Song Quy Nhạn

Chương 3: Sự khởi đầu




Thái phu nhân thất thố đẩy mạnh Thanh Hề, “Sao con có thể chấp nhận chuyện như vậy, chẳng lẽ con không biết tương lai sau này…”

Nhưng Thái phu nhân làm sao biết trải nghiệm kiếp trước của Thanh Hề, đừng nói là bảo nàng trở lại Từ Ân Tự kia, chỉ nghĩ đến đã khiến nàng gặp ác mộng, so với một kiếp đó, một chén thuốc vô sinh có là cái gì.

“Nhưng nếu không làm thế Phong Cẩm và Thương Nhược Văn tuyệt đối không chịu tha thứ cho con, Đình Trực ca ca sẽ không cho con ở lại trong phủ.” Thanh Hề ứa nước mắt, đương nhiên nàng biết đời nàng hết hy vọng kể từ giây phút uống chén thuốc đó, nhưng có thế nào cũng tốt hơn việc bị đưa đến Từ Ân Tự.

Thái phu nhân chống tay lên trán, lảo đảo như ngã, Thanh Hề vội vàng sai người đi báo cho Phong Lưu, thỉnh Thái y đến, Thái phu nhân chỉ cầm tay Thanh Hề nói: “Có thế nào cũng không được nói với lão Đại.”

Thanh Hề gật gật đầu. Nếu nói cho Phong Lưu biết, khẳng định là hắn sẽ ghét bỏ nàng, hắn là người thừa kế tước vị Tề Quốc công, phải có người nối dõi, vì lý do đó hắn có muốn bỏ nàng cũng được, nàng sao dám nói với hắn. Phong Lưu tuyệt đối không thể không người nối dõi, chờ Thái phu nhân khỏe lại rồi thương lượng tìm giải pháp cho chuyện đó sau.

Thái phu nhân ngã bệnh, không ai lo liệu việc nhà, trước kia vốn là Thanh Hề quản lý chuyện trong nhà, từ khi nàng bị cấm túc, Thái phu nhân lại quản lý trở lại, nay bà bị bệnh, không biết quyền quản lý chuyện nhà sẽ đến tay ai, ai nấy đều cho rằng nếu không phải phu nhân Quốc công gia thì cũng là phu nhân Tứ gia, bởi vì Nhị gia và Tam gia đều là con vợ lẽ.

Thật bất ngờ là Thái phu nhân lại để phu nhân Nhị gia là Tạ thị chủ trì trong phủ.

Nhị gia và Tam gia là con vợ lẽ, nếu quyền quản lý được trao cho phu nhân Quốc công gia hay phu nhân Tứ gia thì chẳng nói làm gì, nhưng cùng là con vợ lẽ, giờ cờ lại đến tay phu nhân Nhị gia, phu nhân Tam gia là Đỗ thị khó tránh chuyện ấm ức trong lòng.

Sáng sớm hôm đó, Thanh Hề đang trên đường đến chỗ Thái phu nhân “ngẫu nhiên gặp gỡ” Tam phu nhân, “Thật là trùng hợp .” Đỗ thị cười tiến đến.

“Đúng vậy.”Thanh Hề dừng bước chờ Tam phu nhân.

Tam phu nhân thân thiết cầm tay Thanh Hề, thấp giọng nói: “Em cũng đừng để tâm, ai mà không phải từ từ học hỏi, quản lý việc nhà cũng chỉ là một lẽ thôi, em mới là chủ nhân đích thực của Quốc công phủ, sớm muộn gì mẹ cũng sẽ trao lại quyền quản lý việc nhà cho em. Nhị tẩu xuất thân nhà nghèo, cũng không có kinh nghiệm, em đừng nghĩ ngợi nhiều, cũng đừng giận mẹ.” Đỗ thị vạn phần dịu dàng khuyên Thanh Hề.

Lời Đỗ thị nói nghe qua thì thấy không có gì sai, nhưng còn phải nhìn xem người nghe là ai, Mộ Thanh Hề trước kia không coi ai ra gì, tính ích kỷ nông nổi, nếu bị Đỗ thị khích thế nhất định nổi giận rồi. Nhưng nay cảnh còn người mất, còn giúp Mộ Thanh Hề nhìn rõ bản chất của người chị em dâu này.

“Đỗ tỷ tỷ nói thế, em sao có thể giận mẹ chứ, nhị tẩu có thể chia sẻ chuyện trong phủ, em cảm kích còn không kịp, em vốn tính lười, nay càng được nhàn thân.”

Mộ Thanh Hề gọi Đỗ thị là Đỗ tỷ tỷ có phần không hợp quy củ, nhưng nàng tuy là dâu trưởng, lại là cưới về sau cùng, là bởi vì Phong Lưu lãnh binh bên ngoài, trì hoãn chuyện hôn nhân, bản thân hắn cũng nghĩ mình chẳng biết da ngựa bọc thây lúc nào, không muốn lỡ dở đời con gái của ai, thế nên chần chừ không chịu tính chuyện cưới xin, mãi cho đến hai năm trước chiến thắng trở về mà người vẫn nguyên vẹn, mới thành thân cùng Thanh Hề. Kể ra, người về làm dâu đầu tiên là Nhị phu nhân Tạ thị hơn Thanh Hề tám tuổi có lẻ, Đỗ thị cũng hơn tuổi Thanh Hề, nàng cảm thấy gọi hai người là đệ muội rất ngượng mồm, liền lợi dụng cách xưng hô “tỷ tỷ”, Thái phu nhân chiều nàng, cũng không quản chuyện xưng hô này.

Đỗ thị nghe Thanh Hề nói thế, nụ cười héo mất ba phần, lòng thầm nghĩ phu nhân Quốc công học quy củ xong thật như đổi tính.

Vừa đi vừa nói chuyện nên chẳng mấy chốc đã đến chỗ Thái phu nhân, Nhị phu nhân đã ngồi trong phòng Thái phu nhân hầu hạ rồi, Thanh Hề tiến lên tự nhiên cầm cây lược gỗ từ tay đại a đầu của Thái phu nhân là Hà Ngôn, cẩn thận chải đầu cho Thái phu nhân, có chút buồn bã nói: “Mẹ có tóc bạc rồi.”

Thái phu nhân không thèm để ý, cười nói: “Ta từng này tuổi rồi, có tóc bạc có phải chuyện gì to tát đâu, con đừng buồn.”

Nhị phu nhân là người vụng về trong chuyện tình cảm, lại hay tự ái tự ti vì mình xuất thân nhà nghèo, không thường xuyên nịnh mẹ chồng là Thái phu nhân, chỉ sợ người ta nói cô ấy khom lưng vì phú quý.

Tam phu nhân là xuất thân đại gia, nhưng tính tiểu thư đã quen, cũng không giỏi khéo léo lấy lòng, ngược lại còn đố kỵ và khinh thường sự nhu thuận của Thanh Hề.

Hai người liếc nhau, đều quay mặt đi hướng khác, nhất thời không nói chuyện. Chỉ có Thanh Hề và Thái phu nhân tỉ tê thì thầm.

Sau khi ăn xong Thanh Hề theo Thái phu nhân đến phật đường, hai người kia tự về phòng mình dùng cơm.

“Ta giao quyền quản lý cho chi thứ Hai, con đừng khúc mắc vì chuyện đó.”

“Mẹ, con hiểu mà, tính con không ổn định, không thích hợp quản lý việc nhà, lần trước mẹ để con quản lý, con đã gây ra rất nhiều rắc rối rồi, Đình Trực ca ca cũng phải dạy dỗ con không ít lần.” Thanh Hề có chút ngượng ngùng cười nói, kỳ thật lòng mọi người đều biết, cờ không vào tay Thanh Hề, chỉ sợ nàng không kiềm chế được mà sinh sự.

Nhắc tới Phong Lưu, Thái phu nhân lại nhớ đến chuyện kia, “Tính tình lão Đại cô độc lạnh lùng, nhưng cũng không phải là người không thể tiếp cận, con nên chịu khó đổi tính trẻ con, tránh ngày nào đó ta nằm xuống…”

“Sẽ không.” Thanh Hề dậm chân ngăn không cho Thái phu nhân nói tiếp, chuyện như thế thật là nghĩ cũng không dám nghĩ, “Mẹ, mẹ không được nói như vậy, mẹ sẽ sống lâu trăm tuổi, con sẽ cầu xin Phật tổ mỗi ngày, chia bớt tuổi thọ của con sang cho mẹ, nếu có một ngày như vậy, con cũng không muốn sống một mình .”

“Xem con kìa, lại nói linh tinh rồi.” Dù những lời này không thể thành thật, nhưng người già đều thích nghe mấy lời này, Thái phu nhân cũng không ngoại lệ.

“Chuyện đó không thể trách con, người hầu trong phòng con cũng toàn những người non trẻ cả, thế nên con muốn xin hai người hầu của mẹ, có thể nhắc nhở con lúc cần thiết, những kẻ chỉ biết lấy lòng phụ họa con không muốn giữ nữa.”

Thái phu nhân trầm tư một lát, “Cũng tốt. Hà Ngôn Hà Ngữ không cho con được, Lâm Lang và Thôi Xán một đứa trầm tĩnh một đứa giỏi giang, thật ra rất thích hợp, ta lại chọn thêm một mama cho con.”

Thanh Hề vội vàng lắc đầu, “Không được, con không dám, con đã xin tận hai người rồi, nếu thêm người khác lại nói mẹ đối xử bất công.”

Thái phu nhân buồn cười chọc vào trán Thanh Hề mấy cái, “Con đừng nói dối, con sợ ta phái một mama đến cằn nhằn con thì có.”

Thanh Hề cười giả ngu, các bà mama kia còn vênh váo hơn cả chủ nhân là nàng, nàng không hầu hạ được.

“Còn nữa, Kiêm Gia và Bạch Lộ ở phòng con cũng đến tuổi rồi, con muốn xin mẹ ra ân, trả tự do hoặc là gả chồng cho họ.” Hiển nhiên là Thanh Hề không muốn giữ lại hai người hầu không biết đường khuyên nhủ chủ nhân ngược lại còn đổ thêm dầu vào lửa.

Thái phu nhân gật đầu, “Con trưởng thành thật rồi. Chuyện này con không cần quan tâm, ta sẽ để Viên mama lo liệu.” Thái phu nhân thấy Thanh Hề đuổi Kiêm Gia và Bạch Lộ đi cũng yên lòng hơn. Có một số việc Thanh Hề tuổi vẫn nhỏ chưa thích hợp để làm, nhưng Thái phu nhân tuyệt không tha thứ một cách dễ dàng cho bọn hầu gái tai họa như thế.

Sau đó Viên mama nhanh chóng xử lý Kiêm Gia và Bạch Lộ một cách vô cùng gọn ghẽ và lặng lẽ, chỉ nói là đã gả đi xa, không có ai rảnh rỗi chất vấn nhiều.

“Tôi thấy phu nhân Quốc công chững chạc hơn xưa rất nhiều.” Viên mama tán gẫu với Thái phu nhân.

“Vấp ngã đau như thế, nếu không tự tỉnh thì cũng không ai giúp được nó.” Thái phu nhân vẫn hối hận.

“Nhưng mà…” Viên mama có chút không đành lòng, tuy nói Thanh Hề là Thái phu nhân nuôi lớn, nhưng người trực tiếp chăm sóc bế bồng nàng vẫn là Viên mama, so ra thì tình cảm Viên mama dành cho nàng cũng không kém.

“Ngươi biết xót con bé, chẳng lẽ ta thì không, nhưng cũng là trước kia nuông chiều con bé quá, mới dẫn đến tai họa hôm đấy, sau này ngươi cũng đừng nuông chiều con bé nữa.” Thái phu nhân giống như có chút oán Viên mama.

“Xem ngài đi, chẳng lẽ người nuông chiều con bé nhất lại là tôi?” Viên mama phản bác, bà ấy là nha hoàn hồi môn của Thái phu nhân, hai người làm chủ tớ đã mấy chục năm, địa vị ở Quốc công phủ cũng đặc biệt hơn người, ngay Phong Lưu cũng đối xử với bà ấy như trưởng bối, thế nên mới nói chuyện với Thái phu nhân tự nhiên như thế.

Thanh Hề được cho Lâm Lang và Thôi Xán thì đối xử thân thiết như chị em, dù sao cũng là người của Thái phu nhân, hai người đó cũng tài trí hơn người, vừa đến Lan Huân Viện liền gọi hết người hầu kẻ hạ ra chỉnh đốn một phen, sau đó viết một bản nội quy giao cho Thanh Hề, bên người Thanh Hề đúng là thiếu người như vậy, tự nhiên cao hứng đặc biệt, ban thưởng cho hai người hầu, sau đó giao hết người hầu kẻ hạ trong Lan Huân Viện cho Lâm Lang và Thôi Xán quản lý.

Nửa năm sau, Phong Lưu đến phía Nam công tác làm nhiệm vụ trở về. Hôm Phong Lưu về phủ, Thanh Hề đang ở phòng ấm phía Tây của Thái phu nhân chép kinh cho bà, nghe tiếng nha đầu canh cửa thỉnh an Phong Lưu, mới ngượng ngùng ra ngoài, cúi đầu đứng một bên.

Nhị phu nhân, Tam phu nhân nghe nói Phong Lưu hồi phủ, cũng tới vấn an, Tứ phu nhân Thương Nhược Văn vẫn đang dưỡng bệnh trong Cẩm Tú Viên không đến, nhưng vẫn sai người tới vấn an thay.

“Phía Nam thế nào, thời tiết ở đấy ẩm thấp, con có quen không?” Thái phu nhân đã lâu không gặp Phong Lưu, tự nhiên có nhiều điều muốn hỏi.

“Rất tốt.” Phong Lưu kể qua loa mấy phong tục tập quán của phương Nam, tuy hắn không thích nói chuyện, nhưng vì thấy Thái phu nhân hứng thú nên cũng nói nhiều hơi bình thường, hắn kể chuyện thu hút nên mọi người đều nghe rất say sưa.

Thanh Hề vụng trộm liếc nhìn Phong Lưu, thấy hắn phong thái lịch lãm, cao quý như ngọc, nhưng dù có tuấn tú thế nào, cũng khó gần như một tảng đá.

Phong Lưu thấy Thái phu nhân bắt đầu mệt mỏi, không ở lại lâu, chỉ nói: “Con có mang về ít quà từ phương Nam, con đã sai Thính Tuyền mang đến các nhà rồi.”