Tiểu cô nương giờ đã lớn.
Phong Lưu vuốt ve Thanh Hề, đột nhiên nhận ra nàng
nhích người về phía hắn, cọ đùi vào chân hắn, thì thầm gì đó. Phong Lưu cảm
thấy rất vui vẻ, hành động đó cho thấy Thanh Hề cũng có tình cảm với hắn, nghĩ
đến đó liền thấy toàn thân rạo rực, khó tránh ham muốn. Lại được Thanh Hề phối
hợp, hai người hào hứng vận động một phen.
Phong Lưu đi được một lúc, Lâm Lang mới vào gọi Thanh
Hề dậy. Tất nhiên cô ấy biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đó là chuyện tốt, Lâm
Lang còn thấy phấn khởi vì chuyện đó, tối qua cô ấy thấy Thanh Hề ở mãi không
ra, Cần Thư còn nói Quốc công gia gọi chuẩn bị nước ấm, hai người đều biết đã
xảy ra chuyện gì, vì vậy Lâm Lang ở lại phòng Cần Thư.
Thanh Hề bủn rủn cả người để Lâm Lang hầu hạ mặc quần
áo, thân dưới tuy đau, nhưng vẫn cố đi thỉnh an Thái phu nhân, ăn sáng qua loa
xong lấy cớ không khỏe xin cáo từ về Lan Huân Viện.
Trận ốm này hành Thanh Hề gần chết. Bụng đau âm ỉ,
theo kinh nghiệm kiếp trước của nàng, khẳng định là bị thương bên trong, Thanh
Hề nghĩ đến bộ phận nào đấy của Phong Lưu, rõ ràng là hơn kích thước trung
bình, hắn lại vận động mạnh mẽ như thế, Thanh Hề càng khẳng định tội nợ này là
từ Phong Lưu.
Nhưng chuyện này Thanh Hề không thể tâm sự với ai, Lâm
Lang và Thôi Xán vẫn là cô nương trong sáng chắc chắn là không hiểu được, chị
em dâu cũng không tiện, nghĩ đến chuyện nói với Thái phu nhân nàng càng ngại
hơn, dù gì cũng là hai thế hệ, đâu có người làm mẹ nào can thiệp vào chuyện
riêng tư vợ chồng của các con.
Bụng Thanh Hề càng lúc càng đau, Lâm Lang và Thôi Xán
không biết nguyên do, khuyên nàng mời đại phu, còn định đi nói với Thái phu
nhân, bị Thanh Hề liều chết kéo lại cam đoan không có vấn đề gì mới thôi.
Đến chiều tối, vẫn không bớt đau được một chút nào,
Thanh Hề rất căng thẳng, nếu không chăm sóc tốt, có tuổi rồi rất dễ nhiễm bệnh.
Thanh Hề lén Thôi Xán gọi Lâm Lang tới nói chuyện,
nàng biết Lâm Lang đã biết chuyện tối hôm qua, nhưng nha đầu kia làm như không
hay không biết, rất đúng ý của nàng, chủ tớ hai người làm như chưa phát sinh
chuyện gì, chỉ ngầm hiểu với nhau. Chuyện riêng tư như thế Thanh Hề cũng không
muốn nhiều người biết đến.
Lâm Lang cũng đang có chuyện muốn nói với Thanh Hề,
“Phu nhân có biết chuyện tối hôm kia Quốc công gia đòi đuổi Cần Họa.”
Thanh Hề sửng sốt, Cần Thư, Cần Họa làm người hầu
trong phủ từ nhỏ, hầu hạ Phong Lưu đã nhiều năm, sao có thể vừa nói đuổi liền
đuổi.
“Mọi người đồn là Cần Họa làm bẩn một bức tranh quý
của Quốc công gia, nhưng kỳ thật…” Lâm Lang nói nửa chừng, không biết có nên
nói nốt không, chỉ sợ chọc giận Thanh Hề, nhưng Cần Thư năn nỉ cô ấy, cô ấy và
Cần Họa cùng vào làm thuê một lúc, tình cảm không bạc, huống chi Lâm Lang cũng
biết Thái phu nhân vốn lưu ý thay Thanh Hề để nạp thiếp cho Phong Lưu.
“Ngươi cứ nói đi, đừng dài dòng.” Những chuyện thị phi
kiểu này, Thanh Hề cũng rất thích nghe.
“Kỳ thật là Cần Họa tự chủ trương hầu hạ Quốc công
gia, chọc giận Quốc công gia.” Vốn dĩ muốn cứu Cần Họa, kẻ mang thân phận nô tỳ
nhưng lại mơ tưởng trèo lên giường chủ nhân, Lâm Lang nên chọn câu chữ uyển
chuyển hơn, nhưng nói thế nào lòng Lâm Lang cũng nghiêng về phía Thanh Hề, tuy
rằng Cần Họa đáng thương về tình, nhưng về lý thì thật đáng giận.
Quả nhiên Thanh Hề mở to hai mắt, tuy chuyện phát sinh
trên người phu quân của nàng, nhưng nàng vẫn đầy tinh thần hóng hớt, còn hơi
hưng phấn mà nói: “A, tại sao lại thế, ngươi kể tỉ mỉ cho ta nghe đi.”
Lâm Lang liền thuật lại lời Cần Thư kể tối hôm đó,
thậm chí cả nguyện vọng ban đầu của Cần Họa luôn. Đó là sau khi Cần Họa bị giam
lỏng, Cần Thư tới thăm, Cần Họa khóc với Cần Thư, năn nỉ Cần Thư nói hộ mấy
câu.
“Hoa Cô là ai?” Thanh Hề rất hào hứng hỏi tiếp, không
ngờ Tề Quốc công ai nấy đều sợ cũng có người thương thầm nhớ trộm.
“Một đứa hèn hạ.” Lâm Lang đỏ mặt, không muốn nhắc đến
người như thế.
“Có phải đứa người hầu mắt ướt át, phong thái lẳng lơ,
còn khá trẻ vẫn thường hầu hạ trong vườn không.” Thanh Hề cố gắng lục lọi trí
nhớ.
“Chính là nó.” Hầu hạ trong vườn, tuổi còn trẻ lại
lẳng lơ chỉ có một người.
Thanh Hề thỏa mãn cười cười, “Không hiểu cô ta làm thế
nào, người như cô ta, tại sao lúc ta quản lý không nghe ai đàm tiếu, Nhị phu
nhân quản lý còn nghiêm hơn ta mà sao cũng không biết đến cô ta?” Theo lý
thuyết người đàn bà nhân phẩm kém như thế thì phải có rất nhiều người dèm pha
sau lưng mới đúng.
Lâm Lang đành ám chỉ qua loa là Hoa Cô có thông đồng
với các quản sự trong phủ, nói chung là chuyện còn nhiều điều phức tạp.
Có danh gia vọng tộc nào mà không như thế, ai dám cam
đoan trong sạch toàn bộ, thế nên Thanh Hề cũng không lấy làm bất ngờ, cũng
không để lộ chuyện ra ngoài, để lộ chuyện Hoa Cô chỉ tổn hại thanh danh Phong
Lưu, “Ngươi nhớ tìm cơ hội nói với Nhị phu nhân một hai câu, tìm cớ rồi đuổi cô
ta đi, tuy chưa xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, nhưng nếu đã biết thì không thể
giữ loại đàn bà như thế trong phủ.”
Tất nhiên Lâm Lang nhận lời, cũng bối rối với sự thay
tính đổi nết của Thanh Hề, theo tính cách cũ nhất định Thanh Hề phải làm cho
long trời lở đất mới thôi. Lâm Lang vốn không muốn nói chuyện Hoa Cô, nhưng
không nói chuyện Hoa Cô thì khó lòng mà xin cho Cần Họa. Nói chuyện Hoa Cô lại
sợ Thanh Hề làm náo loạn bung bét cả nhà. Vốn dĩ Lâm Lang đã nghĩ sẵn mấy câu
để xoa dịu Thanh Hề trong cơn tức giận, không ngờ Thanh Hề không những không
tức giận, còn bảo nên tìm cớ đuổi Hoa Cô đi, thật là phong thái chủ mẫu đích
thực.
“Phu nhân, vậy chuyện Cần Họa làm sao bây giờ? Nếu cô
ấy bị đuổi đi thì không thể sống nổi, mẹ cô ấy đã mất, người thân chỉ còn cậu,
nhưng mợ cô ấy không tốt, nếu không Cần Họa đã không bán mình làm nô tỳ từ nhỏ,
giờ trở về không biết sẽ bị dày vò đến mức nào.”
“Vẫn chưa bị đuổi ra ngoài sao?” Thanh Hề hỏi lại.
“Dạ đúng, Cần Thư nhờ Thính Tuyền, giữ cô ấy thêm một
ngày, xem có thể chờ được ân điển nào không.”
Thanh Hề trầm mặc một lát. Kỳ thật Cần Họa không phải
một lựa chọn tồi, ngược lại còn tốt ở chỗ Phong Lưu không thích cô ấy, nếu
không đã chẳng đuổi đi, nạp cô ấy làm thiếp, sinh con dưới danh nghĩa của nàng,
thì cô ấy hoàn toàn không uy hiếp được phu nhân Quốc công là nàng. Kỳ thật còn
một điều là, Lâm Lang xin hộ cho Cần Họa chắc vì sợ nàng nổi giận, chắc sẽ còn
có người đến xin với Thái phu nhân.
Thái phu nhân sẽ xử lý chuyện này thế nào? Thanh Hề
đắn đo suy nghĩ.
Thái phu nhân vẫn một lòng muốn tìm cho Phong Lưu một
người thiếp để sinh con nối dõi tông đường, nhưng vẫn chưa tìm thấy người thích
hợp, giờ xảy ra chuyện này, chắc Thái phu nhân cũng không cự tuyệt. Nếu Thanh
Hề cự tuyệt, liệu trong mắt Thái phu nhân nàng có thành người không biết cân
nhắc?
Giờ đã là người trưởng thành, nếu đã không thể đổi
tính, chi bằng để ý xem người mình quan tâm nghĩ thế nào.
Lâm Lang bất an nhìn Thanh Hề, tuy ngày thường Thanh
Hề có vẻ tùy tiện, giống như chưa trưởng thành, nhưng có nhiều lúc Lâm Lang
không thể nhìn thấu suy nghĩ của Thanh Hề.
“Cần Họa là người thế nào?”
“Xưa nay rất giữ quy củ, nếu không đã chẳng chờ nhiều
năm thế mới…” Lâm Lang thật thà kể hết.
Cần Họa hầu hạ Phong Lưu đã lâu, lúc đầu cũng rất sợ
hắn, nhưng ngày qua ngày lại nhận thấy Phong Lưu có rất nhiều ưu điểm, có năng
lực, có trách nhiệm, khống chế bản thân tốt, hơn hẳn những kẻ con nhà quyền quý
khác. Nếu có thể làm thiếp cho hắn, tất là hắn sẽ có trách nhiệm.
“Vậy ngươi đi Tứ Tịnh Cư một chuyến tìm Cần Thư, nếu
Quốc công gia trở về, mời ngài đến Lan Huân Viện.” Thanh Hề gọi Lâm Lang chính
là để mời Phong Lưu đến Lan Huân Viện, không ngờ còn được nghe chuyện thị phi.
Lâm Lang đi rồi, Thanh Hề lại tự ấn bụng, như thế mới
bớt đau đớn.
Hiếm có lúc Thanh Hề chủ động mời, Phong Lưu thay quần
áo xong liền tới Lan Huân Viện.