói một chút về chuyện trước kia giữa bọn họ, không biết là cố ý hay vô tình.

Quý Ngật Lăng có khi sẽ đáp lại hắn vài câu, nhưng phần lớn thời gian cậu đều không tham gia vào câu chuyện. Sau khi nghe những hồi ức do Triển Phi kể lại, cậu trong lòng chỉ phản bác:“Ngu ngốc, chuyện căn bản không phải như vậy.”

Quý Ngật Lăng không nghĩ tới cuộc sống chung mà cậu từng mong chờ rất lâu trước kia lại diễn ra ở nơi này. Không phải Thượng Hải, cũng không phải Anh Quốc, mà mạc danh kỳ diệu ở Tokyo Nhật Bản, thủ phủ của một đất nước thứ ba. Không cách nào kéo dài cả đời, dù vậy hai tuần lễ này, cũng xem như giấc mộng đã trở thành sự thật.

Thu dọn chén dĩa, Quý Ngật Lăng cũng chuẩn bị tiếp tục làm việc, định sẽ cùng Danny tổng kết lại toàn bộ thành quả công việc ngày hôm nay. Đúng lúc này, Triển Phi lại gọi cậu, thật có loại tư thế lão gia cho gọi người hầu, một ngày đều gọi tới mấy lần.

“Lăng ──”

“Làm sao vậy?” Không thấy có tình huống gì bất thường nhưng Quý Ngật Lăng vẫn thoáng có chút khẩn trương.

Bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn Quý Ngật Lăng, Triển Phi lộ ra biểu tình khó chịu mất tự nhiên, đưa tay túm lấy băng vải trước ngực: “Cả người tôi ngứa quá. . . . . .”

Giống như để chứng minh những lời mình vừa nói, động tác trên tay của Triển Phi càng lớn hơn, tựa như hận không thể từ trên người cào xuống một miếng thịt. Nhân lúc hắn có ý đồ dùng sức một lần nữa, cổ tay đã bị hung hăng giữ lấy.

“Miệng vết thương khi khép lại sẽ hơi ngứa một chút, anh muốn làm cho nó vỡ ra một lần nữa sao?” Nhíu mày, Quý Ngật Lăng không hài lòng trách mắng.