Song Quy Nhạn

Chương 2: Ý quyết tuyệt




Đã từng trải qua nên Thanh Hề biết rất rõ, một khi đến Từ Ân Tự thì nàng tuyệt đối không có đường về, cũng vì nàng mà dì đau lòng đến ngã bệnh, sức khỏe càng lúc càng yếu, chẳng được mấy năm là tạ thế, cũng vì thế mà Phong Lưu không tha thứ cho nàng.

Một câu cuối cùng của Phong Lưu tuy rằng ngữ khí lạnh nhạt, nhưng Mộ Thanh Hề như được khai sáng, nàng biết Thương Nhược Văn rất dịu dàng, nhân ái thương người, không nỡ tổn thương cả con kiến. Trước kia Mộ Thanh Hề không hiểu, nhưng hiện tại đã nghe ra ý tốt của Phong Lưu, hắn không bảo nàng đi xin sự tha thứ của Tứ đệ, lại chỉ nói làm Tứ đệ muội tha thứ.

Mộ Thanh Hề không hề biết mình đã rời khỏi Tứ Tịnh Cư thế nào, vốn định về Lan Huân Viện, ngước mắt lại thấy phòng Thái phu nhân vẫn sáng đèn, liền rẽ sang hướng Đông, đến phòng Thái phu nhân.

Nếu nói trong phủ này ai thương nàng nhất, đương nhiên là không ai ngoài Thái phu nhân, trừ việc hái sao trên trời xuống cho Thanh Hề, những chuyện khác bà đều nghĩ cách thiên vị ưu ái cho Thanh Hề. Nhưng lúc trước Thanh Hề oán bà không chịu gả nàng cho người có tuổi tác tương đương là Tứ gia Phong Cẩm, lại gả nàng cho người hơn nàng đến cả chục tuổi, tính nghiêm túc lạnh nhạt là Tề Quốc công Phong Lưu.

Vì nguyên cớ đó, Thanh Hề tùy tiện ngang bướng, thường xuyên chọc giận khiến Thái phu nhân sinh bệnh, nhưng bà vẫn không nghiêm khắc quản thúc nàng.

Đến lúc này Thanh hề mới hiểu Thái phu nhân đối tốt với nàng thế nào, bà luôn muốn trao cho nàng những điều tốt đẹp nhất, là vị trí phu nhân Tề Quốc công cao quý hiển hách, là một người chồng có bản lĩnh có thể che chở nàng là Phong Lưu.

Thanh Hề lau nước mắt, đi vào phòng, hầu gái thấy nàng lẻ loi một mình đều giật mình kinh ngạc, nhưng cũng không dám tỏ chút thái độ gì, cung kính thỉnh an, chuyện giữa Thanh Hề và Thương Nhược Văn, đã bị Thái phu nhân và Phong Lưu làm cho chìm xuồng, những kẻ biết chuyện hoặc giữ kín miệng hoặc cuốn xéo, kiếp trước khi Thanh Hề phải đến Từ Ân Tự, cũng là mượn một cái cớ khác.

Thanh Hề vào gian phòng phía Đông, hôm nay chỗ của Thái phu nhân có phần lặng lẽ lạ thường, Thái phu nhân nhiều tuổi nên vốn thích đông vui, vắng vẻ như hôm nay thật là lạ.

Thanh Hề đi vào, chỉ thấy Thái phu nhân đang nghiêm mặt ngồi thẳng người trên ghế dài, không nhìn nàng.

Thanh Hề không nói gì, cúi đầu im lặng đi đến trước mặt Thái phu nhân, ngồi xuống bục để chân của Thái phu nhân, dụi đầu vào đùi Thái phu nhân. Lúc đầu Thái phu nhân còn né tránh, nhưng không lại, sau đành để mặc nàng .

Hai người cứ ngồi như vậy thật lâu, Thanh Hề cứ lẳng lặng khóc đến hai vai run rẩy, một lúc sau Thái phu nhân cũng rơi lệ cùng.

“Từ nay về sau Thanh Hề không thể hiếu thuận với mẹ nữa.” Thanh Hề ôm chân Thái phu nhân nghẹn ngào, “Kỳ thật trước kia con cũng không phải đứa con hiếu thuận, luôn chọc giận mẹ.”

“Đứa bé này…” Thái phu nhân không nghiêm mặt được nữa, nhưng lại lạnh mặt ngay lập tức, “Chuyện đến nông nỗi này, ta cũng không quản được nữa, từ nay về sau con tự cầu phúc cho mình thôi.”

Thanh Hề đứng dậy, kéo xiêm y cho thẳng, cung kính quỳ xuống, dập đầu với Thái phu nhân ba cái, rồi mới lui ra.

Còn chưa đi ra khỏi cửa, Thanh Hề đã nghe thấy tiếng khóc của Thái phu nhân, tiếng khóc đó khiến Thanh Hề thấy bị dày vò hơn cả việc Thái phu nhân ghét bỏ nàng, thật không biết lúc trước nàng mắc chứng gì, lại có thể làm ra những chuyện nhẫn tâm ma xui quỷ khiến như thế.

Lòng Thái phu nhân rất đau đớn, đứa con duy nhất của chị gái mà bà cũng không bảo vệ được. Năm xưa là nhờ chị gái chăm sóc, bản thân bà chỉ là con gái vợ lẽ, nếu không phải là được chị gái lo lắng chu toàn, làm sao được gả vào Tề Quốc công phủ, làm sao có được vinh hoa như ngày hôm nay, cũng là vì bà mà chị gái gặp bất hạnh, Thanh Hề mất mẹ ngay khi vừa chào đời.

Nghĩ đến đó Thái phu nhân thấy day dứt lương tâm, cuối cùng lại đích thân đến Tứ Tịnh Cư một chuyến.

Ra khỏi phòng Thái phu nhân, Thanh Hề liền đi thẳng đến Cẩm Tú Viên của nhà Tứ gia, nếu trước kia, đối với Thanh Hề, cúi đầu trước Thương Nhược Văn là chuyện còn đáng sợ hơn cả cái chết, thì nay chuyện đó chẳng còn chút đáng sợ nào.

Sau hôm Mộ Thanh Hề ra khỏi Cẩm Tú Viên, Phong Cẩm liền tìm đến Thái phu nhân, nói chuyện Thương Nhược Văn khó sinh cũng không liên quan tới Thanh Hề, nhưng cũng không có nghĩa là Mộ Thanh Hề không chút liên quan tới chuyện đó, chẳng qua là biểu hiện thái độ thế thôi.

Khi Phong Lưu được báo thế không tỏ thái độ gì, nhưng Thái phu nhân thì lại hoài nghi vô cùng, bà rất rõ tính tình Phong Cẩm, hắn là con út của bà, được nuông chiều từ nhỏ, không biết chịu thiệt thòi là cái gì bao giờ, huống chi là loại chuyện thế này, hắn không làm rùm beng rồi giao Thanh Hề cho quan phủ đã tính là nhân nhượng lắm rồi.

Tiếc là khi Thái phu nhân định gọi Thanh Hề đến nói chuyện riêng lại không được, ngay sau ngày hôm đó, Thanh Hề ngã bệnh, da mẩn đỏ, sắc mặt khô vàng, ai nhìn cũng biết là bệnh tình nghiêm trọng, thế nên nhất thời Thái phu nhân không hỏi chuyện thắc mắc trong lòng.

Tuy là Tứ gia đã nói vậy, Thanh Hề cũng đã thoát vận mệnh ở Từ Ân Tự, nhưng không tránh được hình phạt khác. Thấy bệnh tình nàng khởi sắc, Phong Lưu nói Thái phu nhân mời cho Thanh Hề hai mama thật là nghiêm khắc, phạt nàng ở trong Lan Huân Viện học quy củ cho tốt, không có chuyện gì đặc biệt không được ra khỏi Lan Huân Viện nửa bước, đương nhiên là nàng cũng không được quyền quản lý chuyện nhà nữa.

Đối với việc học quy củ, Thái phu nhân cũng ủng hộ, từ trước tới giờ bà không nhẫn tâm được với Thanh Hề, thế nên Thanh Hề mới không có quy củ như thế, không ngờ là bà lại góp phần khiến Thanh Hề sinh hư, thế nên cũng muốn nhờ chuyện lần này dạy dỗ nàng thật tốt, chỉ hy vọng nàng còn trẻ có thể sửa đổi.

Vương mama và Lý mama được mời đến rất nghiêm khắc, thái độ chưa từng coi Thanh Hề là phu nhân Quốc công, đôi lúc còn buông những lời như, với quy củ của Thanh Hề, đừng nói là phu nhân Quốc công, có bảo gả cho một viên quan thất phẩm tép riu cũng không đủ tư cách. Từ ngày bị phạt, cơm ăn áo mặc của Thanh Hề đều phải theo sự quản lý của hai vị mama, nếu nàng không phục, nhẹ thì phạt nhịn đói, nặng thì kỷ luật cũng có.

Thái phu nhân cũng như đã nhẫn tâm, chỉ cho Thanh Hề thỉnh an mùng một ngày rằm hàng tháng, còn lại đều phải ở trong Lan Huân Viện học quy củ, đối với phương pháp giáo dục nghiêm khắc của hai mama chưa từng phản đối nửa câu, Thanh Hề đương nhiên cũng phải tuân theo.

Đến tháng Tư năm sau, Thái phu nhân thấy lời nói cử chỉ của Thanh Hề đã có quy củ, thái độ cũng không kiêu căng nông nổi nữa nên rất vừa lòng. Lại thấy hai má vốn hồng hào tròn đầy của nàng giờ trắng bệch hốc hác, lòng thấy xót xa, liền miễn việc cấm túc học quy củ cho Thanh hề. Được ra ngoài nhiều hơn, lại thêm Kiêm Gia biết nói chuyện, thỉnh thoảng lại như lơ đãng kể chuyện Thanh Hề phải chịu khổ chịu sở thế nào trong nửa năm trước mặt Thái phu nhân. Tuy rằng chuyện cấm túc Thái phu nhân cũng đã đồng thuận, nhưng đứa con bà chưa từng đánh chửi một câu giờ bị phạt đánh phạt đói đủ đường, lòng Thái phu nhân sao chịu được, không lâu sau liền giới thiệu cho Vương mama và Lý mama một nhà chủ khác.

“Tuy là hai người Vương mama Lý mama đã đi rồi, con cũng không được quên chuyện học quy củ.” Thái phu nhân dù sao vẫn lo lắng Thanh Hề.

“Con không dám quên.” Thanh Hề cầm tay Thái phu nhân làm nũng.

“Còn nói không dám, lại không quy củ rồi.” Thái phu nhân gạt tay Thanh Hề ra.

“Là vì ở trước mặt mẹ thôi, trước mặt người khác con nào dám thế. Quy củ cũng không cấm con dâu thân thiết với mẹ chồng.” Thanh Hề bĩu môi phụng phịu, “Mẹ đuổi con đi sao?”

Người lớn đương nhiên thích những đứa trẻ có quy củ, nhưng nói đến thương yêu thì vẫn thương yêu đứa con thân thiết với mình nhất, Thái phu nhân lúc trước rất sợ Thanh Hề lớn lên thành một người cứng nhắc lạnh lùng như Phong Lưu, nên đáy lòng bà đương nhiên là thích sự thân thiết của Thanh Hề.

“Chỉ quấy ta thôi.” Thái phu nhân buồn cười đánh yêu Thanh Hề, dù Thanh Hề có phạm lỗi nghiêm trọng như thế, trong lòng bà Thanh Hề vẫn như con gái dứt ruột đẻ ra, sau khi chịu phạt nàng lại biết hối cải, đương nhiên bà cho nàng cơ hội, không vì chuyện đó mà lạnh nhạt với Thanh Hề.

“Con nói cho ta nghe con làm thế nào mà lão Tứ chịu để yên chuyện đó?” Thắc mắc đã lâu, cuối cùng Thái phu nhân cũng hỏi ra lời.

Thanh Hề chần chừ một lát, chuyện phải đến sẽ đến, vì đây là chuyện trọng đại, Thái phu nhân lại thương yêu nàng như vậy, về tình về lý Thanh Hề đều không dám giấu diếm.

Thái phu nhân nghe xong một lúc lâu sau mới hít một hơi, “Con chấp nhận … chấp nhận thế?”

Thanh Hề gật đầu.