Sóng Nguyệt Vô Biên

Chương 2: Bầy sói




Mùi máu cuối cùng đã đưa bầy sói tới. Bầy sói quanh quẩn cách nham thạch tầm mười bước, đây là loại sinh linh cô độc dũng mãnh, khi không phán đoán được tính nguy hiểm, chúng sẽ không tùy tiện tiến lên, thường kết thành đoàn đội, rình rập chờ đợi.

Khí hậu quá tệ, mỗi một miếng thức ăn đều không dễ có. Máu đã đọng lại, dù khô cứng nhưng vẫn lan tỏa mùi hương cám dỗ. Đám sói bụng đói ùng ục, đợi rất lâu, vẫn không thấy “thức ăn” của chúng có bất kỳ động tĩnh gì. Con chó sói đầu đàn phát ra hiệu lệnh, mấy con sói gan lớn từ từ tiến lên, ngửi một ngón tay và ống tay áo của một thi thể, đang định gọi đồng bọn thì một tiếng khóc tóe ra, mang theo sức lực của cả cơ thể nhỏ bé, tiếng khóc làm cho cả cánh đồng tuyết cũng hơi rung lên.

Bầy sói tựa như bị làm cho kinh sợ, lui ra cực nhanh, nhưng cũng không đi xa. Tiếng khóc của đứa bé kia rung trời, đối với tuyết vực yên tĩnh mười triệu năm mà nói là quá huyên náo rồi. Bầy sói trố mắt nhìn nhau, lại vây quanh lại, nghe tiếng khóc kia từ cao vút dần dần chuyển thành nhỏ, cuối cùng rất nhỏ, như tiếng rên của sói con.

Con chó sói lỗ tai rung lên một cái, sau lưng nó đi ra một con sói cái. Con sói cái đó vú căng đầy, sữa đầy đủ, ánh mắt vì mất đi con mà ảm đạm, nhưng khi nghe tiếng trẻ sơ sinh khóc thì sáng lên.

Bản năng người mẹ luôn tương thông, dù không phải đồng loại, cần thời gian tiếp nạp, nhưng vẫn không ngăn cản được khát khao muốn tới gần của sói mẹ.

Bầy sói bầy ra dáng vẻ công kích, mấy con chó sói trẻ gào rú muốn nhao lên đều bị sói mẹ đuổi lui lại. Nó hạ tứ chi xuống nhích tới gần, gương mặt nhỏ nhắn kia mất đi chỗ nhờ cậy, lộ ra khỏi áo choàng, cóng đến trắng bệch, nhưng vẫn ương ngạnh.

Sói mẹ đi qua ngửi ngửi, ngửi nửa ngày thì do dự lè lưỡi liếm liếm mặt đứa bé. Đúng lúc này phía sườn núi vang lên tiếng vó ngựa rầm rầm từ xa đến gần, giống như sấm chớp. Bầy sói lập tức xôn xao, con sói đầu đàn nghiêng đầu nhìn một cái, quyết định dẫn bầy sói chạy về phía rừng rậm. Sói mẹ ở lại, nó không thể bỏ đứa bé lại đây được, trù trừ nghẹn ngào một hồi, cuối cùng dùng chân trước cào đứa bé ở trong ngực thi thể ra, ngậm lấy rồi đuổi theo bầy sói.

Truy kích ngàn dặm, đám sát thủ như ung nhọt bám dính rốt cuộc chạy tới nơi, tung người xuống kiểm tra thực hư, cũng chỉ có hai cỗ thi thể lạnh băng.

Hộ pháp của Ba Nguyệt Các dò xét mạch đập nơi cổ của hai vợ chồng Nhận Dư, rồi ngước lên bẩm:

– Đã tắt hơi rồi.

Người mang mặt nạ từ trên cao nhìn xuống, trong giọng nói nhuốm vẻ đau thương:

– Tiếc cho một đời mỹ nhân…Lục soát cả người họ, xem có tung tích của Thần Bích không.

Hy vọng rất nhỏ nhoi. Với tính khí của Nhạc Nhận Dư, dù chết cũng sẽ không để người khác được hời, muốn lục soát Thần Bích trên người hắn ư, chắc chắn là điều không thể. Làm có lệ một chút, nếu không tìm được gì thì cũng đành phải nói rõ với toàn bộ võ lâm như thế.

Nơi nào có người thì nơi đó có giang hồ, hướng gió giang hồ vẫn luôn thay đổi, hôm nay ngươi là anh hùng, ngày mai có thể là kẻ địch của toàn võ lâm. Người sống ở trên đời, không thể rời bỏ được chữ lợi, khi ngươi quá chói mắt, lại ôm kho báu mà người trong thiên hạ đều muốn, vậy thì dù ngươi luôn hành thiện tích đức cũng sẽ bị người ta giết chết như thường.

Nhạc gia nắm trong tay một bí mật lớn thiên địa, Mưu Ni Thần Bích là một chìa khóa mở ra một tòa núi bảo tàng. Nghe nói tài sản ở trong đó đủ để khai sáng cả một trăm vương triều kim ngọc. Phát tài, phát tài cực lớn, ai mà không muốn? Nhạc gia không phải danh môn chính phái à, hắt mấy chậu nước bẩn lên, cộng thêm mấy tin đồn vớ vẩn, đuổi giết Nhạc Nhận Dư hoàn toàn có thể trừ hại thay võ lâm được. Nói cho cùng đuổi giết cũng chỉ có Nhạc Nhận Dư của Nhạc gia, ai bảo hắn tiếp nhận bí mật này từ tay cha mình!

Đám sát thủ không lục soát được gì, bỗng có người kêu lên:

– Bụng của Liễu Giáng Niên bị mổ ra!

Những người dẫn đầu của mấy đại môn phái cuống quýt xuống ngựa kiểm tra, máu thịt đều đã đông cứng lại, chỗ trong bụng kia trống rỗng, đứa trẻ đã không thấy đâu.

Vết cắt gọn gẽ, là dùng binh khí để rạch, Nhạc Nhận Dư chỉ mặc áo dài, chiếc áo khoác ngoài đã không thấy, có thể thấy là hắn đã mổ vợ lấy con ra rồi.

Có người bịt mũi miệng lại, mắng:

– Thế mà cũng hạ thủ được! Gã này ác với kẻ ác, mà cũng ác với người thân được.

Trong trời băng đất tuyết mênh mông như này, một đứa bé mới được sinh ra, không được bú sữa không có quần áo ấm, sống nổi mới là lạ. Nhưng nếu Nhạc Nhận Dư đã cho con được sống trên đời, vậy thì có lẽ Mưu Ni Thần Bích đã được chuyển lên người đứa bé rồi cũng nên.

Nơi tuyết vực bắt đầu có gió xoáy, từng cơn từng cơn, vén lên mọi nơi mênh mông cuồn cuộn, tiện tay đoạt lấy cây đuốc soi kỹ, dưới đất để lại rất nhiều dấu chân, to bằng bàn tay, đây là tuyết vực của chó sói.

Người sau tấm mặt nạ thở phào nhẹ nhõm:

– Xem ra nhãi con gặp bầy sói rồi, sợ rằng dữ nhiều lành ít. Các vị, tiếp tục đuổi theo không?

Đuổi theo bầy sói, sau đó mổ xẻ bụng từng con để kiểm tra ư? Dẫu sao chó sói mới là vương của tuyết vực này, cũng không ai biết chúng có bao nhiêu, sói lại là loài vật thù dai, nhỡ đâu chọc phải chúng, quay trở về có toàn thân hay không chẳng ai dám khẳng định.

Hứng trí đuổi tới, cuối cùng lại mất hứng quay về, trên mặt ai nấy đều viết rõ chữ không cam lòng. Không cam lòng cũng hết cách, đầu mối đã đứt, Mưu Ni Thần Bích không rõ tung tích, nhưng ít nhất để lại giang hồ được sóng êm biển lặng được mấy năm.

Nhìn hai thi thể ôm nhau, tựa như vật hy sinh bị đám con nít chơi đùa xong thì vứt bỏ, dù là tiếc nuối nhưng không có một ai chịu trách nhiệm chuyện này. Chết thì chết rồi, chẳng phải chuyện hiếm lạ trên giang hồ cả, lại qua ba năm năm nữa, huyết dịch mới mẻ được bổ sung vào, còn ai nhớ đến Trường Uyên Nhạc Nhận Dư?

Có cần mang thi thể về không? Có người trong đó hỏi:

Có người trêu đùa:

Ngươi không sợ Nhạc thiếu chủ hoàn hồn, lấy kiếm thọc mông ngươi à? Thế là từ bỏ, Nhạc Nhận Dư đã từng quá lợi hại mà, dù giờ đã chết rồi, nhưng vẫn làm cho có người sợ hãi.

Chuyện này vừa xong, trở lại giang hồ, các đại hiệp vẫn là đại hiệp. Xuất phát từ đạo nghĩa, chôn đối thủ một cách qua loa, không một ai sẽ nhắc tới trận tập kích bất ngờ ở Yên Vũ Châu, và trận phục kích bên ngoài thành Thương Ngô nữa. Cũng chẳng có ai thổn thức Liễu Giáng Niên hương tiêu ngọc vẫn có đáng thương bao nhiêu….Cuộc đuổi giết một thai phụ cũng chẳng phải là chuyện cần nhiều bày tỏ gì. Giải tán rồi, đội ngũ kết minh tạm thời tan rã, ai về nhà nấy. Nhiều đội nhân mã cũng không hề quay đầu lại mà rời khỏi, duy chỉ có người sau tấm mặt nạ kia thì ghìm ngựa rất lâu.

Nhạc Nhận Dư mổ lấy con, là vì chờ Nhạc gia tới cứu viện. Đáng tiếc là chờ không được, nội bộ Nhạc gia giờ đang cải thiên hoán nhật. Thần Bích mất tích, tân đương gia mới nhậm chức cũng không thể bỏ qua như thế đâu. Tả Nhiếp Đề nói:

– Nhạc Hải Triều đã tiếp quản Trường Uyên rồi.

Do dự một chút, hỏi:

– Việc điều tra Thần Bích phải dừng ở đây ư? Nhạc Nhận Dư mấy ngày qua đều không ngừng nghỉ, căn bản không kịp giấu đi Thần Bích đâu.

Người sau tấm mặt nạ khẽ híp đôi mắt lại, con người đảo qua, lát sau mới cất tiếng đầy hàm ý:

– Ngươi cảm thấy những người đó sẽ dễ dàng từ bỏ à? Bỏ bao công sức đuổi tới nơi này, tay không mà về, ai cũng chẳng cam lòng đâu.

Y thúc ngựa đi trước, giọng nói lười nhác kéo dài âm ra,

– Hôm nào đi, chọn thời tiết đẹp, lại điều tra nữa. Đứa bé chết không thấy xác, nhỡ đâu có điều bất ngờ cũng nên đấy.

Quả nhiên sau đó không chỉ Ba Nguyệt Các, mà ngay cả các đại môn phái võ lâm đều không hề ngừng việc tìm kiếm Mưu Ni Thần Bích, có điều là âm thầm làm mà thôi. Con người tồn tại dẫu gì cũng phải có mục tiêu theo đuổi. Tình yêu này, lý tưởng này, hoặc là cuộc sống rượu đủ cơm no, nhưng xét đến cùng quan trọng nhất vẫn là tiền. Tiền là vũ khí tối cùng nhất trên đời này, quân tử thanh liêm cao quý, không vì năm đấu gạo mà khom lưng, đó là bởi vì năm đấu gạo thật sự quá ít. Đổi thành năm xe đầy vàng bạc, năm giường đầy chân trâu mà xem, sẽ cũng chẳng khác gì đạo lý “nước mắt nam nhi đâu dễ dàng rơi, chỉ là chưa tới chỗ thương tâm mà thôi.” Ai cũng không tin Mưu Ni Thần Bích tự dưng biến mất, Nhạc Nhận Dư mệnh bỏ nơi tuyết vực, nơi bí cảnh hẻo lánh không có dấu chân người ở kia lại trở thành nơi mà phong trần dịch mã giang hồ, nhân sĩ võ lâm thường xuyên thăm viếng. Cái gọi là mãnh thú chỉ là tin vịt, nhưng sói tuyết thì đích xác tồn tại, nhưng hành tung bất định, ngoại trừ một vài dấu chân, cũng chẳng có ai phát hiện ra nơi ẩn thân của chúng cả. Mọi sự thành công ở trên đời này phần lớn là vì có kiên trì, là người có sự chuẩn bị kỹ càng, bất luận người này là chính hay là tà.

Thời gian giống như cái sàng, chớp mắt đã giần sáng sáu năm, các môn phái sàng trong sáu năm cuối cùng bỏ cuộc, cuối cùng chỉ còn lại mỗi Ba Nguyệt Các vẫn duy trì liên hệ với mảnh tuyết vực này. Vật đổi sao dời, sát thủ lúc trước di thành binh qua nay chí khí sớm đã tiêu tán, Ba Nguyệt Các mỗi năm cố định vài lần tìm kiếm thăm dó, nhiều thì năm ba người, ít thì đơn thương độc mã, cũng làm cho bá chủ tuyết vực dần dần thích ứng với cảnh nhiễu nhương thỉnh thoảng đến từ bên ngoài mang lại. Cảnh giác chưa trừ, nhưng không còn cảnh mẫn như lúc ban đầu nữa, sói tuyết thành đàn lui tới, thậm chí có người còn thấy được cảnh tượng chúng đi săn nữa.

Có lẽ là bởi vì trong băng tuyết săn được một đám dê vàng không hề dễ dàng, cho nên bầy sói dốc toàn bộ lực lượng. Ngày hôm nay vừa lúc Tả Hữu Nhiếp Đề tiến vào Tuyết vực không lâu, còn chưa kịp điều tra theo đúng lệ thì nghe thấy tiếng ù ù như có thiên quân vạn mã lao tới. Hai người kinh hãi, vốn tưởng rằng đụng mặt phải các môn phái khác cũng đến diều tra, không ngờ lại là một đàn dê vàng đang hoảng hốt bỏ chạy, phía sau đuổi theo là đàn sói tuyết thân hình lao vun vút như mũi tên. Vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, những con sói tuyết kia thì ra còn to lớn hơn tưởng tượng của họ rất nhiều, thân thể lớn bằng hai người đàn ông trưởng thành, nếu chân sau đáp xuống đứng thẳng lên, thật sự sẽ tạo cảm giác cự thạch áp đỉnh mang tới. Chúng cực có chiến thuật, ba mặt bọc đánh, vây truy chặn đường. Chỉ cần hơn mười con là có thể khiến cho cả đàn dê vàng tán loạn sợ hãi. Hai người quan sát, tự cảm thấy đây đúng là kỳ cảnh hiếm có mà trong đời may mắn được chứng kiến, nhưng rất nhanh lại có một cảnh tượng khác làm cho họ chấn động cơ hồ muốn kêu to lên – trên lưng một con sói tuyết dáng hơi nhỏ có cõng theo một đứa bé nho nhỏ, quần áo rách nát lộ cả da ra ngoài, cơ hồ trắng như tuyết ở nơi tuyết vực này. Đứa bé rất am hiểu kiểu kỵ giá loại này, thân người áp xuống cực thấp, một tay bám chặt lấy lông sói tuyết, một tay nắm chặt nhánh cây thẳng tắp. Bỗng tay ném mạnh một cái, đàn dê lập tức rối loạn, như cờ xí bị nanh nói xé nát, bị gió thổi làm cho run rẩy, lao nhanh về phía trước.

Mấy con dê vàng mất móng trước, ngã sấp xuống gãy cổ, nhưng bầy sói cũng chẳng thỏa mãn với chút thành tựu này, chúng nhảy vút qua, tầm mắt không hề dời đi, càng mau chóng kết lại kẹp về phía trước.

Bình nguyên rộng lớn vô ngần là chiến trường của chúng, bởi vì tốc độ cực nhanh, cơ hồ như lóe quá. Đợi khi Tả Hữu Nhiếp Đề đuổi theo thì đã không thấy tung tích của chúng đâu nữa. Chỉ nhìn thấy trên tuyết nằm ngang dọc sáu bảy con hoàng dương, trong đó có một con sau lưng bị cắm một nhánh cây, đang hấp hối co rút lại, tạo nên hình quạt vẽ ra trên tuyết.

– Ngươi thấy sao? – Hữu Nhiếp Đề giọng run lên, – Đứa bé kia nhiều nhất cũng chỉ sáu bảy tuổi thôi.

Nhạc Nhận Dư và Liễu Giáng Niên chết vào đêm trăng kia, vừa hay hôm nay là đúng tròn sáu năm.