“Ta biết trong lòng vương gia đã có người khác, ta cũng không đòi hỏi vương giả yêu thương nữ nhi, chỉ hy vọng vương gia sẽ đối xử tử tế với Vi Vi.”
Giọng nói ông ấy đầy buồn bã, bên trong chứa đựng tình thương thuần khiết của một phụ thân đối với nữ nhi.
Nhiếp Hàn Sơn trầm mặc, trong mắt hiện lên vẻ cảm động nói không nên lời: “Nhạc phụ yên tâm, Vi Vi đã gả cho ta, ta sẽ đối đãi tốt với nàng ấy.”
Phụ thân mỉm cười, đây là nụ cười chân thật nhất mà ông ấy lộ ra trong ngày hôm nay.
Ta trốn ở một bên lệ rơi đầy mặt, một lúc lâu sau mới bình ổn lại tâm trạng, bước ra ngoài.
Phụ thân như không có chuyện gì xảy ra, dặn dò ta vài câu rồi đích thân tiễn ta ra ngoài.
Xe ngựa dừng trước cửa chính, Nhiếp Hàn Sơn đỡ ta lên xe, xe ngựa đi được một đoạn đường dài, ta không nhịn được vén rèm lên nhìn về phía sau, vẫn thấy bóng dáng già nua của phụ thân đứng sừng sững ở trước cửa, nhìn xe ngựa hồi lâu.
Ta không nhịn được nữa buôn rèm xe xuống, không để ý Nhiếp Hàn Sơn vẫn còn ở trong xe, quay người lại, cúi đầu bắt đầu rơi lệ, khóc không thành tiếng.
Nhiếp Hàn Sơn giơ tay lên, dường như muốn an ủi ta, nhưng cuối cùng vẫn thu tay lại.
Cảm thấy bất mãn, ta lại càng tức giận, ngước đôi mắt đỏ hoe lên, nghiêm nghị hỏi: “Ngươi không thích ta, tại sao lại phải cưới ta?”
Có trời mới biết, trong thời gian chờ đợi kết hôn, ta đã mong đợi hắn có thể hành động như thế nào.
Nhiếp Hàn Sơn nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-5.html.]
Tất cả đều là chuyện đã rồi, ta nhìn hắn không còn gì để nói.
Xe ngựa đi tới Trấn Bắc vương phủ.
Vừa vào phủ đã nhìn thấy Liễu di nương dẫn theo nha hoàn Tiêu Hoàn đứng đợi trước cửa, thấy hai người chúng ta sóng vai đi cạnh nhau, nàng ta lập tức tiến tới chào đón.
Ánh mắt kia chăm chú vào người Nhiếp Hàn Sơn.
“Hàn... Vương gia, Vương phi.”
“Không phải thân thể không tốt, sao lại đi ra ngoài?” Nhiếp Hàn Sơn tiến lên đỡ lấy cánh tay nàng ta.
Tâm tình của ta không tốt, không có kiên nhẫn đối phó với màn thị uy phô trương của nàng ta.
“Rời đi lâu như vậy, trong phủ còn có nhiều việc cần thiếp thân xử lý, không quấy rầy hai người nữa.”
Nói xong ta dẫn theo Hổ Phách quay người rời đi.
“Tỷ tỷ bị làm sao vậy?”
Sau lưng truyền đến giọng nói nhẹ nhàng yếu đuối của Liễu di nương, giống như đang thắc mắc điều gì đó.
“Không có gì, vương phi nhớ nhà.” Nhiếp Hàn Sơn đáp.