Nghe được An Bình nói muốn cùng Tiết Tri Thâm viên phòng, Tiết Tri Thiển đầu tiên là cảm thấy rất vui, như thế là rất tốt rồi, phải nói là vô cùng tốt ấy chứ. Tiếp đến nàng còn vỗ vỗ vai Tiết Tri Thâm tỏ ý khích lệ.
Lúc Hoắc Khinh Ly đi ngang qua bên người An Bình thì hướng về nàng ta mỉm cười một cách hứng thú sau đó mới cùng Tiết Tri Thiển sóng vai bước đi.
An Bình thế nào lại không hiểu ý của nàng, cho nên lập tức nổi cáu, quay sang nhìn Tiết Tri Thâm thì lại bắt gặp bộ dạng thống khổ ẩn nhẫn của hắn cứ như sắp bị nàng bắt nạt. Thấy hắn hoảng hốt như vậy làm nàng không khỏi sinh lòng thương hương tiếc ngọc…
Hai người từ chỗ An Bình đi ra cũng không vội vã trở về phòng, ánh trăng trên cao dịu dàng tỏa sáng, hai nàng tay trong tay chậm rãi tản bộ quanh vườn.
Hoắc Khinh Ly cười khẽ một tiếng rồi mới nói: “Tri Thiển can đảm lắm, dám thẳng thừng cự tuyệt lời đề nghị của Công chúa như vậy, nàng không sợ sau này sẽ bị Công chúa trả thù sao.”
Trên mặt Tiết Tri Thiển tràn đầy đắc ý, rõ ràng bốn phía không người nào nàng vẫn lén lút nhìn một chút, sau đó mới cúi sát bên tai Hoắc Khinh Ly nói: “Ta có pháp bảo, nàng ta không dám làm gì ta đâu.”
“Hả?” Hoắc Khinh Ly cảm thấy hứng thú, hàng mi nhẹ cong, hỏi: “Còn thứ gì có thể khiến Công chúa kiêng dè hay sao?”
Tiết Tri Thiển lấy ra miếng ngọc bài đưa cho Hoắc Khinh Ly, nói: “Đây là do Hoàng hậu nương nương ban thưởng, nếu như công chúa đối với ta có yêu cầu nào vô lý thì ta lấy cái này ra là được.”
Hoắc Khinh Ly vuốt vuốt một hồi rồi trả lại cho nàng: “Hoàng hậu nương nương mưu tính cũng thật sâu xa.”
Tiết Tri Thiển đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng: “Nàng nói xem cầm lấy cái này có thể từ hôn được không nhỉ?”
Hoắc Khinh Ly búng nhẹ một cái lên trán nàng: “Nàng nói thử xem?”
Tiết Tri Thiển đương nhiên cũng biết không thể nào, lại cất ngọc bội vào trong người, đảo tròng mắt nói: “Nếu không thì chúng ta cao bay xa chạy đi! Trời đất bao la, Hoàng thượng nhất định bắt không được chúng ta đâu.”
Không đợi Hoắc Khinh Ly tỏ thái độ, nàng liền cúi đầu nói: “Thế nhưng làm như vậy sẽ liên lụy Hoắc Tướng quân.”
Hoắc Khinh Ly đáp: “Kỳ thật ta đã nghĩ đến một biện pháp có thể vẹn cả đôi đường, nàng cũng không cần phải lo lắng quá.”
Dừng một tý, nàng nói tiếp: “Tri Thiển, dạo gần đây có quá nhiều chuyện phát sinh nên ta mới chưa kịp nói với nàng.”
Tiết Tri Thiển thấy sắc mặt nàng trịnh trọng, tim liền đập nhanh, không biết được lại là chuyện gì: “Nàng nói đi.”
“Trước đây, nhờ Tiết Thừa tướng cùng với Tiết công tử sắp xếp nên triều đình đã quyết định giao hết việc chế tạo binh khí cho Danh Kiếm sơn trang. Mấy ngày nữa, Cảnh Giản phải trở về Giang Nam, hắn hy vọng ta có thể cùng hắn trở về một chuyến, ta đã đáp ứng hắn.” Hoắc Khinh Ly có chút khổ sở nói: “Sợ là chúng ta phải cách xa nhau một đoạn thời gian, bỏ nàng ở lại ta thật không đành.”
Thì ra là việc này, Tiết Tri Thiển thở ra một hơi: “Nàng không thể dẫn ta theo được sao?”
Hoắc Khinh Ly quan tâm hỏi: “Đường sá xa xôi, nàng không sợ vất vả sao?”
“Ta lớn như vậy cũng chưa từng rời xa nhà, đã sớm muốn đi ra ngoài ngó nghiêng một chút .” Tiết Tri Thiển lại bồi thêm một câu: “Hơn nữa, để nàng đi xa như vậy một mình, ta sẽ lo lắng.”
Hoắc Khinh Ly cười: “Nàng lo lắng cho an toàn của ta sao? Một chút võ công nàng cũng không biết, nếu nàng đi theo, ta phải chăm sóc cho nàng mới đúng.”
Tiết Tri Thiển không rõ là tư vị gì nói: “Bạch thiếu hiệp đã từng nói cho ta biết, những kẻ hâm mộ nàng nhiều không đếm nổi, ta phải ở bên cạnh trông chừng nàng thì trong lòng mới thoải mái được.”
“Tù lúc nào mà Tri Thiển lại hẹp hòi như vậy rồi, bất quá được nàng để ý, lòng ta rất vui.” Hoắc Khinh Ly hôn lên mái tóc của nàng rồi nói: “Chúng ta dẫn theo Bao đại nương đi, những lúc ta không thể bên cạnh chăm sóc nàng thì nàng vẫn có người khác bảo vệ.”
Tiết Tri Thiển cũng đang có ý định này nên lập tức đồng ý, còn cười nói: “Đi Giang Nam lần này cũng vừa hay có thể tránh mặt công chúa.”
Hoắc Khinh Ly lập tức hắt cho nàng một gáo nước lạnh: “Chỉ sợ là nàng phải thất vọng, nàng ta bây giờ đã rời khỏi cung nên có thể nói là vô cùng tự do tự tại.”
Tiết Tri Thiển cắn răng đáp: “Vậy chúng ta len lén trốn đi, đừng để nàng ta biết là được rồi.”
Hoắc Khinh Ly cười lắc đầu: “Chuyện này cũng không còn cách nào khác, đến đâu chúng ta tính đến đó vậy.”
Trong lúc nói chuyện, hai nàng đã đi đến khuê phòng của Tiết Tri Thiển, cơ hồ là mới vừa đóng cửa lại, môi hai nàng đã áp vào nhau.
Lưng Tiết Tri Thiển tựa vào cửa, cả người nàng bị vây trong vòng tay của Hoắc Khinh Ly, tiếp nhận nụ hôn nồng nhiệt của nàng ấy.
Chỉ trong nháy mắt, quần áo hai người đều trở nên mất trật tự, bàn tay đang chạy loạn trên người nàng dường như mang theo một đoàn lửa nóng khiến nàng cảm thấy như sắp bỏng cháy mất rồi.
Hoắc Khinh Ly cởi sạch tất cả trói buộc trên người nàng, hôn từ bờ vai thơm mát của nàng một đường xuống trước ngực rồi ngậm lấy hạt tiểu đậu của nàng, không kiềm chế được mà lúc nhẹ lúc nặng mút vào. Trong hơi thở nàng bây giờ đều là mùi hương thiếu nữ thơm ngát trên người Tiết Tri Thiển.
Tiết Tri Thiển bị nàng hôn đến run rẩy từng cơn, ôm chặt cổ của nàng mới có thể miễn cưỡng đứng vững, đồng thời phát ra một tia khao khát đến khiến nàng phải thở dài.
Một tiếng thở dài lúc này của nàng như đã hòa tan tâm của Hoắc Khinh Ly, nàng khẽ nói: “Tri Thiển, ta nên bắt giữ nàng theo cách nào bây giờ…” Ôm Tiết Tri Thiển lên trên giường, ánh mắt lưu luyến ngắm nhìn từng cử động nhỏ của nàng, Hoắc Khinh Ly cảm thấy có nhìn bao nhiêu cũng không đủ, nàng hoàn mỹ đến thế, mê người đến thế, da thịt nàng mềm mại lại mỏng manh đến nổi Hoắc Khinh Ly không nỡ đụng vào sợ sẽ làm nàng hỏng mất.
Tiết Tri Thiển cảm thấy một tia cảm giác mát lạnh mới mở mắt ra thì nhìn thấy Hoắc Khinh Ly đang ngẩn người, nàng có chút không rõ chuyện gì, hỏi: “Làm sao vậy?”
Khóe miệng Hoắc Khinh Ly cong lên khẽ cười một cái, cúi người dán lên môi của nàng, sau một hồi triền miên mới nói: “Đột nhiên ta phát hiện ra Tri Thiển đã trưởng thành rồi.”
Tiết Tri Thiển: “…” chuyện đó giờ mới biết sao.
Hoắc Khinh Ly nhìn nàng, ôn nhu nói: “Ta còn nhớ rõ bóng dáng tiểu cô nương có bím tóc với gương mặt hồng hào. Tuy nàng còn bé xíu nhưng đã đi khắp nơi thay người khác đòi lại công bằng, chỉ không ngờ rằng tiểu cô nương bé con ngày nào giờ đây đã trưởng thành lại mềm yếu và xinh đẹp mê người như vậy. Chỉ cần thấy nàng, ta sẽ không kiềm chế được khát vọng muốn bảo vệ nàng.”
Tiết Tri Thiển nghe qua thấy cũng đúng, nhưng lại nhịn không được muốn giải thích: “Ta không có yếu đuối, chỉ là ta…”
Hoắc Khinh Ly duỗi ra đầu ngón tay đặt lên môi nàng: “Nàng hãy nghe ta nói hết đã.” Tiếp theo nàng lại ung dung nói: “Ta còn nhớ rõ lần đầu tiên khi vô tình nhìn thấy cảnh nàng cùng một bé trai len lén ước hẹn, nàng đỏ mặt, cúi đầu, bộ dáng xấu hổ lại thẹn thùng, lúc ấy ta lập tức ngây người, chỉ có một cảm giác, là nàng thật đẹp. Bởi vì nàng ở trước mặt ta lúc nào cũng một bộ dáng như tiểu lão hổ đang giương nanh múa vuốt, nói chuyện thì chanh chua lại cay nghiệt, ta không ngờ nàng còn một mặt ôn nhu đến vậy, từ lần đó ta bắt đầu cảm thấy ghen tị nàng đối với người ngoài tốt hơn ta biết bao nhiêu.”
Tiết Tri Thiển chăm chú lắng nghe cũng không dám phản bác vì thật ra cũng chỉ có Hoắc Khinh Ly mới có thể dễ dàng chọc cho nàng nổi giận. Bây giờ nghĩ kĩ lại nàng mới sáng tỏ, nếu mình chì vì duy nhất một người mà tức giận thì trong lòng mình vốn dĩ đã có nàng ấy rồi.
Hoắc Khinh Ly nói tiếp: “Lúc ấy ta cũng không hiểu loại ghen ghét này đại biểu cho cái gì, về sau cảm giác này cứ ngày một lớn dần, lúc ấy ta mới bừng tỉnh đại ngộ, hoá ra từ một thời điểm nào đó mà chính bản thân ta cũng không rõ, thì đã không hay biết mà thích nàng. Lúc ấy, khi ta bắt đầu hiểu rõ tình cảm của mình thì loại suy nghĩ này cũng mém hù chết cả ta. Thích nàng không có gì đáng sợ, đáng sợ chính là ta với nàng đều là nữ nhân như nhau, đây quả thực là trái với luân thường đạo lý, ta không có mẫu thân, không có tỷ muội, mà phụ thân lại là một võ quan, căn bản người không thể nào hiểu được tâm tư của nữ nhi, thấy ta cả ngày buồn phiền, còn tưởng rằng tập võ gặp phải vấn đề khó khăn. Suốt một khoảng thời gian thật dài, ta không tìm được ai có thể chia sẽ những ý tưởng hoang đường này. Cho đến một ngày ta quyết tự đấu tranh thích nghi với nó, dù sao đây cũng không phải chuyện phóng hỏa giết người, thích thì cứ thích thôi, hơn nữa ta yêu thích nàng là việc của riêng ta, cũng không ảnh hưởng đến ai, có gì phải lo lắng chứ, cứ coi như đây là bí mật nhỏ của riêng ta đi.
Ta cứ như vậy bỏ mặc mọi thứ để tình cảm ngày một lớn cho đến khi ta không cách nào kiềm chế nữa. Dù những lúc chúng ta khắc khẩu tương đối nhiều nhưng cũng có lúc hòa hảo với nhau. Nếu như ngày nào đó chúng ta không gây gổ, lúc ấy ta đều sẽ vui vẻ, còn những khi chúng ta gây nhau nhiều ta sẽ vô cùng khổ sở. Kỳ thật có lúc ta muốn thổ lộ phần tình ý này với nàng, nhưng đúng là ta không dám, chuyện như vậy bảo ta làm sao mở miệng đây?
Nữ nhân trưởng thành dù sao cũng sẽ gả đi, ta thật lo lắng đột nhiên có một ngày nàng sẽ lập gia đình, dù sao hai ta tranh đoạt với nhau đã thành thói quen, ta liền mượn cớ này để đẩy bọn họ ra xa nàng, dù sao những người đó căn bản cũng không xứng với nàng, chỉ cần ngoắc ngoắc tay bọn họ liền chạy tới, cho nên ta cũng không để họ vào mắt. Hơn nữa nàng còn dùng cùng một phương pháp này đối với ta, nàng cho rằng phá hỏng chuyện tốt của ta sẽ làm ta tức giận, nhưng chắc nàng không biết trong tâm của ta có bao nhiêu cao hứng, ta còn cố chấp cho rằng lý do của nàng cũng giống như lý do của ta, trong lòng nàng cũng có ta, cho nên mới kéo dài tới đến nay cũng không lập gia đình.
Cho đến ngày đó, nàng nói nàng có người trong lòng, ta nhìn ra được lần này nàng rất nghiêm túc. Bấy giờ ta mới biết được thì ra là trong lòng nàng vẫn luôn không có ta, ta lại thất vọng, lại khổ sở, thật muốn từ nay về sau cũng không tiếp tục để ý đến nàng, đáng tiếc có giận dỗi như thế nào thì tình cảm nhiều năm như vậy đâu thể nói bỏ xuống là bỏ xuống được. Không ngờ lúc này lại phát sinh chuyện Thái tử chọn phi, ta quyết tâm. Nếu ta thắng, ta sẽ có được mối tình chân thành này. Nếu ta thua, ta cũng sẽ hoàn toàn hết hy vọng, không nghĩ tới…”
“Không nghĩ tới chúng ta có thể đến với nhau.” Tiết Tri Thiển giúp nàng nói hết.
Nghe Hoắc Khinh Ly nhẹ giọng nức nở thổ lộ tâm tình, Tiết Tri Thiển sớm đã đã ươn ướt đôi mắt, nàng không biết mình lại được một người để ở trong lòng lâu như vậy, nàng có tài đức gì mà có thể trở thành người trọng yếu nhất trong lòng Hoắc Khinh Ly, nàng làm sao có thể may mắn đến thế, nàng không biết nên dùng ngôn ngữ gì để diễn tả cảm giác lúc này. Nàng chọn phương pháp nguyên thủy nhất để bày tỏ, đó là điên cuồng hôn nàng, cho đến lúc hai người không thể hô hấp được nữa mới buông nàng ra, gương mặt ôn nhu lại kiên định nói: “Khinh Ly, ta sẽ dùng tất cả tình yêu của mình để bù đắp ngần ấy năm khổ sở của nàng.”
Hoắc Khinh Ly nhếch cao khóe miệng: “Đứa ngốc, yêu một người làm sao sẽ cảm thấy khổ sở. Cho dù lúc ấy cảm thấy thực khổ nhưng hiện tại tất cả đều trở thành ngọt ngào, ta thấy hết thảy đều đáng giá .”
“Khinh Ly…” Tiết Tri Thiển khẽ gọi tên nàng.
Hoắc Khinh Ly ôn nhu nói: “Huống chi hiện tại tâm của nàng và con người nàng đều là của ta, ta làm sao còn cảm thấy chưa đủ đây?” Đầu ngón tay lướt lên trên da thịt bóng loáng của nàng, từng điểm từng điểm đi về phía trước, như đang vuốt ve một món trân bảo, từ ngọn núi trượt đến thung lũng, hôn theo một đường đi xuống, đến giữa hai chân của nàng, vươn ra đầu lưỡi liếm láp nơi mềm mại sâu kín nhất của Tiết Tri Thiển.
Tiết Tri Thiển không ngờ rằng nàng sẽ hôn lên chỗ đó của mình, mắc cỡ đến không biết nên làm sao, muốn cho nàng dừng lại, rồi lại khó nhịn hy vọng nàng có thể tiến thêm một chút, Hoắc Khinh Ly lại giống như là biết được ý tưởng của nàng, đầu lưỡi linh hoạt nóng hổi thăm dò vào sâu bên trong cơ thể Tiết Tri Thiển…khiến nàng không thể kiềm chế được nữa rên rỉ ra thành tiếng theo nụ hôn nóng bóng của Hoắc Khinh Ly.
Hoắc Khinh Ly lại dọc theo bụng của nàng từng điểm từng điểm hôn ngược lên trên, còn mang theo khí tức của nàng hôn lên môi nàng, rồi thì thầm: “Tri Thiển, nói cho ta biết cảm giác của nàng, nàng cảm thấy thế nào, thoải mái lắm đúng không?”
Tiết Tri Thiển hai gò má ửng hồng, xấu hổ gật đầu, sau đó nói: “Để cho ta cũng vì nàng được hay không?”
Hoắc Khinh Ly lại cự tuyệt nàng, tràn ngập thâm tình nói: “Ta đối với nàng tràn đầy dục vọng, bao nhiêu ta cũng cảm thấy không đủ…”