Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Thanh Hề thật sự không
muốn đến Tứ Tịnh Cư, nàng đi như rùa cuối cùng vẫn đến.
Thanh Hề bất an đứng trước bàn Phong Lưu, nhìn hắn lật
từng tờ luyện chữ một, tim càng lúc càng đập nhanh hơn, hắn càng trầm mặc, lại
càng khiến người khác phát run.
Thật lâu sau Phong Lưu mới buông bản luyện chữ, chậm
rãi nói: “Ta thật sự xem kỹ từng trang một, hy vọng có thể tìm ra một chút tiến
bộ, nhưng nàng coi lời ta nói như gió thoảng bên tai, từ đó đến giờ không hề
luyện chữ đúng không?”
Thanh Hề liền đỏ mặt ngượng ngùng.
“Nàng đã không có lòng viết chữ thì đừng tới tìm ta
nữa, ta cũng không có bản lĩnh dạy đệ tử như nàng.” Phong Lưu giống như hết hy
vọng vẫy tay ý bảo Thanh Hề có thể đi.
“Đình Trực ca ca, không phải thế.” Thanh Hề lo lắng
nói, không thể khiến hắn phật lòng vì chuyện này, nếu không cuộc sống sau này
sẽ rất gian nan.
“Thiếp thật lòng muốn luyện chữ, nhưng đầu xuân bị
bệnh một thời gian…” Thanh Hề càng nói càng lí nhí, chỉ vì nhớ tới nguyên nhân
của lần bị bệnh đó.
Phong Lưu thấy mặt Thanh Hề đỏ đến tận tai, màu đỏ lan
tràn qua xương quai xanh đến sau lớp xiêm y. Đầu hạ trời nóng, xiêm y bằng vải
tơ mỏng manh không che giấu được sự yêu kiều, ánh mắt Phong Lưu vừa chạm đến bộ
ngực đầy đặn của Thanh Hề liền thu trở lại.
Phong Lưu ho khan một tiếng, “Hết bệnh rồi sao không
luyện chữ tiếp?”
Thanh Hề tự trả lời trong lòng, sau đó không ai thúc
giục nên lên cơn lười nhác. Nhưng câu trả lời đó không thể thốt ra, “Trong lúc
bị bệnh vì quá nhàm chán thiếp có đọc một quyển sách rồi bị cuốn hút, sau đó
chỉ mải mê đọc sách.”
Lời này Phong Lưu không tin, xưa nay Thanh Hề vốn
không thích đọc sách, “Đọc sách gì?”
“Là ‘Sử Ký’.” Thanh Hề trả lời thật, thời gian gần đây
nàng lười biếng không luyện chữ đúng là do bị cuốn sách đó cuốn hút.
“Ồ, đọc sách đấy sao, nói xem nàng đọc được cái gì.”
Phong Lưu gật gật đầu.
“Dạ. Thiếp ấn tượng nhất là chuyện của Liêm Pha và Lạn
Tương Như. Lạn Tương Như đưa ngọc về Triệu khiến người ta ngưỡng mộ bội phục,
nhưng thiếp vẫn thích truyện Liêm Pha mang roi nhận tội hơn, ông ấy là nhân vật
lớn mà lại có thể làm thế, thật sự là một người có bản lĩnh. Huống chi, biết
sai chịu sửa là chuyện rất tốt.” Lời này là để thanh minh cho bản thân.
“Chịu khó đọc sách là tốt, đọc sách giúp người ta hiểu
biết, nếu nàng thích, trong Tứ Tịnh Cư có một kho sách riêng, nàng rảnh cứ đến
lấy sách đọc. Biết sai mà sửa là chuyện tốt là nàng vừa nói. Từ ngày mai, mỗi
ngày chép ba đoạn văn chữ to, hai đoạn văn chữ nhỏ, mỗi tuần đưa ta kiểm tra
một lần.” Phong Lưu dạy dỗ Thanh Hề y hệt con gái hoặc học trò.
Thanh Hề thở phào, đặt tay lên ngực một hồi mới thở
đều lại được.
Phong Lưu nhìn theo tay Thanh Hề, sau đó xấu hổ quay
đầu, có điều Thanh Hề không phát hiện. Nàng cười nịnh nọt, lấy từ trong túi ra
túi tiền Điểm Ngọc làm.
“Tiên sinh, xin nhận một lạy của đệ tử, túi tiền này
đệ tử hiếu kính tiên sinh.”
Phong Lưu nghĩ nghĩ một chút, hắn kiểm tra việc luyện
chữ của Thanh Hề quả thật giống thầy giáo, không kiềm chế được cũng mỉm cười,
“Ai nhận nàng làm đệ tử thì tức mà chết thôi, nàng còn nhớ ngày bé đã chọc giận
bao nhiêu sư phụ, lại đuổi đi bao nhiêu mama dạy học?”
Thanh Hề mặt dày đi tới, sao nàng lại không nhớ rõ,
“Khi đó thiếp còn nhỏ không hiểu biết, giờ tuyệt đối không dám chọc giận tiên
sinh nữa.”
Phong Lưu “ừ” một tiếng, cầm túi tiền Thanh Hề đưa
nhìn một lượt, “Thường ngày ta cũng ít mang những thứ này, nhưng túi tiền này
của nàng rất độc đáo, ta…” Đoạn sau đương nhiên là có thể mang theo người.
Vấn đề ở chỗ đường kim mũi chỉ của túi tiền này khéo
léo quá, Phong Lưu nhìn một hồi cảm thấy không phải Thanh Hề làm, thế nên mới
ngừng nói giữa chừng, “Túi tiền này là ai làm ?”
Thanh Hề nghe thế, vụng trộm liếc nhìn Phong Lưu, lúc
đó mặt hắn vẫn còn chút ôn hòa, thế nên nàng đánh bạo nói: “Là Điểm Ngọc tỷ tỷ
thêu, Đình Trực ca ca thấy hình thêu đó thế nào, Cát Tường Phường nổi tiếng cắt
cổ cũng không thêu đẹp được như Điểm Ngọc tỷ tỷ đâu.”
Thanh Hề nói hăng say, Phong Lưu nhíu mày, “Nàng đưa
túi tiền người khác làm cho ta để làm gì, ta không dùng mấy thứ này, nàng mang
về đi.”
Thanh Hề ngạc nhiên há hốc mồm, không biết bản thân
đắc tội Phong Lưu thế nào, vẻ mặt ngỡ ngàng.
Phong Lưu nhìn gương mặt ngây ngô của Thanh Hề, ấm ức
như thể không biết bản thân sai cái gì, lòng nhói một cái. Thanh Hề đứng
nghiêng người, dưới ánh nắng từng sợi tóc mai cũng trở nên rõ ràng, nhất thời
lại nhớ đến lúc hai người gần gũi, nhìn dáng vẻ không giải thích được của Thanh
Hề, lòng càng thêm phiền muộn.
“Nàng đi đi, ta có việc bận.”
Thanh Hề không hiểu được chọc giận Phong Lưu thế nào,
không biết hắn nghĩ gì, lại càng e ngại hắn, chỉ có thể hậm hực cầm túi tiền ra
về.
Sau đó hai vợ chồng ngẫu nhiên chạm mặt khi thỉnh an
Thái phu nhân, Phong Lưu lại dạy dỗ cả các cháu là Tấn Ca Nhi, Hiên Ca Nhi cũng
như Thanh Hề, dặn dò nàng phải hầu hạ Thái phu nhân cho tốt, không được tùy
tiện cẩu thả, phải hòa thuận với các chị em dâu khác, nghiễm nhiên giáo huấn
nàng như giáo huấn trẻ con. Khiến Thanh Hề vừa nghe đến tên Phong Lưu hoặc nhìn
thấy bóng dáng hắn từ xa liền hận không kiếm được cái hang để trốn, khiến Thái
phu nhân rất bất đắc dĩ.
Vì thế Thái phu nhân đành bảo Phong Lưu không cần đến
thỉnh an nữa, để Thanh Hề đỡ mất tự nhiên, Tấn Ca Nhi và Hiên Ca Nhi cũng đỡ
phải sợ sệt như chuột thấy mèo. Kể từ đó, Tấn Ca Nhi và Hiên Ca Nhi rất cảm
kích Thanh Hề, thường xuyên gọi “đại bá nương”, có đồ ăn ngon cũng muốn cất lại
để dành cho đại bá nương.
Thanh Hề cũng thích các cháu, có đồ ăn ngon đồ chơi
hay cũng cất lại cho các cháu trai cháu gái, nàng thân thiết với các cháu,
khiến Thái phu nhân phải cười nói như trẻ con, sau lại lo lắng nàng cứ như thế
không biết sau này quản lý Quốc công phủ kiểu gì.
Tháng sáu nhận được một tin tốt, đó là chị em nhà họ
Phòng tìm được một đám tốt, đối phương dòng dõi không cao, nhưng gia thế trong
sạch, là một tú tài, tuổi hai mươi mốt, theo lời vị biểu tỷ của Thái phu nhân ở
Kim Lăng thì nhân phẩm ngoại hình không tệ, quan trọng là cách xa kinh thành,
không sợ La Chí Kiệt quấy rầy.
Cuộc hôn nhân này nhìn từ góc độ nào cũng rất thích
hợp với Phòng Điểm Ngọc, nhưng Thanh Hề lại muốn giữ Phòng Điểm Ngọc. Trong mấy
tháng vừa qua, Thanh Hề không ít lần biểu lộ ý tứ của mình với Phòng Điểm Ngọc,
hai người cũng rất hòa thuận, Điểm Ngọc cũng rất biết đối nhân xử thế.
“Mẹ, về chuyện Điểm Ngọc đi lấy chồng xa, con rất muốn
giữ chị ấy…” Thanh Hề lo lắng nhìn Thái phu nhân.
“Không phải là ta không biết lòng con, ta cũng có cảm
tình với Điểm Ngọc, nhưng lão Đại lần khân không chịu có động tĩnh gì, mà ta
thấy con người như Phòng phu nhân cũng không muốn con gái mình đi làm thiếp.”
Thái phu nhân trấn an Thanh Hề.
“Làm thiếp cho người khác đương nhiên không thích,
nhưng con nhất định sẽ không bạc đãi Điểm Ngọc tỷ tỷ.” Thanh Hề mở to mắt nhìn
Thái phu nhân.
Thái phu nhân lại thở dài, “Lão Đại không phải người
tùy tiện, con biết nó bao năm cũng biết đấy, bằng không ta cũng không phải sốt
ruột như vậy. Nếu con có thế làm cho lão Đại gật đầu cho Phòng Điểm Ngọc vào
cửa, ta sẽ mặt dày tìm Phòng phu nhân nói chuyện.”
Thanh Hề nghe thế vui mừng, ôm Thái phu nhân hôn một
cái, “Chỉ có mẹ thương con.”
Hành động đó khiến Thái phu nhân dở khóc dở cười, “z,
đứa bé này, lớn rồi mà vẫn như trẻ con.”
Thanh Hề nói chuyện với Thái phu nhân thêm một lúc,
rồi đi tìm Điểm Ngọc.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: có bạn đọc nhắn tin
hỏi: tại sao kiếp này Phong Lưu thương Thanh Hề như thế, kiếp trước lại tuyệt
tình như vậy.
Theo lý giải của tôi (tác giả), kiếp trước Thanh Hề
chết sống không thừa nhận bản thân hãm hại Thương Nhược Văn, còn cứng đầu nói
Phong Lưu có tư tình với Thương Nhược Văn, tính nết thật là quá tệ hại, Phong
Lưu đối với nàng lạnh ngắt tâm tư, đưa nàng đến Từ Ân Tự, xa mặt cách lòng,
chút tình cảm từ lúc bé cũng phai nhạt, huống chi Thái phu nhân lại vì chuyện
đó buồn bực mà qua đời, Phong Lưu tự nhiên càng thêm chán ghét Thanh Hề, hắn
không hận nàng đã là tình nghĩa lắm rồi. Kiếp này Thanh Hề biết hối cải, quay
đầu là bờ, Phong Lưu không tắt lửa lòng với nàng, từ chỗ không muốn hỏi đến,
dần dần trân trọng, tình cảm nóng lên từ từ. Đấy là ý kiến của tôi, không biết
có thể giúp bạn đọc hiểu không, ít nhất đó là suy nghĩ của tôi khi viết truyện,
nếu mọi người vẫn cảm thấy không hiểu, chúng ta cùng bổ sung được không?
Vấn đề thứ hai: Thanh Hề gán ghép Phòng Điểm Ngọc với
Phong Lưu
Trước hết, có thể Thanh Hề vẫn chưa nhìn thấu tình cảm
của chính mình, nhưng ngay từ kiếp trước, khi còn chưa hiểu tình cảm là gì,
nàng đã không dễ dàng tha thứ chút chú ý mà Phong Lưu dành cho Thương Nhược
Văn, không tiếc xuống tay hại Thương Nhược Văn, cho thấy nàng không phải người
có thể chia sẻ tình yêu.
Nhưng kiếp này nàng lý trí hơn, tôi cho rằng trong
hoàn cảnh đó, người nào có lý trí mạnh hơn tình cảm đều sẽ lựa chọn như Thanh
Hề. Vô luận là Thái phu nhân, hay là Phong Lưu, không có gì để nghi ngờ rằng
hai người đó đều rất coi trọng chuyện nối dõi, Thanh Hề không phải một thiếu nữ
xuyên không, nàng cũng biết rõ tầm quan trọng của việc nối dõi đối với Phong
Lưu. Nàng chỉ có hai lựa chọn, để Phong Lưu thích và chọn một cô gái sinh con
nối dõi cho hắn, hay là tự chọn lấy một người mà nàng có thể chung sống cùng
một mái nhà. Đây là bất đắc dĩ phải lấy lùi làm tiến, tôi nghĩ sb (Trong
đôi đồng tính nữ, sb là nữ ở vai nam), nc gì đó đều không quan
trọng. Tôi chỉ đứng trên góc nhìn của Thanh Hề, nghiền ngẫm xem cô ấy sẽ chọn
lựa thế nào. Tôi cho rằng, trong kiếp này, so với chuyện để ý Phong Lưu và Thái
phu nhân có chỉ yêu cô ấy hay không, Thanh Hề còn để ý chuyện cô ấy không muốn
đánh mất sự trân trọng của hai người hơn.
Đương nhiên, tiểu thiếp gì đó tuyệt đối không xuất
hiện. Tuy rằng tôi không muốn tiết lộ tình tiết trước, nhưng tôi xem thái độ
của mọi người có vẻ rất gan lì, không khỏi để tay lên ngực tự hỏi, chẳng lẽ tôi
thật sự làm tổn thương các bạn đến thế sao?