Sống Như Lục Bình, Yêu Như Gió Bão

Chương 57




Chỉ là ta sẽ đi một mình, lời này ta lại không nói ra.

Cuộc trò chuyện không có kết quả cuối cùng, chỉ kết thúc qua loa.

Những ngày sau đó, Nhiếp Hàn Sơn hầu như ngày nào cũng ở bên cạnh ta, dùng hành động thuyết phục ta.

Ta không đề cập đến việc rời đi lần nào nữa, mọi thứ dường như trở lại như cũ.

Cuối thu, một ngày trời mưa mát mẻ.

Ta cùng huynh trưởng nhận t.h.i t.h.ể phụ thân về, dựa theo nguyện vọng lúc lâm chung của phụ thân, một mồi lửa đốt sạch sẽ.

Ôm theo tro cốt, huynh trưởng đưa mẫu thân lên đường về quê.

Trước khi rời đi, Nhiếp Hàn Sơn cùng ta tới tiễn biệt.

Nhìn ra được cảm xúc của mẫu thân và huynh trưởng rất phức tạp nhưng cuối cùng bọn họ vẫn khuyên ta phải sống thật tốt với vương gia.

Ta nắm lấy tay Nhiếp Hàn Sơn, dịu dàng mỉm cười.

Sau khi tiễn người đi, vào một buổi sáng trời trong gió nhẹ, ta ném một ngọn đuốc vào trong biệt viện, ta đã sớm bố trí người lan truyền tin tức trong kinh thành Vương phi Trấn Bắc vương táng thân trong biển lửa, một mình dẫn theo Hổ Phách lên đường đến Bắc Tân Cương.

Ta thích phong cảnh ở Bắc Tân Cương, thích không khí tự do tự tại ở đó, thích cảm giác có thể đi lại trên đường lớn không hề cố kỵ, được là chính ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-57.html.]

Ta biết chuyện này không thể gạt được Nhiếp Hàn Sơn, cũng không cần phải giấu diếm, trận hỏa hoạn này chỉ là để giải thích cho lời đồn đại bên ngoài mà thôi.

Trong thời gian chờ đợi phụ thân bị hành quyết, ta đã nói chuyện với hắn rất nhiều lần, những vết nứt dày đặc hoàn toàn hiện ra trước mặt chúng ta.

Sự bắt đầu của chúng ta không hề đơn giản, hành trình lại càng chẳng lấy gì là đẹp đẽ, làm sao có thể cầu xin một kết cục viên mãn?

Mang theo hổ phách, ta định cư ở một tiểu trấn ở Bắc Tân Cương.

Không có người Hung Nô uy hiếp, trên khuôn mặt bách tính Bắc Tân Cương cũng có thêm mấy phần sức sống, bọn họ cũng sống tích cực và lạc quan hơn, cuộc sống của người dân Bắc Tân Cương cũng dần dần chuyển biến tốt đẹp dưới sự quản lý tích cực của Nhiếp Hàn Sơn.

Ta mở một học đường giành cho nữ tử, học theo dáng vẻ của phụ thân, chuyên dạy cho các nữ hài tử có gia cảnh nghèo khổ biết chữ, đọc sách nông gia, cùng lão nông thử gieo trồng những hạt giống do ta đặc biệt sưu tầm mang về.

Ở Bắc Tân Cương khí hậu khắc nghiệt không thể trồng trọt gì được.

Ta cũng không vội, ta có cả một đời để làm việc này.

Nhiếp Hàn Sơn không hề xuất hiện, vốn dĩ ta còn tưởng rằng đời này có thể sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa.

Mãi cho đến một ngày, khi ta cùng Hổ Phách đi mua đồ ăn trở về, lại nhìn thấy một bóng người đang bỏ chạy rất nhanh ở góc phố.

Chỉ một cái liếc mắt, ta đã có thể nhận ra.

Hổ Phách thấy ta sững sờ, liền hỏi: "Tiểu thư, người đang nhìn cái gì vậy?"

Ta lắc đầu: “Không có gì, chúng ta đi thôi.”