Sóng Nguyệt Vô Biên

Chương 38




Đời người chật hẹp, vận mệnh nhiều chông gai, có vẻ như không có gì có thể hình dung được tình cảnh hiện tại của cô.

Tại sao lại như vậy? Cô thấy anh, quả thực còn đáng sợ hơn cả nhìn thấy ác quỷ ăn thịt người. Trăm phương nghìn kế tránh né, kết quả lại gặp nhau trong tình huống này. Một sợi tơ trên đầu ngón tay mình, một đầu khác dĩ nhiên là chỗ Tử Phủ quân, cho nên dẫu cô có trốn chạy thật xa, anh chỉ cẩn ôm cây đợi thỏ là có thể bắt được cô, vị thần tiên này quả nhiên là thông mình hơn so với tưởng tượng của cô, khiến cho cô có một cảm giác thất bại cực độ.

Tử Phủ quân bước ra khỏi bóng tối, ánh mắt lạnh lẽo, cái nhìn chăm chú, ánh mắt lạnh như băng kia như muốn xuyên thủng cô. Biết lọt vào tay anh là tiêu đời rồi, nhưng trong lòng cô vẫn ôm một tia hy vọng, tháo chiếc nhẫn xuống muốn trốn chạy, kết quả bị anh bắt được cánh tay, lực tăng mạnh, bóp mạnh đến mức cô cảm thấy cánh tay như sắp bị nghiền nát.

Tử Phủ quân cũng không nói lời nào, cứ nhìn cô chằm chằm. Nhai Nhi cảm thấy không còn mặt mũi nào, quá áy náy! Thật sự quá áy náy mà! Cô mặt đỏ tía tai, đầu óc xoay chuyển thật nhanh, vô số tính toán trước đó đến giờ khắc này mới thấy vô dụng. Một câu tình cảm nồng nàn đến lúc này cô lại chẳng thốt nổi một câu, chỉ biết né tránh, không muốn Tử Phủ quân nhìn thấy mặt mình. Cho nên đây là tuyệt vọng của việc đã từng dây dưa không rõ, dẫu gặp lại cũng không thể nào thành Phật được. Tử Phủ quân từ trên trời ngã xuống, cả người dính đầy bùn đất, không còn chút thể hiện nào đáng nói, cho nên mới có câu không chết không ngừng hận.

Cô bị đau kêu lên:

– Buông tôi ra!

Kết quả làm lực trên tay anh tăng lên nữa:

– Còn muốn chạy trốn?

Sau đó không đợi cô phản ứng, bắt lấy cô nhảy xuống lan can, mũi chân điểm một cái, lao vút đi trong màn đêm.

Nhai Nhi tim đập thình thịch, không biết Tử Phủ quân sẽ xử lý mình thế nào. Hồ Bất Ngôn từng nói kết cục đánh cắp tàng thư Lang Hoàn, có lẽ tìm được bản đồ rồi, Tử Phủ quân sẽ tính giết cô chứ.

Cô co rúm người lại, lén lút ngước mắt nhìn Tử Phủ quân, còn nhớ khi mới gặp anh, dáng vẻ anh thong dong thuần khiết như nào. Hai tháng sau cô sa lưới, nét mặt anh đã không còn vẻ thong dong đó nữa, mà chỉ có phẫn nộ của mưa gió sắp tới, tựa như ngay lập tức sẽ nghiền nát cô.

Cũng phải thôi, thua thì phải nhận phạt. Cũng may bản đồ để chỗ khác, Tử Phủ quân tìm không được, chắc tạm thời sẽ không lấy mạng cô đâu.

Tử Phủ quân mang cô vào một căn nhà hẻo lánh, có hai gian buồng cỏ, cách xa thành khuếch, không ai phát hiện ra được. Cô bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, vậy là chắc Tử Phủ quân đã sợ gian tình trước đó bị bại lộ, làm ảnh hưởng đến uy nghiêm của Tử Phủ quân rồi. Cô khẽ bật cười thành tiếng, kể cả khi Tử Phủ quân đẩy cô ngã xuống dưới đất, cô vẫn còn đang cười.

Gương mặt tinh xảo dưới ánh nến, cô chống thân mình ngoái lại nhìn anh, vẫn vẻ phong tình lẳng lơ, yêu kiều không đổi:

-Không phải tiên quân muốn áp tôi về Ba Nguyệt lâu vấn tội à, sao lại đưa tôi tới đây? Đêm trăng sáng gió cao, bốn bề vắng lặng, ngài muốn làm gì?

-Cô vẫn còn tâm tư trêu chọc nữa cơ đấy, nụ cười tươi tắn kia đâm vào mắt Tử Phủ quân đến đau đớn, anh hận không thể lột biểu cảm trên gương mặt kia xuống, rồi hung hăng giẫm nát dưới chân. Chính là dáng vẻ mê hoặc này, độc như rắn rết, dùng nọc độc đó từng giọt từng giọt ăn mòn sự đề phòng của anh. Anh sống nhiều năm như vậy, mà chưa bao giờ phát hiện ra người phàm lại đáng căm hận đến thế, cô đi ngược lại hoàn toàn nhận thức trước kia của anh, cô chính là loài sói khoác da người.

-Bản đồ ở đâu?

Giọng anh khàn khàn, mất nửa ngày đi theo rồi đợi, giờ cô đã rơi vào tay mình, anh lại phát hiện bản thân mình tim nơi vạn dặm, chỉ có thể thốt ra những lời này.

Cô đứng lên, liếm liếm môi,

– Tiên quân không có lời nào khác muốn nói với tôi ư? Dẫu sao cũng quen biết, vậy mà gặp là đòi nợ, nào có hợp tình hợp lý!

Sắc mặt Tử Phủ quân rất khó coi, không biết có phải do y phục màu đen hay không mà trên mặt không chút huyết sắc nào. Ngữ khí không kiên nhẫn, lạnh lùng nói:

– Đừng có vòng vo nữa, ta ngàn dặm xa xôi Phương Trượng Châu đến tận đây bắt ngươi, không lấy được bản đồ về tuyệt đối sẽ không từ bỏ. Ngươi đã có gan mở Lang Hoàn, cũng nên có gan gách vác hậu quả. Giao bản đồ ra đây, ta sẽ cho ngươi được chết nhanh gọn.

Đôi mắt kia sáng rực nhìn Tử Phủ quân:

– Ngài định giết tôi à? Là vì bản đồ vảy cá kia?

Tử Phủ quân nói phải,

Ngươi xúc phạm thiên điều, giết ngươi đã là hình phạt nhẹ nhất rồi.

Kết quả cô lại mỉm cười, nói:

– Làm gì phải dùng hình phạt nhẹ nhất, rõ ràng có thể giam trong Bát Hàn Cực Địa, chịu băng hình vô tận mà…Tiên quân chung quy vẫn nương tay với tôi, nếu để Đại Tư Mệnh cùng các đệ tử biết được, không biết sẽ đối mặt với ngài như nào.

Tử Phủ quân phẫn nộ nhìn cô, nghiến răng nói:

– Nhạc Nhai Nhi, sự nhẫn nại của bổn quân có hạn, đừng có giở trò gì, vô dụng thôi.

Trên mặt cô hiện lên tia buồn bã nghiêng đầu nói:

– Tôi biết rồi. Tới tình trạng này rồi, nói gì cũng thừa thãi. Tôi cũng muốn giao bản đồ cho ngài, tiếc là giờ không ở trên người tôi. Nếu tiên quân không tin thì cứ lục soát đi.

Cô lại quen sử dụng thủ đoạn của mình, mấy ngày này anh ở Ba Nguyệt Lâu, nhìn thấy nhiều cô gái khoe sắc đến quen rồi, trong mắt anh đó là hành động tổn hại đến tôn nghiêm, người của Ba Nguyệt Lâu lại vứt bỏ tôn nghiêm này. Anh vốn cho rằng cô ít nhất không giống họ, nhưng đáng hận là cô với họ chả khác gì nhau.

Tử Phủ quân nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt thanh quyền, đụng phải loại người này, khó mà duy trì tu dưỡng cho được. Chỉ tại lúc trước mình có mắt như mù, lại dây dưa với cô không dứt. Cô là tặc, là phỉ, là yêu nghiệt dù ngàn đao vạn róc cũng không đủ hả cơn giận. Ấy thế mà thanh âm yêu nghiệt này cứ gần bên tai, hơi thở ấm áp phả vào cổ anh, vừa giận vừa oán nói:

– An Lan, ngài sẽ không vô tình với tôi đâu, tôi biết mà.

Đầu ngón tay của cô rê nhẹ trên má anh, móng tay đỏ tươi, tựa như quỷ mị. Loại cách thức quen thuộc này lại bắt đầu phát huy tác dụng, giống như cái bẫy, đổi thang mà không đổi thuốc.

Tử Phủ quân cười lạnh, tránh tay cô:

– Ngươi có thể thử xem, xem ta rốt cuộc có vô tình hay không.

Cô đứng dưới ánh đèn, mắt nhìn thẳng mỉm cười:

– Tiên quân lòng dạ phẳng lặng, cần gì phải tránh né? Ngài đang sợ đúng không? Sợ tôi tới gần, hủy đạo hạnh của ngài đúng không?

Tử Phủ quân thẹn quá hóa giận, ngày đó mọi thứ đều là sai lầm, thậm chí chỉ cần nhắc đến thôi là thấy hổ thẹn uất hận rồi, cô lại cứ muốn lột trần vết sẹo này ra. Có lẽ đây là thủ đoạn của cô, muốn anh phải xấu hổ, muốn biến cuộc lùng bắt của anh thành trận tình sát không vinh quang.

Tử Phủ quân cúi đầu, hơi thở khẽ run rẩy, bỗng vung tay lên, cuộn thừng trong tay áo trói chặt hai tay cô, treo trên xà nhà.

Nhai Nhi kinh hãi, ra sức giãy giụa,

Tiên quân chính là thượng tiên, chẳng lẽ muốn lạm dụng tư hình?

Tử Phủ quân đứng dưới ngước lên nhìn cô:

– Ta không phải thượng tiên gì, chỉ là một người trông coi tàng thư. Ngươi trộm tàng thư của ta, không bắt được ngươi là bản lĩnh ta không bằng người. Giờ bắt được ròi, nếu khuyên bảo mà ngươi không nghe, vậy thì đừng có trách ta.

Anh ngồi xuống một cái sập gụ, khoanh tay trước ngực nói:

– Ngươi cứ treo trên đó đi, khi nào giao bản đồ ra thì lúc đó ta thả ngươi xuống.

Nhai Nhi tức giận mắt mở lớn:

– Tử Phủ quân mà có thủ đoạn như vậy, tôi thật khinh thường ngài.

Tử Phủ quân cười nhạo:

– Ngươi cứ chịu chút trừng phạt này trước, rồi tiếp tục mạnh miệng với ta.

Con người mà, đôi khi đúng là không biết tự lượng sức mình, giữ cái mạng nhỏ của cô, cô mắng chửi với mình tới cùng. Nhưng nếu thoáng dùng sức, chỉ sợ tức khắc sẽ chẳng còn sức lực nữa. Anh qua lại nhân gian, tuân thủ nghiêm ngặt quy củ Cửu Châu, nghĩ nghĩ, quy củ đó là trước kia do anh định ra, sợ Sinh Châu biến thành nơi vui chơi của tiên yêu, bình thường người phàm sẽ không có nơi dừng chân. Quy củ của mình, bị chính mình phá hủy, sau này còn mặt mũi gì để nói chuyện? Vì thế khi anh xử trí cô, dĩ nhiên không muốn dùng tới những thứ khác, chỉ dùng một phương thức này, nhưng là phương thức hữu hiệu nhất.

Nhai Nhi trải qua vô số sinh tử tồn vong, chỉ cần không phải treo cổ, hai cánh tay bị trói thì có gì ghê gớm.

Mũi chân không thể chạm đất, cũng không có chỗ nào để cho cô mượn lực, cô chậm rãi hít thở, tuy rằng khớp xương kéo đau nhức, cô vẫn cười chế nhạo:

– Phủ quân biết khổ hình nhân gian không? Trận đại chiến Xích Bạch lúc trước, người của Bạch Địch phát minh một loại thủ đoạn, chuyên môn dùng để trừng trị nữ nhân Hồng Địch.

Tử Phủ quân phớt lờ cô, động tác ưu nhã rót trà, ngồi bên bàn lẳng lặng chờ cô cầu xin mình.

Nhai Nhi mỉm cười, nói:

– Tường thành Bạch Địch rất cao rất cao, nữ tướng Hồng Địch kiêu dũng thiện chiến, nhưng một khi bị bắt, thì sẽ chết rất thảm. Người của Bạch Địch sẽ dùng đao mổ bụng nàng ta ra, moi hết ruột gan, đẩy người từ trên tường thành xuống, còn lấy cái tên dễ nghe, gọi “Mỹ nhân phong tranh”. Tiên quân không nghĩ thử xem, có lẽ một khắc ngài động đao kia, biết đâu tôi sẽ cung khai thì sao.

Có thể là hình dung đến quá ghê tởm, Tử Phủ Quân không dính bụi trần khẽ nhíu mày.

Nhai Nhi cười càng dịu dàng:

– Ngài không thuận theo không buông tha, vẫn luôn truy tra đến Ba Nguyệt Lâu, nói vậy đã biết toàn bộ về tôi rồi, chẳng lẽ cho rằng hình phạt như vậy có thể làm tôi mở miệng hay sao?

Tử Phủ quân nói không sao cả,

– Ta có thể từ từ chờ, không mấy canh giờ ngươi sẽ khai ra thôi.

Trên trán cô đổ mồ hôi, người cũng lâng lâng, nhưng vẫn cười:

– Nhiếp An Lan, ngài chỉ có vậy thôi à.

Nhưng chính những lời này lại kích phát lửa giận của anh. Tử Phủ quân quắc mắt đứng lên, nghiến răng nói:

– Đúng vậy, ta chỉ như vậy thôi. Ta như vậy, còn ngươi thì lại thế nào?

Có thể chọc cho Tử Phủ quân tám gió thổi không lay động phải nổi giận lôi đình, có lẽ cô là người đầu tiên.

Cô nỗ lực nhấc đầu lên, mái tóc dài như tấm lụa satin óng ánh ở dưới ánh đèn, ngữ khí đầy vô tội,

– Tôi làm sao? Tình cảm, không có gì là không thể thấy ánh sáng được. Tiên quân cần gì phải tỏ vẻ bị thiệt thòi, nam nữ hoan ái là điều bình thường của con người, tôi lại chẳng ép ngài, lúc ấy ngài cũng chẳng từ chối mà rất thích, đúng không.

Vì thế sắc mặt của Tử Phủ quân càng tái nhợt, môi run rẩy nói:

– Ngươi…

– Tôi cũng thế, tôi cũng rất thích.

Nhai Nhi hít vào một hơi, mồ hôi từ gương mặt chảy xuống, tập hợp ở dưới cằm, từng giọt li ti rơi vào giữa khe ngực cao ngất. Cô rũ mắt nhìn anh, đầy ý vị khiêu khích:

– Ngài thật sự không nhớ tình cũ chút nào ư, đã từng có một đoạn tình…

Kết quả bị Tử Phủ quân vô tình cắt đứt:

– Câm mồm!

Cánh tay như bị bánh xe nghiền nát, đầu vai khớp xương cũng như sắp bị tháo rời, cô trong tiếng quát mắng của anh hít một hơi khí lạnh, chuyển sang giọng điệu cầu khẩn:

– An Lan, ngài thả tôi xuống trước đi được không. Có chuyện gì chúng ta từ từ nói. Cần gì phải giương cung bạt kiếm.

Tử Phủ quân đầu óc hỗn loạn, những tích tụ trong ngực hội tụ thành lá chắn, trái chạy phải phá không thể giải trừ. Trước khi bắt được cô lòng luôn nặng nề, cắn răng nuốt hận chỉ muốn bằm cô thành vạn đoạn, nhưng bắt được cô rồi lại có một số việc anh chẳng thể quyết định. Hận thật sự rất hận, mỗi lần cô mở miệng nhắc tới chuyện kia, anh lại không thể lảng tránh, bởi vì đó là sự thật. Anh xác thực không từ chối, xác thực rất thỏa mãn, rất thích, vốn cho rằng đó chỉ là luân lý làm người, hai bên tình nguyện, không ngờ cuối cùng lại trở thành gông xiềng ép anh không thể ngẩng đầu lên được.

Cô bị treo trên cao không ngừng gọi anh, anh bực bội bất an, chỉ biết lặp lại liên tục:

– Nói ra tung tích bản đồ, ta tức khắc thả ngươi xuống.

Nhai Nhi nghẹn ngào thì thầm, nói anh quá nhẫn tâm, anh nhắm mắt làm ngơ, nhưng lại đờ đẫn đứng đó. Ban đầu cô còn liên miệng nói không ngừng, nhưng sau đó thì không có âm thanh gì nữa. Anh ngước lên, trên gương mặt kia phủ đầy nước, chắc là không còn sức để chống đỡ, đã ngất rồi.

Tử Phủ quân rất giận, thật sự rất giận, đúng là cái xương cứng, tình nguyện mất hai cánh tay cũng không chịu nói ra bản đồ ở đâu. Thật sự muốn cô trở thành người tàn phế ư? Anh rốt cuộc là một người từ bi, đối với con kiến còn động lòng trắc ẩn, cô có thể phạm tội chết, nhưng không thể chết bởi tư hình được.

Do dự, anh vẫn thu thừng trói yêu lại, người bị trói rơi xuống đất, cất tiếng rên rỉ, hơi thở dồn dập, đôi mắt ngập sương mù nhìn anh, không biết đó là nước mắt hay là cái gì.

– Tôi tưởng ngài để mặc tôi chết cơ.

Miệng nói thế, trong lòng lại thầm thấy may mắn, may là anh không dứt tình, nếu không lúc này thật sự chết tại nơi này rồi.

Ngồi dậy, một canh giờ bị dày vò làm cô thật khổ không thể tả. Xương cốt toàn thân như rã rời, có một khắc còn đau đớn đến buồn nôn. Cô muốn giảm cơn tê mỏi ở đầu vai, nhưng lại không làm được, vì thế gọi anh:

– Tiên quân, ngài bóp vai cho tôi được không?

Tử Phủ quân đứng đó, sóng mắt vẫn sắc như đao, chính bản thân anh cũng không biết mình nên đi đâu, nếu quyết tâm muốn bắt người, vậy vì sao lại không ép cô nói thật mới thôi.

Cô không đợi anh tới, cúi đầu ngồi yên một lúc lâu. Dần dần cảm giác cánh tay có thể hoạt động, mới miễn cưỡng xoay bả vai. Động tác dễ dàng này giờ lại vô cùng khó khăn, chỉ nhúc nhích một chút thôi mà đã toát cả mồ hôi rồi.

Mặc kệ tất cả, cô nằm ngửa xuống đất. Xiêm y vũ cơ của Vọng Giang Lâu vốn dĩ hở hang, từ ngực đến rốn chẳng có gì che đậy, làn da trắng như tuyết kia đối lập với nền gạch xanh đen, lộ ra vẻ yêu mị diễm lệ vô cùng.

Cô biết làm thế nào khiến anh xấu hổ, làm thế nào khiến anh hoảng loạn. Không tính bản đồ vảy cá kia, rốt cuộc cũng từng có một lần thân mật ân ái, cũng coi như là nửa tình nhân rồi.

Hít sâu một hơi, sóng gió kinh người, cô khẽ vặn vẹo một chút,

– Thực ra bản đồ với tôi mà nói chẳng có ý nghĩa gì cả, tôi chưa bao giờ muốn đi mở bảo tàng, trộm nó là vì muốn bảo vệ di nguyện của cha tôi cho thật tốt, cho nên có thể trả lại cho ngài.

Cô thấy anh vội vàng quay đầu, băng tuyết trên mặt bắt đầu có dấu hiệu dần dần tan rã, không hiểu vì sao, trong lòng mơ hồ có cảm giác vui mừng.

– Nhưng tôi có một yêu cầu, yêu cầu này không khó làm, tiên quân muốn nghe không?

Chuyện này chấm dứt càng nhanh càng tốt, nếu không cần thương gân động cốt, đối với đôi bên càng có lợi. Tử Phủ quân nhìn bóng đêm lạnh lẽo bên ngoài cửa sổ, nói:

– Ngươi vốn không xứng để đưa ra yêu cầu gì, nhưng bổn quân không muốn động can qua, ngươi tạm thời nói thử xem.

Kết quả đôi tay kia giống như xà, chạm vào vạt áo bào của anh, từ bắp chân anh quấn lên trên.

– Hôm qua kiếm linh hỏi tôi một vấn đề kỳ lạ, cô nhóc hỏi tôi có thể sinh em bé không. Ban đầu tôi cũng thấy buồn cười, nhưng sau đó lại thấy đau khổ…

Cô vừa nói, vừa ngước lên đầy khao khát nhìn anh, gương mặt kia tỏa ánh sáng mê ly dưới ánh đèn. Thân hình mềm mại như hoa Thố Ti, leo lên vách đá lan rộng như gió lốc, sau đó một đôi cánh tay ngọc luồn qua từ dưới nách anh, thuần thục dán lên ngực anh:

– Ngài ôm em được không, dẫu sao một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, ngài không nhớ tới em ư? Không yêu em ư?