Sông Ngầm Trường Minh

Chương 41




Editor: Meng
Lục Liễm Ninh túm chặt Trần Miểu đã không còn tỉnh táo cho lắm, lôi vào căn phòng cao nhất, ngoài cửa sổ sát đất là cảnh sông nước đẹp đẽ.
Pháo hoa sáng rỡ đủ màu sắc làm rực sáng cả bầu trời đêm, chiếu rọi xuống mặt nước sông.
Trần Miểu đã bị hiệu quả của thuốc tra tấn đến mức không còn biết gì, sắc mặt đỏ bừng, cơ bản là dựa toàn thân lên người Lục Liễm Ninh, mới không trượt chân té xuống sàn.
Sau khi vào phòng, thì bị hất một ly nước vào mặt, gọi về vài phần ý thức của Trần Miểu, cả khuôn mặt ướt đẫm não cũng không tỉnh táo lắm nhìn khuôn mặt lạnh băng không có cảm xúc gì của Lục Liễm Ninh, sửng sốt một lát rồi mới nghẹn ngào nói một tiếng: "Cảm ơn, anh Lục."
Ánh sáng trong phòng có màu cam nhạt u ám, Lục Liễm Ninh nói: "Cảm ơn tôi cái gì?"
Có một chút nước bị hít vào mũi làm Trần Miểu sặc, cậu xoa mũi, thuốc kia có hiệu quả quá mạnh, một ly nước đá chỉ có thể giúp cậu miễn cưỡng thu về một tia lý trí nói chuyện với người trước mặt, còn luồng khô nóng trong cơ thể vẫn không thể áp xuống được mà cuồn cuộn dâng lên dày vò cậu.
Lục Liễm Ninh đến gần cậu một chút, dùng tay nâng cái đầu ướt dầm dề của cậu lên: "Không trách tôi phá hỏng chuyện tốt của cậu hả?"
"Ba Alpha thôi mà nhỉ? 300 vạn, mua bán có lời như vậy sao lại chạy đi rồi, là thích mà còn ngại hả?"
Trong tầm mắt mơ hồ của Trần Miểu hình ảnh Lục Liễm Ninh trong mắt cậu còn phát ra hào quang, cậu nhìn không rõ, chỉ có thể nhìn thấy cậu ta liên tục đóng mở miệng, nói ra một vài chữ làm cậu không cách nào hiểu được.
300 vạn?
Mấy chữ này có vẻ như làm cậu nhớ lại chuyện gì đó. Đúng, 300 vạn, cậu vẫn cần 300 vạn mà, rốt cuộc mình đã làm cái gì vậy chứ, lại làm hỏng mọi chuyện nữa rồi, có vẻ như cậu không thể hoàn thành tốt một chuyện nào cả.
Làm hỏng, lại làm hỏng, lại làm hỏng...
Trong đầu óc như hồ nhão của cậu hiện giờ chỉ có mấy chữ này không ngừng lặp đi lặp lại, phải làm sao bây giờ, làm sao đây, rốt cuộc Trần Du phải làm sao đây!
Hai chữ Trần Du này có vẻ như đã ấn xuống một cái công tắc nào đó trên người cậu, cậu loạng choạng đẩy Lục Liễm Ninh ra muốn đi ra ngoài.
Tiền đã nhận rồi, hiện tại Trần Du vẫn còn nằm trong phòng phẫu thuật, nếu cậu chạy đám người kia nhất định sẽ không bỏ qua cho Trần Du, đám người đòi nợ kia cũng sẽ không bỏ qua, phải làm sao bây giờ, hiện tại phải về cái phòng kia sao?
Đáp án này nhanh chóng bị Trần Miểu gạch bỏ, không trở lại đó được, trở lại đó thật sự sẽ không còn mạng.
Vậy muốn đưa Trần Du đi trốn hay sao? Thân thể Trần Du có chịu được không? Có kịp chuyển viện trong đêm không? Tiếp theo phải dừng chân ở thành phố nào đây?
Mấy vấn đề này tựa như dao nhỏ không ngừng cắt vào đầu óc của cậu, mắt cậu đỏ ngầu, vừa đi được tới cửa thì bị Lục Liễm Ninh kéo về.
"Muốn đi đâu hả?" Lực tay của cậu ta rất lớn, thân thể Trần Miểu đụng vào bàn.
Trần Miểu nói: "Tôi phải đi đây, tôi còn có việc..."
"Việc gì? Đi ra ngoài bán thân hả?" Lục Liễm Ninh đứng ở cửa không nhúc nhích, trong mắt có giấu một cơn gió lốc đã bị kìm nén rất lâu.
Chẳng qua là Trần Miểu không phát hiện, cả người cậu khô nóng, đầu óc hỗn độn, lần đầu làm ra dáng vẻ mất kiên nhẫn với Lục Liễm Ninh: "Cậu tránh ra, tôi không quan tâm chuyện của cậu nữa, tôi đã nghỉ việc rồi."
Lục Liễm Ninh như thể bị lời này hoàn toàn châm lửa, mạnh mẽ ấn Trần Miểu xuống bàn, duỗi tay xé rách quần áo của cậu, cậu ta ngửi được mùi pheromone của Alpha khác, dính trên người Trần Miểu, lửa giận thiêu đốt đến mức làm cậu ta muốn phát cuồng.
Trần Miểu thở hổn hển, nhìn gương mặt Lục Liễm Ninh bị lửa giận làm vặn vẹo, giãy giụa đá cậu ta: "Không làm đâu, tôi không làm với cậu, tôi đã từ chức rồi mà, cậu không thể làm như vậy được đâu......"
"Tôi không thể? Cậu xem thử tôi có thể hay không!" Lục Liễm Ninh mạnh tay cởi quần của cậu, giọng nói lộ ra lửa giận, động tác cực kỳ thô lỗ, không hề nương tay.
Lúc này Trần Miểu đột nhiên nói một câu: "Vậy phải đưa tiền trước..., cậu muốn làm tôi cũng được nhưng phải đưa..." Chữ tiền còn chưa nói ra, Lục Liễm Ninh đã giơ tay tát cậu một cái.
Bị lừa gạt, bị tổn thương, bị không tin tưởng bị Trần Miểu chơi đùa như một tên ngốc, ngay tại lúc này, luồng lửa giận bị Lục Liễm Ninh kiềm chế chính thức bùng nổ.
Lực tay của cậu ta rất lớn, tát Trần Miểu tới mức nửa khuôn mặt bị đánh lệch sang một phía, khóe miệng tràn ra máu.
"Mẹ nó cậu! Sao cậu lại đê tiện như vậy chứ! Chỉ vì 300 vạn! Ngay cả mạng cậu cũng không cần! Cậu không có liêm sỉ hả!" Lửa giận đốt cháy hoàn toàn rào cản lý trí của Lục Liễm Ninh, trút vào người trước mặt.
Trần Miểu bị cậu đẩy xuống đất, thanh âm nặng nề do cơ thể va chạm xuống sàn nhà vang lên, Lục Liễm Ninh cũng đã rút thắt lưng ra đập vào không khí mấy cái, sau đó không chút nương tay mà quất lên người Trần Miểu.
Sau đó là cái thứ hai, thứ ba...
Giờ phút này Lục Liễm Ninh đã hoàn toàn đánh mất lý trí bộ mặt dữ tợn, dưới đáy mắt là một mảnh đỏ sậm: "Tôi cho cậu bán thân! Cho cậu đê tiện!"
Trần Miểu cuộn tròn thân thể, bò về phía trước, tránh né bạo hành của Lục Liễm Ninh đã không còn lý trí, vốn dĩ đã bị bỏ thuốc, tay chân có hơi chậm chạp không thể dùng lực, chịu một bạt tay kia đã làm cậu choáng váng còn chưa kịp tỉnh táo đã bị đẩy ngã xuống đất chịu đòn.
Miệng Trần Miểu bắt đầu không còn sức lực mà lẩm bẩm xin tha: "Đừng đánh..., đừng đánh nữa..., tôi đau lắm..."
Lục Liễm Ninh vứt thắt lưng trong tay xuống, túm Trần Miểu đang xụi lơ trên mặt đất lên, Trần Miểu giãy giụa rên rỉ, dùng hết sức bò về phía trước, kết quả lại bị Lục Liễm Ninh túm hai chân kéo về, Trần Miểu duỗi tay nắm lấy chân bàn, có ý định mượn lực tránh né, cuối cùng cái bàn bị mất trọng tâm lung lay làm bộ trà cụ trên bàn rơi xuống đất.
Mảnh vỡ rơi đầy đất, Trần Miểu nhất thời buông lỏng tay, lập tức bị Lục Liễm Ninh dễ như trở bàn tay kéo về phía cậu ta.
Lần này như thể một trận trừng phạt không rõ nguyên nhân tuyệt đối không có bất kỳ sự dịu dàng nào. Động tác Lục Liễm Ninh không hề do dự, lúc này Trần Miểu tựa như đã bị đẩy vào đường cùng, nhấc chân đá cậu ta một cái, dùng toàn bộ sức lực để chạy trốn khỏi tên Alpha đã mất toàn bộ lý trí nên gần như thay đổi thành một con người khác này.
Cậu đã tiêu hao quá nhiều sức lực, sau khi bỏ trốn thất bại chỉ còn có thể yếu ớt phát ra vài tiếng rên rỉ vì đau.
Khuôn mặt đã chết lặng, ướt đẫm, nhưng cậu không khóc, chắn là chảy máu rồi.
Toàn thân không có chỗ nào không đau, những đau đớn này trộn lẫn vào nhau, dày vò Trần Miểu đến mức không thể phát ra âm thanh.
Mà Lục Liễm Ninh ở phía sau cậu, có lẽ không nhìn thấy, cũng có lẽ đang bị lửa giận đốt cháy cả người nên không rảnh bận tâm.
Tận một giờ sau, cái miệng không ngừng phun ra những tính từ để làm nhục người dưới thân kia của Lục Liễm Ninh mới nghỉ một chút , động tác cũng hơi chút thu liễm, cậu ta bắt đầu cảm thấy Trần Miểu nằm im không nhúc nhích kia có chỗ nào đó không đúng.
Sau khi cậu ta lập người Trần Miểu lại, thì thấy một nửa khuôn mặt cậu toàn là máu, có một phần đã khô lại.
Lúc này cậu ta mới phát hiện chỗ Trần Miểu rơi đầy mảnh vụn thuỷ tinh vỡ nát.
***
Vào một buổi sáng mùa đông, ánh mặt trời rực rỡ.
Cuộc sống diễn viên của Lục Liễm Ninh cũng đã đi đến điểm cuối cùng vào một ngày đông như vậy, lấy một bữa tiệc tối cuối năm vội vàng đặt ra một dấu chấm hết.
Bữa tiệc đó cậu ta vẫn mang cái mặt lạnh băng đối đãi với cánh truyền thông, cũng không mua bất kì bài viết marketing nào, Lục Liễm Ninh tự do thích làm gì thì làm lần đầu biểu diễn trên sân khấu.
Động tác cứng đờ, có thể nhìn ra cậu ta không biết nhảy, đứng trước một đám bạn nhảy ăn mặc hoa lệ, động tác cứng ngắc có chút buồn cười.
Mà cũng không biết vào thời gian cụ thể nào, tất cả những tin tức hình ảnh và video của Lục Liễm Ninh đều lặng lẽ biến mất trên tất cả những mạng xã hội.
***

Huhu T.T T.T , Tiểu Ninh vì Tiểu Miểu mà đang thay đổi rồi, chịu vì anh mà đi làm cái mình không thích. Nếu không bị những yếu tố khác tác động chắc là về với nhau rồi. Thật ra từ lúc Tiểu Miểu từ chối chi phiếu của Lục An Lăng là anh ấy đã nhận ra tình cảm của mình rồi đó, nhưng mà anh ấy có nhiều gánh nặng quá nên không gánh vác nổi tình yêu của hai người nữa. Mà ảnh vẫn mong Tiểu Ninh theo đuổi được ước mơ của ẻm, từ chức chỉ là do không muốn em vì tiền mà đi tham gia cái em không thích thôi. Trong chương này lúc vừa gặp nhau, anh Miểu đang bị bỏ thuốc cũng chỉ nhìn rõ được Tiểu Ninh thôi, tác giả còn miêu tả quần áo hoa lệ như mới tham gia tiệc tối về, rồi câu đầu tiên anh Miểu nói là cảm ơn với em Ninh nữa. Câu cảm ơn này có thể hiểu là anh Miểu đã nhận ra em Ninh vì ảnh mà tham gia tiệc tối nên cảm ơn, hoặc là anh nghĩ em Ninh cứu ảnh nên cảm ơn, hoặc là cả hai. Nếu như nói lúc đó đầu óc anh Miểu mơ hồ không nghĩ được gì thì cũng không hoàn toàn đúng vì ảnh vẫn đang nhìn rõ ánh mắt em Ninh còn nhìn được nó không còn cảm xúc gì nữa, sau khi em Ninh nói chữ 300 vạn kia ảnh còn giật mình tỉnh lại nghĩ được cả đống chuyện về tiền nợ và thằng em vợ đang bệnh, cộng thêm cả chuyện làm sao để cứu nó rồi bỏ trốn các thứ cơ mà.
Sau chương này sẽ càng lúc càng ngược chuẩn bị tâm lý nha cả nhà. T.T