Hắn lại cảm thấy ta rộng lượng nên mới có thể được một tấc lại muốn tiến một thước sao?
Ta cố nén lửa giận trong lòng, nhìn thẳng vào mắt hắn, lãnh đạm nói: “Vương gia, chuyện này có gì làm phiền đâu, trước đây khi thiếp thân chưa vào phủ, đám hạ nhân cũng đã hầu hạ muội muội chu đáo, tất cả ăn mặc chi phí đều như cũ. So với thiếp thân, có lẽ quản gia trong phủ và nhóm ma ma hiểu rõ cách chăm sóc người bệnh hơn, không giấu gì vương gia, thân thể thiếp thân cũng không được khá lắm, nếu vương gia không tin, ngày về lại mặt có thể hỏi mẫu thân thiếp thân.”
Mẫu thân ta vốn đã vì chuyện ta phải gả cho Nhiếp Hàn Sơn mà sầu não uất ức, sau khi nghe được chuyện xảy ra ngày hôm qua, càng buồn bã tới trực tiếp đổ bệnh.
Mặc dù ta lo lắng nhưng cũng chỉ có thể phái người trở về thăm hỏi vài câu.
Vừa nhắc tới chuyện này, hắn lập tức không nói nên lời, nghĩ lại cũng biết mình không đúng: “Bản vương không phải có ý đó, chỉ là bây giờ vương phi đã vào phủ, tất cả công việc hậu viện trong phủ đều giao vào tay vương phi, Nhu Nhu nhiều bệnh, sau này chắc chắn không tránh được sẽ có không ít chuyện phiền toái đến quấy rầy vương phi, chỉ sợ sẽ làm cho vương phi phải vất vả.”
“Về phần bên chỗ nhạc mẫu, ngày lại mặt, Hàn Sơn sẽ đích thân thỉnh tội, ngày hôm qua thật sự là có lỗi với vương phi.”
“Cũng không có gì phiền phức, cứ để bọn hạ nhân chăm sóc chu đáo là được, vương gia yên tâm, thiếp thân không phải người đa nghi hay ghen ghét, lúc trước Liễu di nương ở trong phủ được đãi ngộ như thế nào, bây giờ cũng là như thế.”
Có lẽ nghe thấy sự lạnh lùng trong lời nói của ta, hắn trầm mặc nhìn ta: “Bản vương biết vương phi rộng lượng, việc còn lại xin nhờ vương phi.” Nói xong, hắn còn chắp hai tay trước ngực, trịnh trọng thi lễ với ta một cái.
Trong lòng ta hơi rung động, đường Trấn Bắc vương, tướng quân ba quân đứng ở trước mặt thiên tử cũng có thể được miễn hành lễ, nam nhân uy nghiêm bất khả xâm phạm trong mắt người ngoài, vậy mà giờ phút này lại có thể cúi đầu.
Trong lúc nhất thời, ta không biết nên cảm thán cho tình cảm sâu nặng của Nhiếp Hàn Sơn hay ghen tị với vận may của cô nương Liễu Nhu kia.
Điều duy nhất ta có thể chắc chắn chính là ta là người hy sinh duy nhất trong mối hôn sự này.
Có lẽ kiếp trước ta là một ác nhân gây tội ác tày trời, mới có thể rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.
Ta đè nén sự chua xót trong lòng, né tránh nhận lễ của hắn, quay đầu lại để hắn không nhìn thấy những giọt nước mắt đang rơi xuống, trong giọng nói vẫn duy trì thái độ bình tĩnh: “Vương gia khách khí rồi, thời gian không còn sớm, thiếp thân còn có việc trong phủ cần phải xử lý, không tiễn vương gia, vương gia đi thong thả.”
Nói xong ta cũng không đợi hắn mở miệng, mang theo nha hoàn Hổ Phách rời đi.
Hổ Phách nắm lấy cánh tay ta, lo lắng nhìn ta nói: “Tiểu thư.”
Ta đưa tay lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt, quay sang nàng ấy, nhếch khóe miệng trấn an: “Ngươi yên tâm, ta không sao đâu, mặc dù không có tình cảm, nhưng nhìn tình hình trước mắt, Nhiếp Hàn Sơn ít nhất là một người có thể nói chuyện, cuộc sống sau này xem ra cũng sẽ không quá khổ sở.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-4.html.]
Ba ngày sau, trở về lại mặt.
Mẫu thân ôm ta hai mắt đẫm lệ, Nhiếp Hàn Sơn thật sự đã cho ta đủ mặt mũi đúng như lời hắn nói trước đó, đích thân tạ lỗi trước mặt phụ mẫu ta.
Mặc dù phụ mẫu ta không vui, nhưng cân nhắc đến việc ta đã gả vào vương phủ, tương lai tất cả ân sủng hoạ phúc cả đời này đều gắn liền với hắn, nên rốt cuộc bọn họ cũng không làm khó hắn.
Mặc dù bữa cơm lại mặt không mấy vui vẻ nhưng cũng không quá ngột ngạt.
Trước khi rời đi, mẫu thân kéo ta nói chuyện, hỏi thăm ta và vương gia đã viên phòng chưa.
Nhìn vào ánh mắt mong đợi của bà ấy, ta không đành lòng để bà ấy thất vọng, chỉ đành giả vờ ngượng ngùng gật đầu.
Nhìn mẫu thân thở phào nhẹ nhõm, cảm tạ trời đất, trong lòng ta dâng lên cảm giác bi thương.
Lúc đi ra, vừa vặn nhìn thấy phụ thân đang nói chuyện với Nhiếp Hàn Sơn.
“Vi Vi từ nhỏ đã được trong nhà nuông chiều, tính tình khó tránh khỏi có chút bướng bỉnh, sau này nếu có chỗ nào không hiểu chuyện, mong rằng vương gia không so đo với nàng, lão phu ở đây đa tạ vương gia trước.”
Vừa nói, phụ thân vừa cúi đầu thật sâu, trịnh trọng hành lễ với Nhiếp Hàn Sơn.
Nhìn cảnh tượng này, cổ họng ta nghẹn lại, nước mắt từ khóe mắt không tự chủ mà rơi xuống, trong lòng vô cùng đau xót.
Người bây giờ đang cúi đầu là ai chứ?
Là phụ thân của ta, đương kim Thái tử thái phó.
Năm đó tiên đế nhất quyết bỏ trưởng lão lập ấu, ông ấy dẫn đầu bách quan quỳ trước Thái Cực Môn, mấy lần đình trượng đều không thể đánh gãy tấm lưng đó, lần này lại vì ta mà cong xuống.
Ta che miệng, mới miễn cưỡng không khóc ra thành tiếng.
Nhiếp Hàn Sơn rõ ràng cùng bị kinh hãi, vội vàng lui lại tránh ra, giơ tay đỡ ông ấy: “Nhạc phụ tuyệt đối không thể làm như vậy, xin người nhanh đứng dậy.”