Sống Như Lục Bình, Yêu Như Gió Bão

Chương 61: Góc nhìn của nam chính 4




Chỉ là có hai chuyện ta không dự đoán được: một là là không hiểu tại sao cô mẫu lại biết trước tin tức, phái người đến đón nàng trở về; thứ hai là nàng sẽ ở lại.

Nàng thiện lương, dũng cảm, kiên cường hơn so với ta tưởng tượng.

Nàng trở thành ý nữ, bức ép lấy bằng được dược liệu, mạo hiểm mạng sống rút kiếm g.i.ế.c địch.

Đối với một tiểu thư sống trong kinh thành được nuông chiều mười ngón tay không dính nước mùa xuân như nàng, nàng lại làm tất cả những việc nên làm và không nên làm.

Ta nghĩ nàng không hề giống phụ thân nàng.

Bệ hạ bệnh nặng, gió bắt đầu thổi mạnh, Tự thái phó muốn đoạt lấy binh quyền trong tay ta, không thể chờ đợi thêm được nữa.

Chỉ là ông ấy có lẽ không hiểu được Trấn Bắc quân là của ta, nếu không phải ta chết, thì dù có điều động ai tới cũng không thể nào lấy đi được.

Ông ấy không thể! Bệ hạ ngồi trên hoàng vị kia cũng không thể!

Ta nghĩ ta nên cho ông ấy biết.

Có vẻ như ông ấy đã hiểu ra rất nhanh cho nên đã thay đổi sách lược, một lần nữa đặt chủ ý lên người Vy Vy.

Tình cảm của ta dành cho Vy Vy không còn kìm nén và che giấu đã trở thành vốn liếng để ông ấy lợi dụng.

Thập Tam hoàng tử ép sát rõ ràng đã khiến ông ấy càng thêm áp lực, nhất là việc cấu kết với người Hung Nô, tội danh là do ta tung ra, cũng là chuyện ta muốn làm sáng tỏ.

Ông ấy đã có thể lợi dụng ta, tại sao ta lại không thể thuận thế mà làm?

Phần quan trọng nhất trong chuyện này là Vy Vy. Muốn khiến lão hồ ly này tin rằng ta thích nàng là thật cần có một chút hợp tác.

Càng thấy hiểu lại càng thích cũng càng đau lòng, ta cũng không biết mình đã bị mắc kẹt trong bùn này từ lúc nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/goc-nhin-cua-nam-chinh-4.html.]

Nhưng ta hiểu rõ, ta rất tàn nhẫn đối với nàng.

Nhưng nếu thời gian quay lại, ta vẫn sẽ làm như vậy.

Sơn cốc núi Phổ Đà không thể chôn vùi linh hồn của binh sĩ, Đức Phật trong chùa Phổ Đà không thể nghe thấy tiếng kêu than của người thân, linh tuyền không thể rửa sạch tội lỗi của những kẻ sát nhân.

Ta không thể làm gì khác, chỉ rèn một thanh d.a.o mang tên chân tướng và công lý, đặt ở trên bàn, nhìn nàng từ từ đ.â.m nó vào trái tim, tự vấn lương tâm mình.

Ta nhìn nàng đau đớn nhưng ta lại không thể nói được gì.

Tình yêu của ta dành cho nàng là thật, nhưng vào thời khắc này đã bắt đầu thay đổi mùi vị.

Nàng hiếu hết tất cả

Con người quá thông minh và lý trí có lẽ cũng không phải là chuyện tốt, ngay cả lừa dối bản thân cũng trở thành một điều xa xỉ.

Sau đó ta thắng, thắng lợi hoàn toàn, còn nàng chính là vật hy sinh.

Hà Nhị hỏi ta tại sao không dám gặp nàng.

Khóe miệng ta cay đắng co giật, sao ta còn có thể dám gặp nàng?

“Tướng quân, tới cũng đã tới rồi, vẫn là nên đi gặp mặt phu nhân đi.” Hà Nhị rõ ràng vẫn có chút không cam tâm, đi theo phía sau ra sức khuyên nhủ.

“Không, nhìn thấy nàng sống tốt như vậy, ta...” Giọng nói của ta nghẹn lại trong cổ họng, ánh mắt dán chặt vào bóng dáng quen thuộc đối diện trong giây lát, không chớp mắt.

“Ngươi đến từ khi nào?”

Nàng đứng dưới ánh sáng, trên môi nở ra nụ cười, vô cùng dịu dàng.