Song Sát

Chương 13




.

Thời điểm Quý Ngật Lăng đi tới cửa phòng bệnh nhìn thấy Triển Phi, mắt cậu tràn đầy u oán, nấn ná đứng ngoài cửa, cơ hồ tại khoảng khắc thân ảnh của hắn hiện ra trong tầm mắt, cậu rõ ràng đã nhẹ nhỏm thở ra một hơi, ánh mắt càng mãnh liệt khóa trên người hắn.

Sắc mặt tuy vẫn còn điểm trắng bệch, nhưng ánh mắt lại có quá nhiều sức sống, hoàn toàn nhìn không ra bất kỳ dấu hiệu nguy kịch nào.

Tại giây phút biết mình bị lừa, nhưng không thể không thừa nhận trái tim Quý Ngật Lăng cũng đã buông xuống được một gánh nặng, nếu Triển Phi thật sự có chuyện không hay xảy ra. . . . . . Lập tức ánh mắt sắc bén chuyển lên người Bành Bằng, lời nói dối thế này rõ ràng sẽ lập tức bị vạch trần, không ngờ cư nhiên cũng có người chịu điên theo hắn!

Đã vậy còn diễn giống như thế, biểu tình kia vô cùng nghiêm túc, làm hại mình ít nhiều cũng bị cuốn theo, cảm xúc dễ dàng bị khiêu khích.

Bành Bằng đứng thẳng vai, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, “Thật không còn cách nào khác thưa Quý tổng, người đang ở Triển Thị, hoàn toàn là thân bất do kỷ.”[bản thân không còn thuộc về mình]

Dù nói vậy nhưng khóe miệng của hắn lại lơ đãng co giật, Quý Ngật Lăng nhìn con người trưởng thành nhã nhặn, đeo cặp kính gọng vàng trước mặt lộ ra biểu tình có chút đùa dai, thì cũng không nói gì.

“Bất quá nói thật, nếu cậu không đến, chỉ sợ bệnh tình nguy kịch không phải là anh ấy, mà là cả Triển Thị.” Lời này trái lại nói rất thành khẩn. Đám quản lý khi nãy bị hắn dọa đến ngốc xít, sao có thể chịu nổi hắn cứ ba lần bảy bận gây sức ép cho được. Nhìn thấy ánh mắt Quý Ngật Lăng có sự biến hóa, muốn mở miệng giải thích điều gì đó, Bành Bằng nhanh nhạy đế thêm một câu, “Hai vị lão tổng cứ chậm rãi tán gẫu, tiểu nhân xin ra ngoài đối phó với đám phóng viên.” Nói xong cũng không cho Quý Ngật Lăng có cơ hội mở miệng, lập tức rời phòng còn thuận tiện đóng cửa lại.

Kẻ thông minh nhất, cũng không thể vì được lão bản cung cấp cho một vài kế sách là có thể thấy được tâm ý của lão bản, hơn nữa còn biết dùng hướng đi lý tưởng nhất để mang về kết quả sau cùng.

Triển Phi có thể thành công như vậy, đám chiến hữu mà hắn phấn đấu tập hợp hơn mười năm nay cũng không hoàn toàn là công cóc. Ít nhiều có chút hâm mộ, khi Quý gia ở Thượng Hải tuyên bố phá sản phải di cư sang Anh Quốc một lần nữa dốc sức, Quý Ngật Lăng đã triệt để làm lại từ đầu, không có được tới một trợ thủ đắc lực, hết thảy đều chỉ có thể dựa vào chính mình.

Cảm thán năng lực của Bành Bằng xong, Quý Ngật Lăng xoay người, đáp lại ánh mắt từ nãy đến giờ chưa hề dời đi của Triển Phi, trong lòng thầm thở dài.Ngươi còn dây dưa không rõ như vậy là có ý gì?

Hướng giường bệnh đi đến, nếu đã tới đây, Quý Ngật Lăng có ngã cũng sẽ không trốn tránh nữa.

“Triển Phi, tôi cảm thấy lời mình nói rất rõ ràng minh bạch, anh rốt cuộc còn muốn thế nào?”Hôm nay ngộ độc cồn, ngày mai gãy tay lọi chân, ngày mốt sẽ trực tiếp nhảy lầu uy hiếp, Triển Phi, ngươi không thấy mình ngây thơ quá sao !?

Sâu kín oán hận nhìn Quý Ngật Lăng, Triển Phi đanh đá không nói lời nào, giống như cả bụng đều chứa đầy bực dọc cùng ủy khuất, dùng hình thức lên án trong câm lặng.

Ánh mắt kia quá lạ lùng, Quý Ngật Lăng mặc dù ra sức nạo vét toàn bộ những gì liên quan đến hắn từng chứa trong đầu, cũng không tìm ra được thứ trùng hợp tương ứng. Hơi hơi nhíu mày, cậu không nghĩ sẽ thử đi phỏng đoán xem cái biểu tình kia đến tột cùng là có ý nghĩa gì. Vì đối với cậu mà nói, hết thảy con người Triển Phi, đều đã không còn giá trị để tái nghiên cứu.

Nhìn ánh mắt Quý Ngật Lăng toát ra vẻ phiền phức dần dần trở nên có chút mất kiên nhẫn, tựa hồ không nghĩ muốn có thêm bất kỳ sự ràng buộc nào với hắn nữa, Triển Phi chỉ cảm thấy một nơi nào đó trong tim vô cùng đau đớn giống như bị xuyên thủng.

“Xin anh ít nhất cũng có chút bộ dáng của một CEO, các công ty hợp tác với anh còn rất nhiều, dù anh không để ý đến công ty của mình, thì thỉnh cũng vì những công ty kia lo nghĩ một chút, anh dù sao cũng là một nhân vật của công chúng, hình tượng của anh không phải thuộc về một mình anh, đi trên đường, anh chính là biểu tượng của cả Triển Thị, tôi tin việc này không cần một người ngoài như tôi phải đến nói cho anh biết. Chính là hy vọng anh đừng gia tăng thêm gánh nặng cho chúng tôi, tôi vẫn muốn hoàn thành cho xong mấy nội dung trong bản hợp đồng.” Ngụ ý nhắc nhở loại hành động trẻ con này của hắn thật không nên chút nào.

Ở thời điểm thế này mà còn tung ra nguyên một câu dài ngoằng như vậy, đừng nói Quý Ngật Lăng máu lạnh không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, mà kỳ thật hành động lần này của Triển Phi quá mức ngây thơ mất mặt, ngay cả mặt mũi của mấy công ty đối tác cũng rũ nhau bay đi hết.

Đương nhiên là không có khả năng hắn khiêm tốn lắng nghe, ngay lúc Quý Ngật Lăng thất vọng xoay người muốn rời đi, Triển Phi đột ngột vươn tay, bắt lấy cổ tay của cậu.

Lại là chiêu này! Triển Phi con mẹ nó, ngoại trừ trò này thì ngươi còn có cái gì khác nữa không !?

Phẫn nổ quay người lại, ngay sau đó đôi con ngươi tựa hồ có thể phun ra lửa, trừng mắt nhìn Triển Phi, Quý Ngật Lăng cũng không vội vùng ra, đêm qua đã chứng minh cậu hoàn toàn có thể dễ dàng áp đảo hắn, huống chi hiện tại hắn còn có cái bộ dáng bệnh hoạn thế kia.

“Lăng. . . . . . Cậu gạt tôi!”

Hả !?

Quý Ngật Lăng tức suýt nữa cả người phát nổ,cái gì mà ta lừa hắn !? Cho đến bây giờ, từ khi hiểu chuyện lúc ban đầu cho đến tình cảnh hiện tại, chính mình đối với hắn có thể lừa gạt cái gì !? Mà hắn đối với chính mình, đã làm ra chuyện gì ?

Hắn hôm nay cư nhiên lại còn mặt mũi ủy khuất nói, ta con mẹ nó lừa hắn !?

Quý Ngật Lăng phát hiện, chính mình đối với tên đàn ông này hoàn toàn không có phương thức câu thông khả dĩ nào, hắn quả thật không biết nói lý!

“Cậu nói thân thể cậu đến này vẫn còn bóng ma ám ảnh, cậu đã nói chúng ta không bao giờ có thể trở lại như trước kia, nhưng vì cái gì cậu lại có thể dễ dàng cùng người khác phát sinh quan hệ, còn có cả một bạn giường cố định! Vì cái gì hắn có thể còn tôi thì không? Quý Ngật Lăng, cậu gạt tôi. . . . . .”

Trong một giây đồng tử dường như phóng lớn ra, Quý Ngật Lăng cố gắng khắc chế hô hấp của chính mình, không để ***g ngực cứ như vậy dâng lên một trận hỏa thiêu, đem cái đầu heo trước mặt đốt rụi.

Đã bị kích động mãnh liệt lấy mất ký trí. Có lẽ Quý Ngật Lăng căn bản sẽ không nghĩ đến việc Triển Phi mặc dù không có men say, nhưng tốt xấu gì trong cơ thể cũng chứa quá nhiều thành phần cồn, biểu hiện thất thường rõ ràng này cùng với lượng cồn quá mức kia không phải là không có quan hệ.

Cứng cỏi nhìn chằm chằm vào Quý Ngật Lăng đang tức giận phẫn nộ, Triển Phi bướng bỉnh nắm chặt cổ tay cậu, có loại biểu tình chiếm hữu trẻ con tựa như ngươi là đồ chơi của ta, mấy đứa nhóc khác đừng hòng giành lấy.

“Được, vì cái gì hắn có thể, ngươi lại không thể được. . . . . . Ta đây liền chứng minh cho ngươi xem!” Động tác của Quý Ngật Lăng quá nhanh, hoặc do Triển Phi bởi còn bị tác dụng của cồn khiến đầu óc lẫn thân thể đều trở nên chậm chạp, dường như trong một khắc, cổ tay vốn còn đang bị sống chết nắm chặt đột nhiên liền từ thế bị động chuyển sang chủ động, xoay người một cái, Triển Phi dễ dàng bị cậu chế ngự ngay trên giường.

Trên cao nhìn xuống tên đàn ông mà cậu từng yêu đến đau lòng, Quý Ngật Lăng hung hăng cắn một cái lên sườn cổ của hắn, đầu gối đồng thời cũng húc lên phía trước, dùng sức mạnh bạo ngược tách hai chân của Trển Phi ra, chèn vào giữa hai đùi của hắn.

Phản ứng vẫn như trước vô cùng chậm chạp, Triển Phi nặng nề hừ khẽ một tiếng, muốn giãy thoát khỏi sự kiềm chế, nhưng Quý Ngật Lăng không cho hắn cơ hội, trực tiếp một tay xé bỏ áo sơ mi của hắn khiến cúc áo văng tung tóe, ở trên không trung vẽ thành nhiều hình vòng cung, rơi xuống mặt đất bắn hết vào góc tường.