Song Sát

Chương 20




.

Trở lại Anh Quốc, Quý Ngật Lăng cảm thấy cả người đau nhức, rõ ràng chỉ mới đi Thượng Hải hai tuần lễ, lại giống như đã tiêu phí toàn bộ tinh lực của bản thân, sự lạnh nhạt sáu năm qua bị đánh tan, dễ dàng bị người đàn ông kia khơi mào cảm xúc, thậm chí còn . . . . . .

Lắc lắc đầu không cho phép chính mình đem đoạn tình ái sai lầm kia nhớ lại đến khắc cốt ghi tâm, Quý Ngật Lăng tập trung tinh thần đặt hết vào công tác.

Triển Phi cũng không còn gọi vào di động nữa, dù chỉ vài chi tiết cần thảo luận liên quan đến công việc cũng đều do quản lý thay mặt hắn gửi mail sang liên hệ với cậu, hắn tựa như một lần nữa ở trước mặt cậu biến mất, không còn lưu lại bất kỳ dấu vết nào.

Lộ ra nụ cười châm biếm, Quý Ngật Lăng gọi người mang đến một tách hồng trà Anh Quốc, đoán tên nam nhân tự cao tự đại kia hơn phân nửa lòng tự trọng đã bị tổn thương sâu sắc. Một người hay sinh hờn dỗi, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, không cho phép kẻ khác trái nghịch, dù đó có là lỗi của hắn, hắn cũng sẽ dùng phương thức cương ngạnh nhất, ương bướng cưỡng ép kẻ khác chừa cho hắn một lối thoát.

Cho nên mới có thể ở trên máy bay liên tục đánh bom điện thoại cũng không tình nguyện tự mình đến sân bay để bắt người, sau đó lại lạnh lùng cắt đứt liên lạc, vẫy vẫy ống tay áo, không hề hỏi đến nữa.

Đọc lướt qua thư điện tử, Quý Ngật Lăng cảm thấy chính mình cần cái gì đó để phân tán một chút sự chú ý, nếu không cái người mà mình thật vất vả mới quên được sẽ lại xuât hiện trên vỏ não, hết lần này đến lần khác khuấy động tâm trí cậu.

Nguyên lai, điều mà họ gọi là quên lãng, cũng chỉ là dùng từng lớp rồi từng lớp dày đặc che phủ lên kí ức, không phải triệt để xóa sạch.

Đang tính toán dự thảo ngân sách, bất ngờ nhận được điện thoại của Danny, nhìn thấy cái tên hiện ở trên màn hình di động, Quý Ngật Lăng nhẹ nhàng nở nụ cười, theo thói quen đem phiền muộn biến thành hư không.

“Elan, anh trở về rồi ?”

“Ừ, mới về từ hôm kia.” Cậu ấy đã sớm biết mình quay về, bất quá dựa vào tính cách của cậu ấy, Danny chưa bao giờ là loại người dính lấy không buông, sẽ cho mình có thời gian để điều chỉnh, thích nghi. Quý Ngật Lăng tiếp tục uống hồng trà, tính toán ngân sách, nhưng vẻ mặt đã thoải mái hơn rất nhiều.

“Đêm nay có rảnh không? Tôi đang thử nghiệm món cà ri Nhật Bản đây, tiếc là nấu xong trông không được đẹp mắt lắm . . . . . .” Thanh âm kia vẫn nhu hòa như vậy, thật khiến người ta cảm thấy dễ chịu, trong giọng nói ngẫu nhiên xuất hiện sự dao động, làm Quý Ngật Lăng có thể dễ dàng hình dung ra bộ dáng nhíu mày của y.

“Được, buổi tối hôm nay tôi sẽ qua cỗ cậu, hãy đem món cà ri kia chuẩn bị cho tốt, tôi cũng không muốn phải nếm lại sản phẩm thất bại của cậu nữa đâu . . . . . .”

Vẻ mặt lộ ra nụ cười lơ đãng, đột nhiên nghe thấy âm thanh cửa văn phòng bị thô lỗ đẩy ra, Quý Ngật Lăng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một tên hung thần ác sát, bất chấp nhân viên an ninh đang ở phía sau ngăn cản truy đuổi, cứ thế sải bước đi thẳng vào văn phòng của cậu như chốn không người.

“SHIT!” Thấp giọng mắng một tiếng,ta thật không nghĩ ở loại thời điểm này lại nhìn thấy tên thần ôn dịch này.

“Elan, có chuyện gì vậy ?” Tâm tình của cậu đột nhiên thay đổi, khó trách Danny cảm thấy kỳ quái.

“Dan, lát nữa tôi sẽ liên lạc lại với cậu.”

Vội vàng gác máy, Quý Ngật Lăng nhìn tên đàn ông đã đoan chính an vị trên sô pha, còn có đám nhân viên an ninh cùng trợ lý đã đuổi theo hắn vào tận văn phòng, thậm chí cả nhân viên tiếp tân cũng có mặt. Hơi hơi nhíu mi, cậu phất tay ý bảo bọn họ đi ra ngoài trước.

Chờ họ giải thích người đàn ông này tự mình xông vào, bọn họ muốn ngăn lại cũng không ngăn được, sau khi nhìn thấy ánh mắt của Quý Ngật lăng ngầm bảo đã hiểu, mới lúng túng rời khỏi văn phòng, vả lại sau vài giây lo lắng thì đóng luôn cửa phòng lại.

Đứng dậy đi đến trước Triển Phi mặt đang đầy hắc tuyến, sắc mặt của Quý Ngật Lăng cũng không khá hơn bao nhiêu, vừa mới cho rằng rốt cuộc đã thoát khỏi hắn, ai ngờ hắn liền lập tức đuổi tới Anh Quốc, chết tiệt, toàn bộ Triển Thị có còn đang hoạt động không vậy !?

Cả hai người không ai lên tiếng, cứ như thế trừng mắt nhìn đối phương, tựa như hận không thể đem đối phương nuốt xuống bụng.

Cuối cùng vẫn là Quý Ngật Lăng thỏa hiệp, lối suy nghĩ của người đàn ông thật quá quái dị, cậu đã bỏ trốn đến nơi xa xôi như vậy, vì cớ gì hắn còn muốn truy đuổi bám riết không tha ?Chẳng lẽ mình phải tự bức tử, hắn mới chịu hết hi vọng !?

“Triển Phi, anh rốt cuộc muốn gì đây !?” Lấy tay cào cào mái tóc ngắn gọn gàng, Quý Ngật Lăng cố gắng giúp bản thân bình tĩnh lại một chút, không đến mức ở ngay trên địa bàn của mình, trong văn phòng của mình vẫn bị người này dễ dàng khiến cho bản thân mất hết lý trí.

Không nói gì, Triển Phi còn đang nhìn Quý Ngật Lăng, ánh mắt kia làm người ta càm thấy sợ hãi.

“Vì sao không tiếp điện thoại của tôi ?”

Không nghĩ tới việc chờ đến khi Quý Ngật Lăng chán nản chuẩn bị mặc kệ hắn quay về bản làm việc thì hắn đột nhiên mở miệng, còn thốt ra một câu hoàn toàn không liên quan.Hiện tại đây là nơi nào mà lại đi quan tâm đến việc này !? Vấn đề là ngươi vì cái gì lại bất thình lình xuất hiện ở chỗ này! Thật không ngờ, nguyên nhân ngươi có mặt ở đây chỉ là để hỏi, vì sao ngày hôm đó ta không tiếp điện thoại của người !?

Cột lửa lại lập tức bốc lên một lần nữa, Quý Ngật Lăng cố nén tức giận quay đầu nhìn Triển Phi, người này sau đó còn mang vẻ mặt vô tội ngồi chờ câu trả lời của cậu, có dáng vẻ ta đuổi đến tận đây cũng chỉ để làm rõ vấn đề này mà thôi.

Khốn nạn, Triển Phi, ngươi đừng có quá tự đại!

“Triển Phi, cứ tiếp tục dây dưa thì còn ý nghĩa gì sao ? Tôi cảm thấy không cần thiết phải nhận cuộc gọi của anh.” Nói thì đã nói đến như vậy, hắn có thể nào lại nghe mà không hiểu.

Cho rằng hắn sẽ nổi trận lôi đình thậm chí đánh người, Quý Ngật Lăng sau khi rống xong câu trên thì toàn thân cũng đã khẩn trương làm tốt công tác phòng thủ, nếu hắn còn dám xằng bậy, lần này Quý Ngật Lăng cam đoan sẽ không đối với hắn hạ thủ lưu tình, nếu không đánh hắn tan xương nát thịt thì thề không bỏ qua.

Nhưng Triển Phi lần này lại phi thường bình tĩnh, không đem câu trả lời quyết liệt kia để ở trong lòng, chỉ lấy công văn bản thảo từ trong túi ra chuyển sang cho cậu, “Tôi nghĩ trong bản hợp đồng, chúng ta ít nhất còn hai năm hợp tác, nếu cậu không nghĩ sẽ bội ước, về sau tôi khuyên cậu nên tiếp điện thoại đi, ít nhất khi tôi gọi cho cậu, không phải chỉ vì những chuyện không quan trọng.”

Giật giật khóe môi, Quý Ngật Lăng không tưởng tượng đến việc tên đàn ông này hiện tại cư nhiên lấy chuyện công tác ra làm lý do, có lẽ từ lúc chính mình vướng vào bản hợp đồng kia, thì cậu cũng đã bị hắn điểm chỉ rồi.

Nhìn ngọn đèn được thiết kế tinh tế, Quý Ngật Lăng cau chặt đầu mày, “Triển Phi, mấy chi tiết này nọ hẳn là không cần tôi phải nhúng tay vào.” Ngụ ý,các người công ty lớn như vậy, ngay cả chút việc nhỏ ấy cũng không tự quyết định được sao? Tôi đã đề xuất cho các người ý tưởng tốt nhất rồi, chẳng lẽ ngay cả việc hoàn thành nó các người cũng làm không được ?

“Lăng, ý tưởng của cậu vẫn còn nhiều chỗ cần xem xét, tuy cậu đã làm rất nhiều công tác điều tra giai đoạn đầu, nhưng ở phương diện khả thi vẫn có điểm khiếm khuyết, tôi hy vọng có thể cùng cậu nghiêm túc bàn bạc một lần nữa, đem chi tiết vấn đề giải quyết ổn thỏa.”

Tay nắm tư liệu khẽ run, Quý Ngật Lăng cười lạnh nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Triển Phi.

Khá lắm công ty phụ trách tổng tài đại nhân, từ khi nào một cái phương án thiết kế tuyên truyền cư nhiên lại cần đến CEO của hai tập đoàn lớn hiệp đàm tiếp xúc thân mật như vậy !? Không phải là đang lấy dao mổ trâu đi giết gà sao !?

“Anh còn định ngây ngốc đến bao giờ đây ?” Không muốn tiếp tục cùng kẻ bậy bạ lấy công làm tư, Quý Ngật Lăng cầm tư liệu trở lại bàn làm việc, lạnh lùng hỏi nam nhân đang ngồi trên sô pha.

Nhướng mày, Triển Phi ngồi thẳng vai, dáng vẻ lưu manh ném ra một câu, “Đến hôm khai mạc Hội chợ triển lãm đồ chơi Nhật Bản, tôi sẽ cùng cậu bay sang đó.”

Tách hồng trà vừa được cầm lên suýt nữa bị bóp nát, Quý Ngật lăng bỗng nhiên có xúc động muốn thu mua lại tất cả xí nghiệp của Triển Thị . . . . . .mụ nội nó . . . . . . cái tên CEO nhàn rồi mặc kệ công tác, chạy đến nơi này giương oai!