Sống Như Lục Bình, Yêu Như Gió Bão

Chương 18




“Vương gia... Vương gia xảy ra chuyện!” Giọng nói Hổ Phách mang theo tiếng khóc nức nở vang vọng khắp phòng.

Ta đứng dậy, nem đôi giày mới trong tay lên bàn, đỡ nàng ấy dậy, tử trong lời đứt quãng của nàng ta đã hiểu được đại khái tình hình.

Hoàng cung gửi thư đến, muốn áp tải tiểu nhi tử Trác Cát được sủng ái nhất của Hoàn Nhan về kinh thành chờ xử lý, hôm nay là ngày Nhiếp Hàn Sơn dự định xuất phát, không hiểu vì lý do gì mà tin tức bị lộ ra ngoài, nữa đường đi bị mấy trăm quân Hung Nô xuất hiện cướp tù, nghe người trốn được trở về nói khắp nơi đều là máu, quân doanh đã phái người đi tìm, hiện tại sống c.h.ế.t chưa rõ..

Lần này áp tải tù phạm vào kinh thành, còn có trượng phu của mấy phu nhân trong đó, bọn họ nghe xong có người hoảng sợ ngồi bệt xuống đất, ánh mắt hoảng hốt không biết phải làm sao.

Ta hít sâu một hơi, siết chặt tay, cố gắng để cho mình bình tĩnh trở lại.

“Vương phi, Vương phi, bây giờ chúng ta nên làm gì?”

“Đừng hoảng, đừng hoảng, chúng ta phải có niềm tin vào mấy người vương gia, sẽ không có chuyện gì đâu, chỗ này của chúng ta không thể loạn.” Ta nghiêm nghị nói, gọi người đỡ mấy phu nhân đang ngã nhào trên đất dậy.”

Tôi nhìn Hổ Phách, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Hiện tại có bao nhiêu người biết chuyện này?”

Hổ Phách lau nước mắt trên mặt: “Ta... ta không biết.”

“Gọi Vương thẩm tới gặp ta.”

Lời còn chưa dứt lời, bóng dáng Vương Mã từ bên ngoài đã tiến vào: “Vương phi.”

“Chuyện này trước mắt chỉ có mấy vị đại nhân trong quân doanh biết, những người còn lại hiện tại đều là người trong phủ.”

“Ta hiểu rồi, phong tỏa tin tức ngay. Trước khi nhận được tin tức chính xác của vương gia, a không được gây hoang mang cho dân chúng trong thành. Ngoài ra, sai binh sĩ tăng cường tra xét những người ra vào cổng thành, nếu cần thiết thì đóng cổng thành, không để gian tế lại tung tin đồn, gây hỗn loạn.”

“Vâng.” Vương thẩm đáp lại gọn gàng.

Ta nói xong lại về phía các phu nhân trong phòng, trước tiên mỉm cười nói vài câu trấn an, sau đó chăm chú nhìn vào mắt bọn họ dặn dò: “Vương gia và các vị tướng quân đều không sao đâu, bọn họ chỉ tạm thời bận rộn công vụ đi xa vài ngày thôi, mong các vị phu nhân lấy đại cục làm trọng.”

Các vị phu nhân ở đây cũng không phải người ngu ngốc, nữ nhân Bắc Tân Cương luôn mạnh mẽ kiên cường, lúc trước chẳng qua là quá lo lắng tới hoảng loạn, bây giờ bọn họ đã bình tĩnh lại, nghiến răng nghiến lợi gật đầu.

Cỏ lẽ chính bởi vì không có tình yêu cho nên ta mới có thể là người nhanh lấy lại bình tĩnh nhất trong đám người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-18.html.]

Nhiếp Hàn Sơn đã xảy ra chuyện!

Chuyện này thực sự quá đột ngột.

Sau khi tiễn các vị phu nhân đi, ta ngồi một mình trong phòng hơn nửa canh giờ, mãi cho đến khi Hổ Phách gõ cửa ở bên ngoài.

“Tiểu thư, đến giờ ăn cơm rồi.”

Dù thế nào đi nữa, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Nhớ tới trước mấy ngày ta còn thảo luận với Nhiếp Hàn Sơn sẽ đón năm mới ở Bắc Tân Cương như thế nào, không ngờ bây giờ vậy mà lại xảy ra chuyện.

Ta lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ còn sót lại trong đầu, đây chắc chắn không phải là những chuyện cần chú ý lúc này.

Ta đi ra ngoài, miễn cưỡng ép mình phải ăn xong bữa rồi phái Vương thẩm ra ngoài dò la tin tức.

Lúc nửa đêm, tin tức nhận được không mấy tốt lành.

Người quân doanh phái đi tìm nhặt được thanh bội kiếm bị gãy của vương gia bên một bờ sông, trên bờ sông vẫn còn một mảng m.á.u lớn, giống như đã bị thương nhưng không thể không nhảy xuống sông để sống sót.

Không nói đến vết thương trên người, chỉ riêng nhảy vào sông băng giữa mùa đông này, không c.h.ế.t cũng phải lột một lớp da.

Hổ Phách lo lắng, ở lại trong phòng cùng ta.

Ta lục lọi trong phòng, tìm thấy hai hai thanh chủy thủ, đặt một thanh vào tay nàng ấy.

Lúc cầm lấy d.a.o găm, tay Hổ Phách run rẩy: "Cô..."

Ta liếc nhìn nàng ấy, nhét thanh còn lại vào trong tay áo: “Hiện tại không được yên ổn, ngươi cầm lấy phòng thân. Nếu mọi chuyện thực sự đến mức không thể cứu vãn được...”

Sắc mặt Hổ Phách tái nhợt, nhưng vẫn kiên định gật đầu, run rẩy nói: “Nô tỳ biết rồi.”

Thấy nàng ấy đến như vậy, ta không nhịn được ôm lấy nàng ấy: “Hổ Phách đừng sợ, mọi chuyện chưa chắc sẽ tệ đến thế đâu.”