Song Phi Yến

Chương 16




Tiết Tri Thiển suy đoán một lúc, mới lặng lẽ kéo Hoắc Khinh Ly sang một bên rỉ tai: “Khinh Ly, chẳng lẽ người này có khiếm khuyết gì sao? Như là thích nam nhân chẳng hạn?”

Hoắc Khinh Ly hỏi: “Hũm? Sao lại nghĩ thế?”

Tiết Tri Thiển có chút bất bình nói: “Ngay đến cả ngươi mà hắn cũng chướng mắt kìa.”

Hoắc Khinh Ly không cho là đúng: “Biết đâu do ta không phải mẫu người mà hắn thích thì sao?”

Tiết Tri Thiển oán hận nói: “Không đâu, nếu mà hắn thích nữ nhân, vào cửa đã lâu như vậy rồi, làm gì mà ngay cả con mắt cũng không nhìn qua ta chứ?” Thì ra là nàng bất bình vì “tổn thương” của bản thân…

Trước khi tới đây, Tiết Tri Thiển đã cố gắng chăm chút cách ăn mặc cho thật đẹp, áo màu vàng kim như khói như mây, váy hạnh sắc thiên thủy, thắt lưng tím như sương, tơ vàng thêu hoa, tơ bạc khảm bên cạnh, trâm cài đầu bằng ngọc lưu ly, hoa tai anh lạc, trên ngón tay mảnh khảnh còn thoa lên sơn móng tay, trong ánh mắt long lanh ngập vẻ đa tình, quả thực vừa xinh đẹp vừa quyến rũ.

Ăn mặc như thế, rõ ràng nàng không phải muốn giúp Hoắc Khinh Ly thổ lộ, mà là muốn đoạt nam nhân của người ta…

Hoắc Khinh Ly bật cười, vội vàng che miệng, nghiêm mặt nói: “Tri Thiển, tóm lại liền nhờ cả vào ngươi.”

Cái tên Bạch Cảnh Giản này quả nhiên là ánh mắt cao, còn dám nói “Tuyệt đối không thể”, thế mà Hoắc Khinh Ly vẫn không chịu từ bỏ, trong lòng Tiết Tri Thiển mặc dù không hài lòng hắn chút nào, bất quá vẫn nhớ đến nghĩa vụ của mình mà vỗ vỗ vai của nàng: “Ta tận lực thử xem sao.” Kỳ thật nàng cũng muốn hỏi rõ ràng để cho Hoắc Khinh Ly hoàn toàn hết hy vọng, nghĩ vậy, liền hướng về phía Bạch Cảnh Giản.

Tiết Tri Thiển kéo kéo ống tay áo để lộ ra bàn tay trắng trẻo được thoa sơn móng tay, giúp Bạch Cảnh Giản châm trà, còn cố ý làm lâu lâu một chút, sau đó đưa đến trước mặt Bạch Cảnh Giản: “Bạch thiếu hiệp là khách ở xa tới, mời dùng trà.”

Bạch Cảnh Giản là hiệp sĩ giang hồ, cho nên không giống với bọn công tử bột trong kinh thành lúc nào cũng liếc mắt đưa tình khắp nơi, mắt nhìn thẳng tiếp nhận cốc trà, khách khí nói: “Đa tạ Tiết cô nương.”

Vì vậy, Tiết đại tiểu thư giả vờ biểu diễn một phen, bị Bạch thiếu hiệp vô tình không để mắt đến…

Hiếm khi chủ động bày tỏ, lại bị không thèm đếm xỉa, nàng chưa từng bị một tên nam nhân nào thương tổn tự tôn đến vậy, bất quá Thủy công tử dù sao cũng là nữ nhân, không tính… Trong lòng Tiết Tri Thiển càng thêm khẳng định, tên này chắc chắn thích nam nhân, không còn nghi ngờ gì nữa!

Tiết Tri Thiển yêu kiều mà ngồi: “Còn tưởng rằng ở ngay dưới chân thiên tử, địa linh nhân kiệt, đều nhìn thấy những người tốt nhất rồi, nào ngờ hôm nay gặp được Bạch thiếu hiệp, mới biết bản thân mình đúng là ếch ngồi đáy giếng, những công tử trong kinh thành này vô luận thế nào đều không bằng Bạch thiếu hiệp, khó trách Khinh Ly vì Bạch thiếu hiệp, mà ngay cả Thái Tử phi cũng không nguyện làm.”

Bạch Cảnh Giản nghe vậy nhìn về phía Hoắc Khinh Ly, trong ánh mắt mang theo chút ít nghi hoặc.

Hoắc Khinh Ly mím môi, nở một nụ cười yếu ớt, không trả lời.

Bạch Cảnh Giản đành phải nói: “Tiết cô nương quá khen rồi, Cảnh Giản không dám nhận.”

Tiết Tri Thiển nói: “Bạch thiếu hiệp không cần khiêm tốn, Tri Thiển kỳ thật hâm mộ nhất là những hiệp sĩ giang hồ như Bạch thiếu hiệp đây, tự do tự tại, vô câu vô thúc, thích cái gì liền theo đuổi cái đó, không cần để ý tới thế tục.” Trong lòng tự thêm vào một câu, thích nam nhân, cũng có thể thoải mái mà thích, thuận tiện cảm thông cho Thái tử một chút…

Bạch Cảnh Giản nghe thấy càng không hiểu ra sao, không biết lần này Tiết Tri Thiển nói vậy là có ý gì, đáp: “Tiết cô nương là hòn ngọc quý trên tay Thừa tướng đại nhân, được ngàn vạn sủng ái, người ngoài càng hâm mộ mới phải.”

Tiết Tri Thiển khoát tay nói: “Chậc, ta ngay cả hôn nhân của mình cũng không được làm chủ, có gì tốt để hâm mộ đâu, còn không bằng sinh ra là người trong giang hồ.”

Bạch Cảnh Giản nói: “Kỳ thật giang hồ cũng có quy củ giang hồ, mà gia quy của Danh Kiếm sơn trang chúng ta càng nghiêm khắc hơn, nếu như phạm phải sai lầm gì lớn, thậm chí có thể dùng tàn khốc để hình dung, cho nên cũng không được tự do như Tiết cô nương tưởng tượng đâu.” Nói đoạn nhìn Hoắc Khinh Ly một cái.

Tiết Tri Thiển nói tiếp: “Theo lời Bạch thiếu hiệp nói, gả đến Danh Kiếm sơn trang của các người, còn khó hơn gả vào cung, có phải không?”

Bạch Cảnh Giản bị nàng tra hỏi lau một trán đầy mồ hôi: “Hẳn là có chút khó khăn.”

Tiết Tri Thiển hài lòng gật đầu, Bạch Cảnh Giản thì vô tình với Hoắc Khinh Ly, mà Danh kiếm sơn trang này cũng không phải nơi tốt lành gì, lúc này Hoắc Khinh Ly không để ý tới cũng chỉ vì đang mê muội vì tình, buổi tối trở về phải lựa lời khuyên nhủ nàng, không sợ nàng không chịu quay đầu lại, nghĩ như thế, tâm tình uất ức nửa ngày nay lập tức tốt lên, làm cho nụ cười trên mặt cũng sáng lạn chút ít, nhiệt tình nói: “Người ở kinh thành quả thực rất đông, từ danh gia vọng tộc cho đến hoàng thân quốc thích ít nhiều cũng nể mặt cha ta, nếu như Bạch thiếu hiệp làm việc có gặp gì khó khăn, có thể phái người đến phủ Thừa tướng thông báo một tiếng, cha ta cùng bào đệ ta có thể hỗ trợ.”

Bạch Cảnh Giản nghe nửa ngày, chỉ có lời nói này là hiểu được ý tứ, lập tức ôm quyền nói: “Tiết cô nương quả nhiên hào khí, vậy thì Cảnh Giản cũng không khách khí nữa, Cảnh Giản quả thật có một chuyện muốn phiền đến Tiết thừa tướng.”

Tiết Tri Thiển sững sờ, tên này thật đúng là không khách khí, quả thật có việc muốn nhờ, nhưng lời đã lỡ nói ra rồi, đương nhiên không thể nuốt lời, liền nói: “Bạch thiếu hiệp cứ nói cho ta biết, trở về ta sẽ chuyển cáo gia phụ.”

Bạch Cảnh Giản nói: “Danh Kiếm sơn trang chúng ta tuy nổi tiếng về đúc kiếm, nhưng cũng có chế tạo các binh khí khác, vốn là người trong giang hồ như bọn ta không nên liên quan đến triều đình, bất quá mấy năm gần đây trong Trang xảy ra vài biến cố, chỉ dựa vào việc chế tạo binh khí cho võ lâm nhân sĩ, e rất khó duy trì cuộc sống cho mấy trăm người trong Trang, ta nghe được triều đình đang thu mua một số lượng lớn trường mâu và đại đao cho tiền tuyến giết địch, liền muốn nắm lấy cơ hội mua bán này, đáng tiếc trong triều lại không quen biết ai, đang vô kế khả thi, nếu như Tiết thừa tướng có thể tiến cử thì sẽ dễ dàng hơn, đương nhiên thù lao đạt được sẽ chia cho phủ Thừa tướng.”

Tiết Tri Thiển không ngờ rằng chuyện Bạch Cảnh Giản sở cầu lại là chuyện rèn binh khí lớn đến vậy, làm sao dám lập tức đáp ứng, lại nhớ tới Binh bộ thuộc quyền Hoắc đại tướng quân trông nom, tại sao Bạch Cảnh Giản lại bỏ gần cầu xa, không cầu Hoắc Khinh Ly, ngược lại đến đây cầu xin nàng?

Bạch Cảnh Giản tựa hồ nhìn ra nghi ngờ của nàng, giải thích: “Thu mua binh khí tuy là chuyện của Binh bộ, có điều quân tiền lại thuộc về Hộ bộ trông nom, hơn nữa Danh Kiếm sơn trang chúng ta cùng Hoắc đại tướng quân có chút va chạm, không tiện mở miệng với Hoắc đại tướng quân, cho nên mới phải phiền đến Tiết thừa tướng, đương nhiên Tiết cô nương chỉ cần đem thỉnh cầu này của Cảnh Giản báo lại cho Tiết thừa tướng là được, giúp hay không giúp toàn bộ tùy vào Thừa tướng, có thể thành công hay không Cảnh Giản cũng rất cảm kích.” Nói đoạn phẩy tay một cái.

Tên thuộc hạ râu ria đầy hàm lúc nãy lập tức nâng lên một cái hộp gấm, đặt trước mặt Tiết Tri Thiển, mở ra, bên trong đúng là hai viên dạ minh châu, còn to gấp hai lần viên mà Hoàng hậu nương nương ban cho Hoắc Khinh Ly, vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ.

Bạch Cảnh Giản nói: “Chỉ là chút lòng thành, bất thành kính ý, mong rằng Tiết cô nương có thể nhận cho.”

Tiết Tri Thiển lập tức không biết làm sao.

Hoắc Khinh Ly ngồi bên cạnh nãy giờ vẫn không lên tiếng, rốt cục mở miệng nói: “Một chút tâm ý của Cảnh Giản, Tri Thiển cứ nhận lấy đi.”

Tiết Tri Thiển nhìn qua Hoắc Khinh Ly, đột nhiên có cảm giác như bị trúng kế, cảm thấy hình như đây mới là mục đích thực sự Hoắc Khinh Ly mang nàng tới đây thì phải?

Hoắc Khinh Ly đến bên cạnh Tiết Tri Thiển, nhẹ nhàng cầm tay của nàng, nhu tình trong con ngươi tựa hồ có thể chảy ra nước, còn mang theo vài phần xót xa.

Tiết Tri Thiển không chịu nổi ánh mắt của nàng ta, Hoắc Khinh Ly vì người yêu mà khẩn cầu nàng như thế, làm sao nàng có thể không đáp ứng? Hơn nữa Bạch Cảnh Giản cũng nói, nàng chỉ cần chuyển lời mà thôi, về phần có đáp ứng hay không vẫn đợi xem ý tứ cha thế nào, liền gật gật đầu, để cho nha đầu tùy thân Thị Họa nhận lấy dạ minh châu.

Bạch Cảnh Giản thấy nàng nhận lấy lễ vật, lập tức vui vẻ nói: “Đa tạ Tiết cô nương trượng nghĩa tương trợ, Cảnh Giản lấy trà thay rượu kính Tiết cô nương, nếu như thành, Cảnh Giản nhất định trọng tạ.”

Tiết Tri Thiển yếu ớt cười đáp lại.

Hoắc Khinh Ly nắm chặt tay nàng hơn một chút, nói với Bạch Cảnh Giản: “Vậy thì bọn ta đi về trước.”

Bạch Cảnh Giản đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Khinh Ly, chờ đã.” Từ trong ngực áo lấy ra một vật được bọc bằng khăn gấm, mở ra, là một đôi vòng ngọc long phượng, đưa cho Hoắc Khinh Ly, “Đây là mẹ ta nhờ ta mang cho cô, bà nói đây là của hồi môn năm đó của bà.”

Trên mặt Hoắc Khinh Ly hơi khựng lại, do dự trong chốc lát mới tiếp nhận, bỏ vào trong ngực, nói: “Giúp ta nói với bà một tiếng cám ơn.”

Bạch Cảnh Giản thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu.

Tiết Tri Thiển bị quan hệ của bọn họ làm cho hồ đồ, vòng tay long phượng này vốn là tín vật đính ước, nhưng Bạch Cảnh Giản rõ ràng là không thích Hoắc Khinh Ly, tại sao lại đưa lễ vật mập mờ như vậy?

Lưu chưởng quỹ của Hỉ Phúc tửu lâu nhìn thấy Tiết – Hoắc hai người rời đi, cũng thở phào một hơi, hơn nữa xác nhận lúc trước ông ta không có nhìn lầm, Tiết đại tiểu thư cùng Hoắc đại tiểu thư xác thực là dắt tay mà đến, hiện tại lại dắt tay mà đi, đúng là chuyện không ngờ.

Tiết Tri Thiển cảm giác như bị Hoắc Khinh Ly tính kế, dọc theo đường đi đều rầu rĩ không vui, hơn nữa càng nghĩ càng buồn bực, càng nghĩ càng không đáng giá, hà cớ gì nàng phải giúp người Hoắc Khinh Ly yêu làm việc chứ?

Đến phủ Thừa Tướng, Tiết Tri Thiển hạ kiệu, cũng không đợi Hoắc Khinh Ly, đi thẳng về phía trước, bất quá mới đi vài bước, đã bị Hoắc Khinh Ly đuổi theo, tay còn bị nàng cầm, muốn bỏ ra lại thôi, đành phải để tùy ý, lại tức giận không thèm nói với nàng câu nào.

Hoắc Khinh Ly cho hai người Thường Tứ Hỉ và Thị Họa vẫn luôn theo hai nàng lui xuống, đợi đến khi không còn ai, mới níu Tiết Tri Thiển lại, cùng nàng mặt đối mặt, hỏi: “Tri Thiển, có phải ngươi giận ta rồi không?”

Bị lừa gạt như thế, nàng đương nhiên tức giận, chẳng thà Hoắc Khinh Ly giống như trước tìm cách khích tướng nàng, chứ đừng giống như bây giờ gài sẵn cái bẫy rồi để cho nàng nhảy vào, trước còn cố ý bày tỏ nọ kia, dụ dỗ nàng giúp đỡ, sau đó mưu sự giúp người yêu, còn cố tình làm nàng mềm lòng đáp ứng, một mặt giận Hoắc Khinh Ly, mặt khác tự giận chính mình.

Hoắc Khinh Ly thấy nàng không nói lời nào, lại nói: “Lần này Cảnh Giản năn nỉ ta, ta cũng vì không có cách nào khác mới đáp ứng hắn, trước đó không nói cho ngươi biết, là sợ ngươi không chịu đi, kỳ thật ngươi không cần đem chuyện này nói cho Tiết thừa tướng biết, nếu Cảnh Giản có hỏi đến, ngươi cứ nói thẳng cho hắn biết Tiết thừa tướng không đáp ứng là được, còn hai viên dạ minh châu của Bạch Cảnh Giản, không phải là rất tốt sao?”

Tiết Tri Thiển cả giận nói: “Ta vẫn tưởng rằng ngươi thật lòng muốn tiêu tan hiềm khích trước kia của chúng ta, hóa ra là dùng trăm phương ngàn kế, xem tỷ đệ chúng ta như khỉ mà đùa giỡn!”

Hoắc Khinh Ly nhàn nhạt nói: “Ta chỉ là lợi dụng ngươi, về phần Tiết công tử, chỉ là ngươi đơn phương tình nguyện nghĩ như thế.”

“Ngươi!” Tiết Tri Thiển vô cùng bực bội, nghe nàng ta nói ra những lời này, chẳng khác nào nàng bị lợi dụng mà còn phải cảm thấy vinh hạnh!

Hoắc Khinh Ly đột nhiên thả nhẹ thanh âm nói: “Tri Thiển, ngươi nói muốn cùng ta hòa hảo, là thật lòng sao?”

“Đương nhiên là thật lòng, có ai nguyện ý cùng người kết thù kết oán cả đời kia chứ.”

Hoắc Khinh Ly suy nghĩ một chút lại hỏi: “Hôm nay ngươi nhìn thấy ta cùng Cảnh Giản ở bên nhau, có phải rất tức giận không?”

“Đương nhiên tức giận, cái tên Bạch Cảnh Giản đó có cái gì tốt, ta…” Tiết Tri Thiển nói một nửa lại ngừng, lời này nghe ra có gì đó không đúng, dừng một tí, sửa lời: “Đệ đệ ta tốt hơn hắn nhiều.”

Hoắc Khinh Ly cười khẽ một tiếng, còn sờ sờ mặt Tiết Tri Thiển, nói: “Tri Thiển, ngươi có biết không, bộ dáng ngươi bây giờ rất đáng yêu, được rồi, ta đáp ứng ngươi, bắt đầu từ hôm nay, ân oán trước kia của chúng ta xem như xóa bỏ, sau này ta cũng sẽ không lừa ngươi nữa.”

Tiết Tri Thiển bỗng dưng được nàng khen, tiếp tục tức giận nói: “Ngươi nói xóa bỏ liền xóa bỏ được à? Bây giờ bổn tiểu thư lại không muốn nữa, chúng ta thân ai nấy lo, đường ai nấy đi.”

Hoắc Khinh Ly cười nói: “Chỉ sợ không được, ngươi đã ra sức giúp ta như vậy, bất luận thế nào ta cũng phải trả ơn nghĩa này cho ngươi.”

Tiết Tri Thiển nhếch miệng: “Vậy thì ngươi cứ nghĩ cho kỹ đi, nếu ta hài lòng, nói không chừng sẽ tha thứ cho ngươi.”

Hai người vừa đi vừa nói, cũng đã đến khuê phòng của Tiết Tri Thiển.

Tiết Tri Thiển còn giận, không khách khí nói: “Đêm nay ngươi đi phòng khách ngủ cho ta.”

Hoắc Khinh Ly lại lộ vẻ mặt khó xử: “Làm sao bây giờ? Đêm qua ôm ngươi ngủ cảm giác thật tốt quá, nếu như không ôm ngươi, ta sợ không ngủ được mất.”

Tiết Tri Thiển nghĩ đến buổi sáng tỉnh lại đúng là mình ôm lấy nàng, cảm giác tựa hồ rất thoải mái, bất quá vẫn nổi giận đùng đùng nói: “Ta cũng không phải gối ôm, không được, đêm nay nhất định phải tách ra ngủ.”

Hoắc Khinh Ly lại ngáp một cái, lười biếng nói: “Tri Thiển, thôi mà, đừng làm mình làm mẩy nữa, ngươi đã quên là ta có võ công sao.”

Mặt Tiết Tri Thiển tối sầm, Vậy thì ta đi là được.