Sống Như Lục Bình, Yêu Như Gió Bão

Chương 27




“A! Ta thay thuốc cho thương binh, không ở đây thì ở đâu?” Ta kinh ngạc nói.

“Thay thuốc xong chưa?” Vương phu nhân cúi đầu nhìn người bị thương hỏi.

Ta còn chưa kịp trả lời, người bị thương trên mặt đất đã liên tục nói: “Thay xong rồi, thay xong rồi.”

“Vậy thì đi theo ta!” Vương phu nhân nói rồi kéo lấy tay ta bước ra ngoài.

“Đi đâu?”

“Nam nhân của ngươi trở về rồi! Ngươi còn không đi gặp hắn sao?” Lời nói sảng khoái của Vương phu nhân từ phía trước truyền đến còn mang theo vẻ vui mừng.

Ta sững người một lúc.

Không phải vì điều gì khác mà bởi vì câu nói “Nam nhân của ngươi”

Nam nhân của ta...

Tưởng sĩ đi đầu đại quân cưỡi ngựa cao lớn, bôn ba không ngừng khiến ai nấy đều đầy vẻ phong trần mệt mỏi, nhưng giờ phút này bọn họ đều đang ngẩng cao đầu, tinh thần phấn chấn đón nhận những lời chúc mừng của bách tính trong thành.

Những người có thể đi lại, lúc này đều hội tụ hai bên đường phố.

Cưỡi trên Bạch Tuyết đi đầu tiên chính là Nhiếp Hàn Sơn.

Hắn đã gầy đi rất nhiều, cằm đã mọc đầy râu, mặc dù đôi môi mỏng mím chặt nhìn qua dường như không có biểu cảm gì đặc biệt.

Nhưng ta có thể nhìn ra được, hắn đang rất vui mừng.

Nhìn bộ dạng hắn như vậy, ta đột nhiên nhớ đến mùa xuân năm đó, sau trận đại thắng ở biên cương, hắn được triệu về kinh nhận phong thưởng.

Ngày đó hắn cũng như thế này, cưỡi trên một con ngựa cao lớn, mặc áo giáp bạc.

Mặc dù rất trầm ổn nhưng đuôi mày khóe mắt đều tràn đầy khí thế hăng hái của thiếu niên.

Không biết lúc ấy đã lay động bao nhiêu trái tim thiếu nữ.

Đáng tiếc thiếu niên đó sớm đã có người trong lòng

Khi đoàn quân đi ngang qua y quán, những người xung quanh đột nhiên giống như hẹn trước với nhau mà đẩy ta ra.

Vương phu đẩy ta từ phía sau một cái, nói: “Đi thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-27.html.]

Ta nhất thời không để ý, cả người đứng ngay trước mặt người đó.

Nhiếp Hàn Sơn nhìn qua, dùng tay ghìm chặt dây cương, tung người xuống ngựa đi về phía ta.

“Vy Vy.”

Ánh mắt của hắn rất sáng, giọng nói khàn khàn.

Ta không hiểu hắn có ý gì, chỉ có thể thấp giọng nói: “Vương gia, chúc mừng vương gia…”

Lời còn chưa dứt, giây tiếp theo đã bị người bế lên, ta không nhịn được hô lên một tiếng.

Xung quanh vang lên những tiếng reo hò vui vẻ ồn ào.

Nhiếp Hàn Sơn bế ta lên ngựa, xoay người nhảy lên theo, ôm chặt lấy eo ta, trên đùi dùng sức, lập tức phóng ngựa về phía trước.

Lại một loạt tiếng reo hò và tiếng cười ồn ào của những người xung quanh vang lên.

Ta biết bọn họ không có ác ý gì nhưng vẫn đỏ mặt tới tận mang tai, ta quay đầu lại nhỏ giọng nói với hắn: “Vương gia, người thả ta xuống, làm như thế này không hợp quy củ.”

Trong cổ họng Nhiếp Hàn Sơn phát ra một tiếng cười trầm thấp.

“Vy Vy, đừng từ chối, nàng nhìn xung quanh xem, nàng xứng đáng.”

Hơi thở của hắn nóng hổi lại ẩm ướt phả vào cổ tôi.

“Chúng ta đã chiến thắng. Từ hôm nay trở đi, ở Bắc Tân Cương sẽ không còn chiến sự nữa, bạch tính không còn phải trôi dạt khắp nơi, không còn lão phụ tiễn nhi tử, thê tử tiễn trượng phu, ấu tử tiễn phụ thân  ra chiến trường. Bắc Tân Cương của chúng ta sẽ bình yên giống như kinh thành. Vy Vy, ta thực sự rất vui mừng.”

Trong giọng nói của hắn ngoài niềm vui còn chứa đựng sự hoài niệm sâu sắc.

Ta quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn.

Nhiếp gia cả nhà trung liệt, trải qua năm đời, mấy trăm nhân khẩu toàn bộ đều được chôn cất ở Bắc Tân Cương, một phòng linh đường không thể bỏ hết bài vị.

Cuộc chiến kéo dài hơn trăm năm cuối cùng cũng kết thúc ở thế hệ Nhiếp Hàn Sơn.

Lúc này trong lòng ta mềm nhũn.

Người nam nhân trước mặt này, mặc dù hắn không phải là một trượng phu đúng nghĩa, nhưng đích thực là một tướng quân vô cùng tốt.

Mưu đồ, chiến trường c.h.é.m giết, sinh mạng của mấy vạn tướng sĩ và mấy chục vạn  bạch tính Bắc Tân Cương đè nặng lên vai hắn giống như một ngọn núi lớn.