“Không phải các cụ vẫn nói ‘nữ tử vô tài mới là có đức
sao’?” Phong Lưu cười nói.
“Đình Trực ca ca, ngài mà cũng nói câu đấy.” Thanh Hề
không vừa lòng, nhảy dựng lên đấm vào ngực Phong Lưu.
Lâm Lang, Thôi Xán đứng ngoài nghe thấy bên trong có
tiếng cười mới thở phào nhẹ nhõm.
Qua Trung Thu, Thanh Hề bắt đầu cho người dọn dẹp
phòng cho Phong Lưu, bất ngờ nghe được từ chỗ Thái phu nhân một tin tức chấn
động, Minh Ngọc Nhi đắc tội Huệ Phi, bị giam vào Vĩnh Hạng.
“Mẹ, Vĩnh Hạng là chỗ thế nào?” Thanh Hề có chút lo lắng.
“Là chỗ để giam cầm cung nữ và phi tần có tội.”
“Không biết sao Ngọc Nhi biểu tỷ lại đắc tội Huệ Phi
nương nương, chị ấy tốt tính hiền lành sao có thể đắc tội quý nhân chứ?” Thanh
Hề nói câu đó không phải hỏi Thái phu nhân mà là hỏi chính mình, thâm cung nội
chiến thì cần gì phải đắc tội thật, nhưng có thể nhìn rõ một điều, nhất định là
Minh Ngọc Nhi khiến Huệ Phi cảm thấy bị uy hiếp, thế nên Huệ Phi ra tay trước.
“Chúng ta có thể làm gì giúp Ngọc Nhi biểu tỷ không,
không thể khoanh tay để chị ấy bị giam ở Vĩnh Hạng cả đời?”
Thái phu nhân im lặng không nói gì, Huệ phi đang được
sủng ái, dưới gối có hai hoàng tử, ai biết Hoàng đế tương lai có phải con của
cô ấy hay không, huống chi ngoại thần không thể kết giao với nội thị, muốn giúp
Minh Ngọc Nhi nói dễ hơn làm.
“Ta sẽ nhờ người nghe ngóng.” Thái phu nhân thở dài.
Cuối cùng cũng dò la ra, quả nhiên Minh Ngọc Nhi phạm
vào một tội “không căn cứ”, lấy cớ là cô ấy làm hỏng một bộ triều phục của Huệ
Phi nương nương.
“Đình Trực ca ca có cách gì có thể giúp Ngọc Nhi biểu
tỷ không?” Vì chuyện này, Thanh Hề đặc biệt đến Tứ Tịnh Cư một chuyến.
“Có thể thu xếp gì ta cũng làm rồi, cô ấy sẽ không
phải chịu khổ, nhưng có ra được hay không phụ thuộc vào vận mệnh của cô ấy.” Vì
là họ hàng, Phong Lưu tất nhiên lưu tâm.
“Có thể gửi cho Ngọc Nhi biểu tỷ mấy thứ được không,
đó là chỗ giam người có tội, không biết có chăn chiếu không, trời này thì càng
ngày càng lạnh.”
Phong Lưu suy nghĩ một chút, “Nội thị Hoàng công công
cũng coi như có chút giao tình với ta, nhưng không thể làm chuyện quá quy định,
nàng chuẩn bị rồi ta nhờ ông ấy mang vào thôi.” Phong Lưu tuy rằng khó xử,
nhưng biết tình cảm Thanh Hề dành cho Minh Ngọc Nhi, cũng muốn dùng hết khả
năng để giúp.
Thanh Hề thở phào nhẹ nhõm, “Để thiếp đi chuẩn bị.”
Phong Lưu nhìn Thanh Hề chuẩn bị đồ xong cũng thở phào
nhẹ nhõm, Thanh Hề càng ngày càng suy nghĩ ổn thỏa khiến hắn thấy rất vui. Đồ
Thanh Hề chuẩn bị là hai chăn bông đã cũ, thái giám có thể diện trong cung tất
nhiên chẳng thèm ngó ngàng tới, ngoài ra còn hai hộp thuốc dán mùi rất khó
chịu, không nhìn ra nhãn mác gì.
“Trong chăn có nhét thêm thứ gì không, gửi vào cung
chỉ sợ bị người khác lục xét.” Phong Lưu nhắc nhở.
Thanh Hề vốn định nhét mấy tờ ngân phiếu vào trong
ruột chăn, nhưng cũng đã nghĩ đến chuyện sẽ bị lục xét, thế nên mới thôi,
“Thiếp không nhét thứ gì, hoàn toàn không có gì, thiếp chỉ muốn Ngọc Nhi biểu
tỷ biết là bên ngoài có chúng ta vẫn nhớ đến chị ấy, chị ấy đừng cam chịu mà
buông xuôi.”
Phong Lưu xoa đầu Thanh Hề, “Cô ấy nhất định sẽ hiểu.”
Khi được chuyển tới tay Minh Ngọc Nhi, chăn bông đã bị
lộn hết cả ruột chăn ra ngoài, nhưng vẫn dùng để chống lạnh được, Minh Ngọc Nhi
cũng biết người cô ấy đắc tội là Huệ phi, Thanh Hề có thể gửi mấy thứ này vào
cũng không dễ dàng gì.
“Phu nhân Tề Quốc công gửi hai hộp thuốc dán này làm
gì?” Cùng Minh Ngọc Nhi chịu hoạn nạn còn có một tiểu cung nữ.
Minh Ngọc Nhi cười, “Đây là thuốc ta cùng cô ấy làm từ
mùa xuân theo một bài thuốc cổ truyền, trị da khô nứt rất tốt, đừng thấy mùi nó
khó chịu thế mà bỏ đi, bôi lên da rất dễ chịu.”
“Tại sao phu nhân lại gửi thứ này?” Tiểu cung nữ vẫn
thắc mắc.
Minh Ngọc Nhi rất hiểu, với tình cảnh này của cô ấy,
Thanh Hề còn gửi mỹ phẩm cho cô ấy, chính là khuyên cô ấy đừng nản lòng thoái
trí.
Khi Thanh Hề còn đang rầu rĩ vì chuyện của Minh Ngọc
Nhi, Thương Nhược Lan lại nhận được tin tốt, mùa thu hàng năm là thời gian xét
xử, Hoàng đế thường ân xá một số, phụ thân Thương Nhược Lan được miễn tội chết,
đổi thành lưu đày hai ngàn dặm, đến biên giới phía Nam lao dịch.
Thương Nhược Lan vừa nhận được tin liền tìm Thái phu
nhân để từ biệt, vừa vào cửa liền dập đầu ba cái, “Thái phu nhân đối với Nhược
Lan ân trọng như núi, Nhược Lan chỉ có thể dùng kiếp sau làm trâu làm ngựa để
báo đáp, phụ thân tuổi đã cao, giờ lại phải lưu đày xuống biên giới phía Nam,
Nhược Lan muốn đi theo cha để còn chăm sóc người.”
“Sao có thể được, biên giới phía Nam là nơi hoang vu,
con đi đến đấy, nếu gặp kẻ xấu, không chỉ tổn thương bản thân, chỉ sợ không bảo
vệ được cha con.” Thái phu nhân tất nhiên không đồng ý.
“Phận làm con, sao có thể đắn đo chuyện đó.” Thương
Nhược Lan rơi lệ.
“Con đã khuyên không biết bao nhiêu lần em ấy cũng
không nghe, nhất định đòi đi, em ấy chăm sóc Hướng di nương đã lâu, sức khỏe đã
lao lực nhiều, giờ đi theo dượng, đừng nói chăm sóc dượng, chỉ sợ chăm sóc bản
thân còn không xong.” Thương Nhược Văn cũng sốt ruột.
“Nói rất đúng, Lan nha đầu con nghe ta, phụ thân con
chắc cũng không hy vọng con phải đi theo để chịu khổ, nếu con thương cha, ta có
thể mua mấy người hầu cho đi theo chăm sóc cha con, chẳng phải còn tốt hơn một
mình con sao? Hơn nữa con đã đến thì, đi theo cha con như thế chẳng lẽ muốn lỡ
dở chuyện chung thân?”
“Chuyện gì cơ, Lan muội muội phải đi?” Nhị phu nhân
bước vào phòng Thái phu nhân nghe thấy thế, vội hỏi.
“Đúng vậy đấy, chị dâu thay em khuyên em ấy đi, em ấy
cứ cố chấp đòi đi theo dượng đến biên giới phía Nam.” Thương Nhược Văn cũng rơi
nước mắt như Thương Nhược Lan.
“Không được, em yếu đuối như thế sao có thể đi đến nơi
rừng thiêng nước độc?” Nhị phu nhân nhìn Thương Nhược Lan đầy thân thiết.
“Nhược Lan biết Thái phu nhân và chị dâu tốt với em,
nhưng lòng em đã quyết…”
Nhị phu nhân và Thương Nhược Văn đều quay sang nhìn
Thái phu nhân với vẻ chờ mong, Thái phu nhân cũng khó xử, “Cho dù con muốn đi
cũng phải chờ khỏe lại hãy đi, cứ làm theo lời ta đi, trước mắt mua cho phụ
thân con mấy người hầu, phái thêm hai gia đinh trong phủ đi theo, để thu xếp ổn
định ở đó, có chỗ ăn ở rồi, ta sẽ cho người tiễn con đi, có được không?”
“Đúng vậy, không từ mà biệt, ta cũng không nỡ xa em,
Hướng di nương vẫn nhờ em chăm sóc, nếu em đi để cô ấy mắc chứng gì, sau này
Tam thúc trở về chẳng phải sẽ trách chúng ta sao?” Nhị phu nhân lôi Hướng di
nương ra làm cái cớ để giữ Thương Nhược Lan.
Sau ngày đó, Thương Nhược Lan hầu hạ chăm sóc Thái phu
nhân càng thêm chu đáo, người khác đến phòng Thái phu nhân bất cứ lúc nào đều
thấy cô ta, cả giày Thái phu nhân đi cô ta cũng tự tay làm, so với các con dâu
còn hiếu kính hơn.
Trưa hôm đó, các con dâu về phòng ăn trưa, chỉ có
Thương Nhược Lan ở lại hầu hạ Thái phu nhân, tự tay múc cho Thái phu nhân một
bát “Hải sâm đương quy bổ khí canh”, “Hải sâm bổ thận nhuận tràng, ích khí
dưỡng huyết, đàn ông cần bổ thận, phụ nữ chúng ta cũng cần, nếu thận khí không
đủ, mặt sẽ dễ bị nám.” Thương Nhược Lan vừa múc vừa giải thích.
“Đàn ông ăn canh này cũng tốt, Quốc công gia bận rộn
việc công, Nhị gia và Tứ gia cũng đều bận rộn, thế nên cháu đã làm nhiều hơn,
một lát nữa sẽ sai tiểu nha đầu bê đi.”
“Con đúng là cẩn thận chu đáo.” Thái phu nhân khen
ngợi.
“Ngài nói không sai, không biết tương lai ai có phúc
cưới được Lan cô nương.” Viên mama cũng lên tiếng khen.