Sóng Nguyệt Vô Biên

Chương 25




Duyên phận chính là như vậy, có tụ thì có tan. Không ai có thể ở bên ai cả đời cả, dù là cha mẹ hay là vợ chồng.

Có duyên phận dài một chút, có duyên phận ngắn một chút, nhưng gặp rồi, đến cuối cùng vẫn phải chia ly. Hãy vui khi gặp nhau, khi chia ly không cần lưu luyến. Lý lẽ đó ai cũng hiểu, Nhai Nhi cũng hiểu, nhưng đến khi anh ta thật sự sẽ đi, trong lòng cô vẫn thấy khổ sở.

Nhưng không thể miễn cưỡng, anh ta vốn không thuộc về nơi này. Anh ta qua lại La Gia Đại Trì để tìm mẹ, trong lúc bất ngờ thì cứu cô, đi theo cô một thời gian dài như vậy, nếu ép anh ta ở lại, Nhai Nhi cũng tự thấy vô cùng áy náy.

Cô buồn bã thở dài, chậm rãi gật đầu.

– Được. Cậu muốn đi, tôi cũng sẽ không giữ tôi lại. Có lẽ mẹ cậu đang ở một nơi nào đó chờ cậu. Tôi không thể sống dưới nước như cậu, nếu không thì đã đi theo để giúp cậu rồi. Hơn hai năm qua cậu vẫn luôn ở bên tôi, giúp tôirất nhiều, vậy mà lúc cậu muốn đi hoàn thành tâm nguyện bản thân thì tôi lại chẳng giúp được gì cả.

Tung Ngôn nghe xong chỉ cười,

– Ban đầu tôi cứu cô, chưa bao giờ nghĩ muốn cô hồi báo gì cả. Hai năm ở Ba Nguyệt Lâu, ăn của cô ở của cô, cô cũng chẳng tính toán gì, không cần phải cảm thấy thiếu nợ tôi.

Đây là mối quan hệ rõ ràng như nước. Rõ ràng là có liên quan sâu sắc, nhưng dường như chỉ cần vài ba lời là hết. Càng mờ nhạt, mới càng đau khổ.

Trong lòng Nhai Nhi thấy nặng nề, gần hai năm quen nhau, lần chia ly này không biết có gặp lại nữa không. Cô nhìn anh ta:

– Sẽ còn trở lại không?

Nụ cười của Tung Ngôn sạch sẽ trong trẻo, những năm này theo cô ra vào hồng trần, nhưng vẫn là dáng vẻ như lúc gặp cô ban đầu.

Có trở lại hay không…rất khó trả lời chính xác. Trong lòng anh ta đầy lưu luyến, người không có nhà, sâu trong linh hồn vẫn luôn đau đớn, chỉ có cô là biết. Anh ta mơ hồ nhận thấy có lẽ sẽ không thể tìm thấy mẹ, dẫu sao thất lạc đã gần sáu mươi năm rồi. Lúc ấy anh ta còn quá non nớt, không biết nói chuyện, cũng chưa hóa hình. Hai mẹ con di chuyển từ bắc đến nam, trải qua lãnh địa của loài Thử Bạch Kình thì gặp một trận truy giết tám ngày tám đêm.

Con người sinh tồn trên thế giới này vẫn không tránh được quy luật mạnh hiếp yếu, dưới nước cũng như vậy. Thử Bạch Kình không lớn bằng Long Vương Kình, nhưng lại giảo hoạt hơn rất nhiều, luôn kết thành bầy thành nhóm vây công cá lớn, không khác gì các đạo võ lâm vây giết cha mẹ Nhai Nhi vậy. Khi đó mẹ anh ta bảo vệ anh ta, khóa toàn bộ ao lớn. Thử Bạch Kình ngày ngày phát động bốn năm đợt tấn công, mục tiêu là con cá con. Kiểu trò chơi săn giết này, sau khi giết chết con cá voi con thì chỉ ăn lưỡi và cằm, chỉ vì số thịt ngon chút xíu kia mà chúng có thể đuổi theo ngàn dặm xa xôi, nhẫn tính thật đáng sợ. Cuối cùng mẹ anh ta vì mệt mỏi quá sức, hai mẹ con bị chia cách, cậu rất sợ, nhắm mắt ra sức chạy trốn, sau đó thì chưa bao giờ gặp mẹ lần nào.

Mẹ còn sống trên đời hay không anh ta không biết. Trong nhiều thập kỷ, anh ta đã bơi ra hồ và biển xa nhất, lục lọi từng xác chết con cá voi hư thối, kể cả những thi thể đã bị hủy hoại hoàn toàn do bị cá tôm rỉa gần hết trôi nổi trong nước, thịt vụn dập dềnh như rong biển, đã không thể nào nhận biết được, ngay cả chính anh ta cũng không biết trong đó có mẹ mình hay không.

Anh ta cứ tìm kiếm không ngừng nghỉ, vừa tìm vừa mang hy vọng. Có lẽ cả đời cậu sẽ tiếp tục tìm kiếm, cho nên có thể trở lại hay không, anh ta cũng không trả lời được.

Tung Ngôn trả lời qua quýt:

– Nếu có duyên thì sẽ gặp lại. Hoặc là tương lai cô quyết định đi tìm Cô Sơn Giao Cung, tôi có thể sẽ hộ tống cô đi.

Nghe anh ta nói thế, Nhai Nhi thấy sống mũi cay xè,

– Cậu…là không phải giận tôi mới quyết định trở về đấy chứ?

Tung Ngôn hơi khựng lại, lắc đầu:

– Tôi không giận cô đâu. Chỉ là cảm thấy cô quá cố chấp, không biết trân trọng bản thân. Sau này đừng như vậy nữa, cô trải qua nhiều đau khổ, khong nên tiếp tục lăn lộn trong vực sâu kia nữa. Nếu như có thể, tôi hy vọng cô rời khỏi Ba Nguyệt Lâu, sống cuộc sống một người bình thường.

Sống cuộc sống một người bình thường ư, cô cũng muốn lắm chứ, nhưng điều đó khó khăn biết bao nhiêu. Chỉ cần Mâu Ni Thần Bích vẫn còn, cô chạy sẽ không thoát, còn có những kẻ thù kia nữa. Ba Nguyệt Lâu thuộc về cô, những gì của Lan Chiến dĩ nhiên cũng thuộc về cô. Nhưng chỉ cần một cơ hội, bí mật thân thế bị tiết lộ, vậy thì sẽ trở thành kẻ địch của toàn võ lâm.

Cô cười thê thảm, dựa vào lan can khẽ nói:

– Người trong giang hồ không thể làm chủ. Dẫu tìm một nơi thế ngoại để ẩn cư, chỉ cần kẻ có lòng muốn tìm, dẫu ngươi có trốn ở đâu cũng sẽ moi ngươi ra bằng được. Trên cõi đời này, nơi nào có thể chứa chấp tôi được đây? Tôi chỉ có thể ngày đêm giơ đao, đưa lưỡi đao về phía trước chém hết phù đồ mới có con đường sống.

Nói xong như chợt tỉnh giấc mộng, ngây ra nhìn cậu:

– Cậu đi rồi, cũng tốt. Tương lai nếu như trở lại, Ba Nguyệt Lâu lúc nào cũng hoan nghênh.

Cô đang nghĩ, chỉ sợ lúc phân tranh nổi lên liên lụy cậu ta. Anh ta lại do dự:

– Sau khi tôi đi rồi, ai sẽ bảo vệ cô?

Nhưng giữ lại anh ta, với anh ta chưa chắc đã chuyện tốt. Nhai Nhi giờ khắc này chỉ mong anh ta đi nhanh thôi, hùa theo:

– Lúc trước chưa gặp cậu, tôi sống vẫn rất tốt. Giờ trong Lầu đệ tử đông đảo, người người đều là cao thủ, dẫu cho nhân sĩ võ lâm có gây hấn giết vào Ba Nguyệt lâu thì cũng không phải chuyện dễ…

Câu từ biệt này quả thật khiến cô rất khó chịu, cô xòe tay ra:

– Cậu không cần lo lắng cho tôi, con người có mạng, chẳng ai cứu được ai mãi cả. Cũng đã muộn rồi, cậu đi nghỉ ngơi sớm đi. Lúc đi tôi không tiễn cậu được, cậu nhớ bảo trọng.

Cô xoay người đi về hướng khác của lộ đài, làn váy đỏ tươi bị gió đêm thổi bay phần phật. Gió vừa tan, làn váy lại nhẹ nhàng rơi xuống, vòng qua cột ngắm bằng đá, bước lên hành lang dài, dần đi xa dần.

Tựa như mất đi thứ gì đó, trái tim như rơi vào vực sâu, chìm vào trong lòng dất. Tung Ngôn đứng dưới màn đêm thật lâu, cúi đầu nghĩ xem mình nên đi đâu. Muốn tìm mẹ, đó là bản năng của cuộc sống, sống phải thấy người chết phải thấy xác. An nguy của Nguyệt Nhi thì sao đây, dường như cô ấy còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình. Trong lòng của người thiếu niên chưa trưởng thành này vẫn không hề nhuốm thế tục hồng trần, anh ta chỉ hy vọng cô sống bình an vui vẻ, không cần chờ một ngày nào đó anh ta trở lại, nhìn thấy bên cạnh mộ cha mẹ cô lại có thêm một phần mộ nho nhỏ nữa.

Không đành lòng đưa tiễn, cùng cô qua lại ngàn dặm, để đến cuối cùng có phải là vì lời tạm biệt không? Sớm biết như vậy, không bằng không gặp.

Nhai Nhi cả đêm trằn trọc không ngủ được, đến tận lúc trời mờ sáng mới chợp mắt. Lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng hẳn rồi, hoảng hốt bật dậy ra cửa nhìn, trong viện có hai tỳ nữ đang tưới nước hoa hoa, Quỷ Quái và A Bàng đang khoanh tay tựa vào gốc cây trò chuyện với nhau.

Cô đờ đẫn một hồi, quay vào khoác thêm áo đi xuống lầu. Hai vị hộ pháp thấy cô thì chào. Cô nhìn ra ngoài:

– Thiểu Du, Tung Ngôn đi rồi à?

Quỷ Quái do dự nói phải,

– Chúng thuộc hạ tiễn hắn đi. Hắn nói muốn về cố hương. Lâu chủ, tại sao hắn là quyết ý rời đi vậy? Có phải bởi lời Yêu Quái hôm qua nói…

Nhai Nhi lắc đầu, nếu đi rồi, cô cũng có thể buông xuống. Xoay người nặng nề đi lên lầu, vừa đi vừa nói:

– Hắn khác chúng ta, quê nhà còn có mẹ già chờ hắn về phụng dưỡng.

Bóng người qua khúc rẽ biến mất sau cánh cửa, A Bàng thu tầm mắt nhíu mày một cái,

– Chẳng lẽ là đoán được giang hồ lại sắp có trận mưa gió máu tanh ư? Lâu chủ không muốn nói, nhưng ta thấy mọi thứ khá rõ ràng. Ngày hôm qua khi Hoa Kiều Mộc đề nghị đi Yên Vũ Châu thì hắn có vẻ mất bình tĩnh, trong khi đó bình thường tính cách hắn trầm lặng ít bộc lộ. Sau đó nhất định đã cùng Lâu chủ nói chuyện, vì bất hòa không vui mà tan rã, cho nên một người không giữ một người ra đi.

Quỷ Quái bị y nói thế thì sửng sốt, nghe có vẻ rất có lý, nhưng nghĩ một lúc thì lại thấy không đúng:

– Lâu chủ rõ ràng không đồng ý đi Yên Vũ châu, bất hòa không hợp ý ở đâu?

A Bàng ngắc ngứ:

– Ờ…

Quỷ Quái hừ một tiếng:

– Người như ngươi ấy, nếu dám lên đài kể chuyện xưa, khẳng định sẽ bị người ta ném trứng gà thối một đống ngay. Không thông không hiểu đúng không? Nói hắn ta tình trường thất y, ảm đạm bỏ đi, ta còn thấy đáng tin hơn đấy.

A Bàng bật cười:

– Trong đầu ngươi toàn tình với cảm, đúng là bị Hoa Kiều Mộc rót canh mê hồn rồi. Dáng vẻ kia của hắn, cùng lắm là mười bảy mười tám tuổi, lông còn mọc chưa đủ, lâu chủ làm sao để ý tới hắn chứ?

Quỷ Quái nhún nhún vai,

– Cho nên thất vọng, mới ra đi.

Nếu đúng vậy thì thật khiến người ta phiền muộn. Tình yêu của thiếu niên vô cùng thuần khiết, bất cứ người nào cũng hiểu. Đáng tiếc khi tất cả cô gái trong thiên hạ đều yêu thích thì chỉ duy nhất có lâu chủ là một cô gái khó mà nắm bắt nhất. Ngươi nhìn thấy cô ấy kiều diễm tươi tắn như hoa đào, rõ ràng một trong một triệu, nhưng ngươi chỉ có thể ngắm nhìn chỉ có thể nhớ nhung, chỉ có thể thần phục, và chỉ có thể nghe lệnh cô ấy mà thôi. Gương mặt xinh đẹp cùng với tâm tính bền bỉ thì ra có thể cùng tồn tại, càng xinh đẹp thì càng độc. Những lộ hào kiệt thua trên tay cô ấy, nếu có thể sống lại, chỉ sợ lúc đó mới hiểu đạo lý này.

Hai người đang tranh luận đến hăng say về vấn đề thất tình thì Minh Vương dẫn một vị công tử áo gấm từ ngoài đi vào. Quỷ Quái và A Bàng nhìn nhau, tỉnh bơ chặn đường:

– Vị công tử này rất lạ mặt, không phải người Vương Xá đúng không?

Minh Vương nhìn tấm mặt nạ trên mặt người tới, bật cười:

– Vị này là Nhiệt Hải Lư công tử, tới Ba Nguyệt Lâu thăm viếng Lâu chủ.

Lư Chiếu Dạ, công tử tới từ Nhiệt Hải? Chính là nhân vật xây dựng vô số đình đài, vung ngàn vàng cho tiệc đêm mười sáu châu đây ư?

A Bàng đánh mắt hỏi Minh Vương là lai lịch có đáng tin hay không. Minh Vương gật đầu. Tùy tùng đi theo vị công tử áo gấm này cũng mặc cẩm y, mặc áo lông cừu nhẹ màu đen, bước lên dâng thiếp, chắp tay:

– Kính nhờ truyền lời ạ.

Quỷ Quái nhận lấy xem, tên trên danh thiếp giống như vậy, nhưng Ba Nguyệt Lâu và Nhiệt Hải trước giờ không có qua lại gì, cũng không biết vị khách này đến đây rốt cuộc có mục đích gì. Vì vậy chắp tay đáp lễ lại,

– Lâu chủ có gặp khách hay không còn chưa biết, xin đợi chút.

Người mang mặt nạ khẽ gật đầu, tuy không thấy mặt mũi, nhưng khí chất cử chỉ đều rất ung dung, nhìn không hề tầm thường chút nào.

Quỷ Quái vén áo bào đi lên lầu, xuyên qua một cánh cửa chạm hoa, đứng ở hành lang hạ thấp giọng xuống bẩm báo tình hình bên ngoài. Người trong phòng trầm ngâm chốc lát,

– Lư Chiếu Dạ? Hắn tới làm gì nhỉ..

Rồi phân phó,

– Đưa tới Phẩm Tảo Đình đi, khoản đãi chu đáo, ta sẽ tới sau.

Quỷ Quái lĩnh mệnh đi xuống. Nhai Nhi đổi y phục, mang khăn che mặt, lững thững đi qua cầu vượt, đi đến chỗ đãi khách.

Lúc trước chỉ nghe đến kỳ danh của vị Nhiệt Hải công tử này, nhưng chưa gặp bao giờ. Nhai Nhi hàng đêm ngồi trên lầu cao xem ca múa bên nhà y, tuy chưa từng quen biết, nhưng cô ở nơi này nghe cũng đã quen tai. Người đi lại trên giang hồ, không thể là một nhân vật đơn giản được, hôm nay đột ngột viếng thăm, sợ rằng người tới không tốt.

Trong lòng mang ba phần đề phòng, chậm rãi đi qua lối đi bên bờ hồ. Bốn bề Phẩm Tảo đình mèn che rũ thấp, rèm mỏng như mây, mơ hồ hiện ra một bóng người, khoác áo choàng nhẹ, đội mũ châu cơ. Chùm tua đỏ thắm làm nổi bật vành tai trắng nõn, không thấy khí chất mạnh mẽ ngang tàng của người giang hồ, mà ngược lại toát lên dáng vẻ quý phái cao quý của vương tôn hơn.

Tiếc là, tấm mặt nạ màu bạc đã che toàn bộ khuôn mặt. Lúc đi đi vào đình, anh ta quay đầu lại, tấm mặt nạ cứng ngắc như một mảnh giấy trắng bị hai lưỡi dao cắt ngang, khắc ra hình dáng đôi mắt, trông vô cùng ghê sợ.

Thấy chủ nhân đã đến, anh ta đứng lên chào. Nhai Nhi chắp tay:

– Khách quý đến thăm, chậm trễ rồi. Lư công tử chớ khách sáo, mời ngồi.

Công tử áo gấm cất giọng nho nhã, đáp lễ lại:

– Bất ngờ thăm viếng, mong Lâu chủ bỏ qua sự lỗ mãng của tôi. Từ lâu đã nghe đại danh của Lâu chủ, tháng trước đã muốn tới thăm hỏi, nhưng Lâu chủ lại có việc ra ngoài nên chưa đến được. Hôm qua biết Lâu chủ đã về, hôm nay tôi vội vã tới đây, trước khi tới cũng chưa kịp phái người gửi thiếp, mong Lâu chủ bỏ quá cho.

Nhai Nhi nói nào có, một đôi mắt cười bên ngoài tấm lụa che mặt, chân thành nói:

– Lư công tử tới từ Nhiệt Hải, Vân Phù mười sáu châu không ai không biết, tôi cũng mộ danh đã lâu. Nhưng gần đây bận chuyện vụn vặt nhiều cũng chưa kịp tới thăm viếng công tử.

Nhưng thầm bực bội, hành tung của cô chắc đã bị hắn ta lưu ý từ lâu rồi, ngay cả lúc cô về cũng nắm rõ, xem ra đến có chuẩn bị.

Đôi mắt cô cong cong, ngay cả khóe mắt cũng tràn đầy vẻ quyến rũ, nhìn lại người trong bức rèm đầy ai oán, dẫu cho ngươi dò xét ta nhiều lần thì vẫn chứa tình cảm nồng hậu. Một cô gái như này, ai có thể liên hệ sự tàn bạo của cô ấy với đôi mắt kia được? Lư Chiếu Dạ khách sáo đôi câu lập tức đi thẳng vào vấn đề chính.

– Chắc Lâu chủ đang tò mò tại sao hôm nay tôi lại tới đúng không?

Nhai Nhi dựa vào gối, mắt nhìn sang:

– Nguyện nghe công tử nói.

– Tin tức của Ba Nguyệt Lâu luôn luôn linh thông, không biết Lâu chủ từng nghe nói đến Mâu Ni Thần Bích không?

Anh ta nói rất chậm, cẩn thận quan sát thái độ của cô, nhấn mạnh từng chữ,

– Hơn hai mươi năm trước, Trường Uyên Nhạc thiếu chủ cùng thê tử mang theo Thần Bích mất tích, gần đây Thần Bích lại xuất hiện ở Yên Vũ Châu, không biết có mang tới hứng thú cho Lâu chủ hay không?

Khi anh ta nói chuyện, tầm mắt của Nhai Nhi vẫn luôn khóa lên vết đỏ dài trên cần cổ anh ta, rất mảnh, to hơn cọng tóc một chút, cổ áo cố tình được làm cao hơn, nhưng vết đỏ mảnh kia lại như ẩn như hiện theo động tác lơ đãng của anh ta mà lộ ra.

Phải gặp chuyện gì thì mới có vết thương này đây? Cô chống má, hơi híp mắt lại:

– Tin đồn về Thần Bích tôi cũng nghe nói đến, chủ nhân đời trước của Ba Nguyệt Lâu ban đầu cũng tham dự vào chuyện này, công tử tai mắt thông thiên, chắc hẳn không cần tôi nhiều lời. Nhưng bản thân tôi lại chẳng có hứng thú nào với Thần Bích cả, cho nên nó xuất hiện ở đâu, tôi cũng không quan tâm. Công tử lần này tới, chẳng lẽ chỉ để thảo luận với tôi về Thần Bích à?

Biểu cảm sau tấm mặt nạ kia cô không nhìn thấy, nhưng lại nghe rõ mục đích của y:

– Ba Nguyệt Lâu không phải giải ưu giải nạn cho người ta hay sao, tại hạ muốn ủy thác lâu chủ, tìm Thần Bích cho tôi.

Nhai Nhi cười lên,

– Công tử giàu khắp thiên hạ, chẳng lẽ vẫn còn hứng thú với bảo tàng kia ư? Liên quan tới truyền thuyết về Mâu Ni Thần Bích luôn luôn có mũi có mắt, chưa một ai thật sự tìm ra được bảo tàng kia cả, thậm chí ngay cả cửa ra vào bảo tàng cũng chưa từng một ai phát hiện được. Công tử đi nhiều nơi, kiến thức rộng, tại sao lại tin tưởng kiểu lời đồn chẳng đáng tin đó?

Người đeo mặt nạ cất tiếng cười ngắn:

– Lâu chủ hiểu lầm rồi, tôi không hề vì bảo tàng Cô Sơn. Tiền tài với tôi là vật ngoài thân, tôi muốn Thần Bích là dùng vì việc khác, mà là việc gì thứ cho tôi tạm thời không thể nói. Chỉ cần Lâu chủ tìm được Thần Bích cho tôi, tôi nguyện lấy trọng kim để đền đáp. Lâu chủ là người thông minh, giang hồ phong vân tế hội, các đạo nhân mã đều đang rục rịch, thứ cho tôi nói thẳng, Ba Nguyệt Lâu cũng không phải là danh môn chánh phái, giờ phút này không quan tâm, sợ rằng lại gây chú ý cho người khác.

Anh ta hơi dừng lại, rồi nói tiếp,

– Lập trường của một người cũng không cần phân biệt rõ ràng. Tâm ý của ngươi ngươi nguyện phơi bày trước mặt người khác, toàn bộ, đều quyết định bởi một thái độ mà thôi. Theo ngu kiến của tôi, Lâu chủ nhận cuộc mua bán này, có trăm lợi mà không một hại. Trên đời này trọc lưu quá nhiều, thanh lưu muốn giữ được mình, chỉ sợ sẽ trở thành đối tượng bị cả thiên hạ đả kích. Huống chi Lâu chủ không hiếu kỳ, bi kịch năm xưa của vợ chồng Nhạc Nhận Dư là do kẻ nào thúc đẩy hay sao. Chúng ta làm cuộc giao dịch này, chỉ cần Lâu chủ tìm được Thần Bích cho tôi, tôi nguyện bỏ ra trăm vạn, cộng thêm tin tức thủ phạm thật sự phía sau bức màn coi như là tiền hoa hồng, Lâu chủ thấy thế nào?

Biểu cảm trên mặt Nhai Nhi dần dần lộ vẻ bình thản, người này có vẻ như rất chắc chắn cô nghi ngờ cái chết của vợ chồng Nhạc thị, xem ra cho dù không xác định được tung tích của Thần Bích, ít nhất cũng biết chút nội tình. Bảo hổ lột da, thật là một người gan lớn! Ánh mắt Nhai Nhi nhìn y càng thêm sự nghiền ngẫm,

– Công tử có vẻ đầy thành ý, nhưng lại không thành thật. Ba Nguyệt Lâu từ trước tới giờ không nhận cuộc làm ăn không rõ lai lịch, nếu tiện, xin công tử tháo mặt nạ xuống, rồi chúng ta bàn chuyện tiếp, được không?