Sống Như Lục Bình, Yêu Như Gió Bão

Chương 43




Phụ thân một mực trung thành với Thái tử, trong khoảng thời gian này đúng là phải cẩn thận một chút mới được.

Mà điều khiến ta càng không yên tâm chính là bệ hạ, rốt cuộc tâm ý của bệ hạ là như thế nào?

“Được rồi, ta sẽ trở về bàn bạc với mẫu thân. Ta mấp máy môi, lần đầu tiên chủ động đưa tay lên cầm lấy bàn tay của hắn: “Lần này đa tạ vương gia rất nhiều, ta biết vương gia không có ý định nhúng tay vào, lần này là bởi vì ta...”

Hắn dường như bị hành động của ta làm cho xúc động, biểu cảm hơi ngạc nhiên cùng vui vẻ, lật tay một cái nắm lấy tay ta: “Đã ở trong triều đình, làm sao có thể may mắn thoát khỏi phong ba? Chỉ là cố gắng không làm thịt cá nằm trên thớt của người khác thôi, được rồi, không còn sớm nữa, mau đi nghỉ ngơi đi.”

Hắn vỗ nhẹ vào tay ta, đứng dậy, đi vào phòng tắm.

Khi hắn bước ra, ta đã nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào hình hoa đoàn tụ sum vầy khắc trên đầu giường, trong lòng có chút thấp thỏm.

Đượi đến khi hắn đi tới, nhịp tim của ta càng đập dữ dội.

“Vương gia tắt đèn đi.” Ta cố gắng để bản thân giữ được bình tĩnh.

“Được.” Hắn dường như không để ý đến vẻ căng thẳng của ta, thổi tắt đèn rồi nằm xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-43.html.]

Trái tim ta đập như trống, ta nghiến răng, thử thăm dò áp người vào người hắn, vòng tay ôm lấy vòng eo săn chắc của hắn, có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể hắn trở nên cứng đờ, hơi thở có chút nóng rực.

Trong bóng tối, ta nghe thấy giọng nói của chính mình run rẩy: "Vương gia... ngươi... muốn có hài tử không?”

Thân thể Nhiếp Hàn Sơn run rẩy, xoay người kéo ta vào trong lòng ngực.

Ta nhắm mắt lại, đúng lúc nghĩ hắn sẽ hành động.

Nhưng hắn lại dừng lại, đưa tay lên vỗ nhẹ vào lưng ta.

Giọng nói của hắn khàn khàn, mang theo ý tứ không thể giải thích được: “Vy Vy, ta muốn, chỉ là... vào lúc này dù sao cũng có chút giống như đang lợi dụng hoàn cảnh của người khác. Bản vương đã nói sẽ chờ nàng cam tâm tình nguyện, ta biết nàng sẽ là một mẫu thân tốt nhưng ta càng hy vọng nàng cũng mong chờ hài tử này.”

“Vương gia...”

“Đi ngủ đi, mấy ngày nay nàng cũng mệt mỏi rồi, không cần vội, chúng ta còn rất nhiều thời gian.”

Hắn cúi đầu xuống, hôn lên trán ta một cái, chỉ là không buông tay ra, cứ như vậy mà ôm ta ngủ thiếp đi.

Ta không nói rõ trong lòng mình cảm thấy thế nào, nhưng rốt cuộc hằn không có hành động gì, ta lại thở phào nhẹ nhõm, mấy năm trôi qua, ta thực sự vẫn chưa sẵn sàng để thân mật với hắn.