Editor: Hàn
Tiết trời đã vào xuân, hồ nước trong xanh gợn sóng dập dờn, hai bên bờ hoa đào nở rộ, trên mặt hồ còn có vài ba con chằng nghịch bơi lội tung tăng, quả là nhân gian hảo cảnh.
Trong hồ có một chiếc thuyền, bên trong thuyền có hai nam hai nữ đang ngồi vây quanh chiếc bàn vuông nhỏ, trang phục mỗi người đều hoa lệ, dung mạo lại xuất chúng, bọn họ trò chuyện với nhau thật vui vẻ, thỉnh thoảng có vài tiếng cười truyền tới.
“Cứ tưởng rằng điện hạ bất thực nhân gian yên hỏa* nhưng không ngờ lại bình dị gần gũi như vậy, bằng hữu như người đây hôm nay ta phải kết giao mới được.” Mỹ nhân mặc áo đỏ khí phách nói.
*Ý bảo là siêu phàm, thoát tục
Công tử mặc kim phục được gọi là điện hạ cười đáp: “Tri Thiển cô nương cùng với đại tỷ trong lời Tri Thâm dường như khác xa một trời một vực, nếu cô nương không chê, ta tất nhiên đồng ý.”
Tiết Tri Thiển thấy người khác biết được tính xấu của mình, ánh mắt nhìn trộm Hoắc Khinh Ly, chỉ cảm thấy đau đầu. Dựa vào năng lực nhạy bén của Tiết Tri Thiển, thăm hỏi một chút mối tình đầu của Thuần Thái tử thì có thể biết được, nghe nói kỳ thực đó chỉ là một tiểu cung nữ, cảm thấy có phần tiếc nuối, oán thầm sao không phải là Tri Thâm cơ chứ…
Tiết Tri Thâm ngồi ngay ngắn tại chỗ, mặt đen như tro than.
Bởi vì thân phận nhạy cảm nên Hoắc Khinh Ly nói rất ít, chỉ nhàn nhã ngắm nhìn phong cảnh tứ phương.
Tiết Tri Thiển nói chuyện đến miệng đắng lưỡi khô mới nhớ tới Hoắc Khinh Ly cũng ở đây, vừa quay đầu lại liền trông thấy hình ảnh này: Hoắc Khinh Ly thân vận bạch y, tay nắm mạn thuyền, vẻ mặt điềm đạm yên tĩnh càng thêm nổi bật giữa non sông xanh biếc, quả là xinh đẹp không thể phủ nhận, nàng nhìn thấy mà ngây người.
Tiết Tri Thâm và Thuần Thái tử cùng nhìn theo hướng ánh mắt của nàng, trong lòng mỗi người đều có cảm nghĩ khác nhau.
Trong mắt Tiết Tri Thâm đều là kinh diễm, còn đối với Thuần Thái tử thì thân ảnh kia vừa cao ngạo lại trong trẻo nhưng có phần lạnh lùng, khó tiếp cận.
Hoắc Khinh Ly không nghe thấy tiếng nói chuyện thì quay đầu lại, chỉ thấy mọi người nhìn mình, nhất thời không rõ chuyện gì đang xảy ra, ngạc nhiên hỏi: “Làm sao vậy?”
Tiết Tri Thâm cảm thấy xấu hổ vội quay mặt sang chỗ khác.
Tiết Tri Thiển không chút kiêng dè khen ngợi: “Hữu mỹ nhất nhân, thanh dương uyển hề.” (có một mỹ nữ mày đẹp mắt trong)
Hoắc Khinh Ly quay lại với nụ cười yếu ớt nhưng lại khuynh quốc khuynh thành.
Tiết Tri Thiển vẫn không quên chính sự nháy mắt với Tiết Tri Thâm, dĩ nhiên chuyện này để cho Tiết Tri Thâm xung phong đi đầu.
Tiết Tri Thâm sớm đã chuẩn bị thật tốt, nhấp một ngụm trà sau đó nói: “Hôm nay mời điện hạ du hồ kỳ thực có một chuyện muốn bàn bạc, hơn nữa việc này vô cùng nan giải, e rằng sẽ làm cho điện hạ khó xử.”
Thuần Thái tử là người khôn khéo, tuy rằng Tiết Tri Thâm lúc bên cạnh mình chưa hề có ý đề cập tới Hoắc Khinh Ly, thế nhưng vừa rồi đáp ứng lời mời đến đây đã sớm đoán được có chuyện gì đó. Huống hồ sau khi Hoắc Khinh Ly trở về, chẳng những không tiến cung mà thậm chí ngay cả Hoàng hậu triệu kiến cũng đều cự tuyệt, đó không phải là cách hành xử của một Thái tử phi nên làm. Ngày ấy nếu không phải y ở trước mặt mẫu hậu ngăn cản thì Hoắc Khinh Ly nhất định khó tránh khỏi bị xử phạt. Chẳng qua vì y thấy Tiết Tri Thâm mặc dù đã làm Phò mã nhưng đối với Hoắc Khinh Ly nhớ mãi không quên nên mới làm như vậy.
Thuần Thái tử nói: “Thái phó cứ nói đi đừng ngại.”
Tiết Tri Thâm thể nào lại không nghe ra thâm ý trong đó. Thái tử tôn sư trọng đạo, vừa rồi gọi hắn bằng lão sư, ngụ ý lại không quá minh bạch. Chính là vô luận thỉnh cầu chuyện gì thì Thái tử cũng sẽ cố gắng tận lực, trong lòng sinh cảm kích nên cũng không còn cố kỵ nữa, thẳng thắn nói: “Tri Thâm muốn thỉnh cầu…”
“Tiết công tử xin chờ cho một chút.” Hoắc Khinh Ly đột nhiên ngắt lời.
Tiết Tri Thâm có chút kinh ngạc nhìn nàng, tỏ vẻ khó hiểu.
Tiết Tri Thiển cũng không hiểu, “Khinh Ly?”
Hoắc Khinh Ly nói: “Vẫn là để ta tự mình nói đi.” Thực ra Hoắc Khinh Ly vẫn có đạo lý của nàng, nếu như để Tiết Tri Thâm mở lời, bất kể thành công hay thất bại, chuyện này cũng sẽ ảnh hưởng đến Tiết Tri Thâm. Thứ nhất nàng không muốn liên lụy người khác, thứ hai nàng cũng không muốn nợ Tiết Tri Thâm ân tình nào. Tiết Tri Thâm vẫn chưa hoàn toàn chặt đứt ý niệm trong đầu đối với nàng, nếu như chấp nhận ân huệ kia, về sau sẽ rất khó mặt lạnh mà đối xử.
Tỷ đệ Tiết gia ngẫm nghĩ một chút liền hiểu được.
Tiết Tri Thiển cảm khái sự nhạy cảm của nàng lúc nào cũng suy nghĩ đến những chuyện như vậy, nhưng mà vẫn cảm thấy xúc động, theo như lời Hoắc Khinh Ly nói thì nàng ấy sẽ không để bất kỳ ai liên lụy đến chuyện tình cảm của mình.
Tiết Tri Thâm chỉ cảm thấy tiếc nuối vì ngay cả một chút cơ hội giúp đỡ Hoắc Khinh Ly cũng không cho hắn.
Mà Thuần Thái tử cũng không thể đoán được quan hệ giữa ba người bọn họ vi diệu cỡ nào, trông thấy Hoắc Khinh Ly tự mình đứng ra giải thích liền đáp: “Mời Hoắc cô nương nói.”
“Ta muốn cầu xin Thái tử thuyết phục Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, hủy bỏ hôn ước của chúng ta.” Tuy đang nhờ cậy người khác nhưng giọng điệu Hoắc Khinh Ly vẫn tỏ ra đúng mực không siểm nịnh, cũng chẳng có khí thế bức người.
“Không thể được.” Ngay khi Hoắc Khinh Ly vừa dứt lời thì Thuần Thái tử liền phản bác, sau đó lại bổ sung: “Đó là thánh chỉ.”
Tất cả mọi người đều biết đó là thánh chỉ.
Hoắc Khinh Ly chẳng hề mong đợi việc Thái tử có thể đáp ứng hay không, chỉ là thông báo một tiếng mà thôi, dù sao cũng phải nói cho y biết nàng không muốn gả cho y, không chút mảy may nói tiếp: “Khinh Ly cũng không phải muốn làm Thái tử khó xử, chỉ là ta muốn nói cho Thái tử biết việc gả cho người không phải ý nguyện của ta. Ta sẽ nghĩ biện pháp khác, hy vọng Thái tử chỉ cần khoanh tay đứng nhìn, như vậy đã là sự trợ giúp lớn nhất đối với Khinh Ly.”
Thái tử cười đáp: “Ai ai cũng đều yêu cái đẹp, hơn nữa Hoắc cô nương còn tuyệt sắc khuynh thành, sợ rằng nam nhân trong thiên hạ mấy ai có thể khước từ được chứ?”
Nữ nhân cũng không thể từ chối, trong lòng Tiết Tri Thiển âm thầm bổ sung, sau đó đoạt lời: “Khinh Ly đã có người trong lòng cho nên mới không thể gả cho Thái tử điện hạ, mong rằng điện hạ có thể giơ cao đánh khẽ.”
Nghe nàng nói vậy Thái tử mới thoáng nhìn qua Tiết Tri Thâm.
“Người trong lòng ta cũng không phải Tiết công tử.” Hoắc Khinh Ly nhàn nhạt nói, quả nhiên không chừa cho Tiết Tri Thâm một nửa phần tình cảm nào.
Vẻ mặt Tiết Tri Thâm ảm đạm xuống, hắn không ngại chấp nhận thực hiện mục đích lần này, hắn thật lòng muốn giúp Hoắc Khinh Ly. Một nữ nhân muốn từ chối hôn sự chỉ có thể viện ra hai lý do: một là bản thân mang bệnh tật, hai là đã có ý trung nhân, nhưng Hoắc Khinh Ly không thể nói đó là Tiết Tri Thiển, nếu không hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi.
“Sao?” Thuần Thái tử có hơi bất ngờ, rốt cuộc cũng không phải là Tiết Tri Thâm ư. Đều nói không được cướp đoạt vợ bạn, vì là Tiết Tri Thâm nên y mới sẵn sàng mạo hiểm đi giúp đỡ, nếu không phải thì dường như y không nhất thiết phải nhúng tay vào, nhìn thấy dáng vẻ đau buồn của Tiết Tri Thâm lúc này càng chứng minh rằng lời Hoắc Khinh Ly nói không phải giả.
Tuy rằng Tiết Tri Thâm tin tưởng vào khả năng của Khinh Ly, thế nhưng rất khó có cơ hội để gặp riêng Thái tử, nếu không xin được sự trợ giúp của Thái tử thì quả thực đáng tiếc. Hơn nữa nghe những gì Thái tử nói thì hình như y rất quý mến Hoắc Khinh Ly, Tiết Tri Thâm cảm giác được nguy hiểm vội nói: “Ta thấy Thái tử là người trung lập, mặc dù người đó không phải Tri Thâm nhưng ta sẽ không nhẫn tâm đi chia rẽ đôi uyên ương. Điện hạ nếu đã không muốn lấy Khinh Ly, Hoàng thượng chắc chắn sẽ đáp ứng.”
Thái tử đáp: “Hôn nhân đại sự của con gái nhà bách tính thường dân đều do cha mẹ làm chủ, huống hồ là đế vương gia, về phương diện này bao gồm ít nhiều nhân tố, Tiết cô nương đọc đủ loại thi thư không thể nào lại không biết.”
Tiết Tri Thiển tất nhiên biết rõ, nói cho cùng thì hôn nhân chính trị dùng để lôi kéo quyền lực củng cố địa vị từ xưa đã có, hơn nữa một khi thành công thì việc vắt chanh bỏ vỏ cũng chẳng có gì lạ, cho dù không qua cầu rút ván thì hậu cung ba ngàn giai lệ cũng đâu còn nhớ đến ai là người vợ tào khang.
Thái tử nói tiếp: “Tri Thâm là thầy tốt bạn hiền của ta, nếu phải lựa chọn thì ta thật có chút khó xử, nhưng nay Hoắc cô nương nói đó là người khác, vậy thứ cho ta có muốn cũng không giúp được gì. Ta không thể làm người chẳng hề hay biết mà làm trái với tâm nguyện của phụ hoàng và mẫu hậu, để Hoắc cô nương phải thất vọng rồi.”
Tiết Tri Thâm nghe vậy ngẩng đầu, vui vẻ nói: “Như vậy trong lòng điện hạ kỳ thực sớm đã có đối sách phải không? Nếu như Tri Thâm thỉnh cầu, Thái tử có thể đáp ứng hay không?”
Thái tử càng thêm kinh ngạc, không hiểu nổi nhìn Tiết Tri Thâm. Hoắc Khinh Ly không quan tâm đến thể diện của hắn, thẳng thắn nói ý trung nhân của nàng không phải hắn, mà Tiết Tri Thâm vẫn tỏ ra nhiệt tình như vậy, quả nhiên là bị tình yêu che mờ mắt, ngay cả tôn nghiêm của một trượng phu cũng không để ý tới nữa sao?
Tiết Tri Thâm nhìn thấy nét mặt bối rối của y, có phần xấu hổ lại có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn kiên trì: “Kính xin diện hạ đồng ý cho.”
Thuần Thái tử đã cùng Tiết Tri Thâm xưng huynh gọi đệ, đối với tính tình của hắn đương nhiên hiểu rõ, nói dễ nghe một chút là thành thật chất phát còn nói khó nghe thì căn bản là lòng dạ nữ nhân, có khi với tính cách như vậy thì thật khó làm nên đại sự. Nhưng mà muốn một người thật tâm trở thành tâm phúc bên cạnh mình, trừ Tiết Tri Thâm ra không còn ai khác xứng đáng, y cân nhắc một hồi mới trả lời: “Tuy ta có lòng giúp huynh nhưng nhìn Hoắc cô nương có vẻ như không muốn nhận ân tình này của huynh.”
Hoắc Khinh Ly thực sự không muốn Tiết Tri Thâm giúp đỡ mình, có điều vừa nãy Tiết Tri Thâm đã mở miệng cầu xin, nên nàng sẽ không làm phật lòng hảo ý của hắn, hơn nữa bàn tay Tiết Tri Thiển dưới bàn vẫn đang nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng lắc lư nên cũng không cự tuyệt thêm nữa.
Tiết Tri Thâm thấy nàng ngầm chấp nhận càng thêm cao hứng, hiếm khi được ra sức tương trợ cho Hoắc Khinh Ly, lại là việc liên quan đến chung thân đại sự của nàng, cho dù không thích hắn thì nàng cũng sẽ nhớ đến việc hắn làm, như vậy là đủ rồi. Vả lại giúp nàng cũng là giúp Tiết Tri Thiển, hắn cũng không đành lòng nhìn thấy đại tỷ mình mỗi ngày đều tìm đến cái chết…
Ba người đều không nói lời nào chờ xem Thái tử có thượng sách gì.