Sông Ngầm Trường Minh

Chương 3




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Meng

"Ba! Ba làm sao vậy, ba ơi mau tỉnh lại đi!" Lý Diễm bổ nhào vào bên người lão Nhạc đang nằm trên mặt đất, mới vừa hô lên một câu, trên chiếc Porsche màu đen* trước mặt đã có người bước xuống.

*Porsche đen dòng Panamera tầm 5,3 tỷ vnđ (hình mình lấy là chiếc xe bọc nhung chắc đắt hơn á, nhìn siêu đẹp)😍😍😍

Một cô gái Omega, bộ dáng cùng lắm là mười tám mười chín tuổi, làn da trắng trẻo dung mạo xinh đẹp, vừa xuống xe xem xét thấy tình huống này, nhíu lại hàng chân mày xinh đẹp, đại mỹ nhân người đẹp giọng nói cũng ngọt nào, ngay cả lúc nóng nảy cũng hệt như đang làm nũng: "Anh! Các anh còn không mau xuống đây, đụng vào người ta rồi!"

Đỗ Lâm từ ghế sau bước ra, câu đầu tiên là trách móc: "Đã nói không cho em lái rồi, em cứ một hai nhất định phải cầm lái."

Đỗ Lâm mới vừa cúi đầu nhìn, liền phát hiện vậy mà là vị khách quý thường trú bên sân vận động, lại đánh giá lão Nhạc trên mặt đất, miệng vẫn đang không ngừng rên rỉ, đôi mắt nửa híp, cách đầu xe của mình một khoảng cách xa như vậy, hơn nữa với cái khoảng cách này thì vừa nãy không cách nào chạm vào lão già này, đây tám phần là gặp phải ăn vạ rồi.

Lão Nhạc đang gối đầu trên đùi Lý Diễm kín đáo cho anh một ánh mắt, Lý Diễm ngẩng đầu nói luôn: "Các người lái xe kiểu gì vậy, mau nhìn đi ba tôi bị các người tông ngã..."

Lúc đang nói Lý Diễm ngẩng đầu lên cũng nhận ra Đỗ Lâm, suy nghĩ lần này lão Nhạc làm thịt trúng ngay nhân vật lớn, lại nhìn lướt qua bên trong xe, trong xe còn có người đang ngồi, không chừng là vội vàng đi đâu đó giải quyết chuyện riêng, là loại nhất định sẽ thẳng tay nhét tiền cho xong việc, để giản lược bớt phiền phức làm chậm trễ thời gian quý giá của bọn họ.

Trong lòng nghĩ như vậy, Lý Diễm nói tiếp luôn: "Các người đến đây đi, nhanh chóng mang ba tôi đến bệnh viện làm kiểm tra tổng quát, ông ấy bây giờ đứng lên cũng không nổi rồi, lỡ như bị tổn thương nội tạng gì đó thì phải làm sao, chuyện này không thể chậm trễ được đâu!"

Lý Diễm vừa nói như vậy xong, quả nhiên đại tiểu thư kia lập tức không vui: "Chúng tôi không có thời gian đâu, tôi gọi xe cứu thương cho cậu, bao nhiêu tiền chúng tôi sẽ chịu."

Lão Nhạc vừa nghe, tiếng rên rỉ kêu đau càng lớn, đây là vui mừng.

"Cái đó cũng không phải không được, thoạt nhìn các người cũng quả thật đang có việc gấp, đưa tôi hai ngàn đi, tôi tự đưa ba đi bệnh viện, cũng không làm chậm trễ chuyện của các người."

Đại tiểu thư vừa nghe xong, trong lòng không nhịn được khinh thường, mà cười nhạo một tiếng, chỉ có hai ngàn đồng mà cũng nằm đây lãng phí thời gian của bọn họ, lập tức duỗi tay lấy ví tiền của mình từ trên ghế lái.

"Từ từ, ông nói đụng vào ông thì chắc chắn là đụng vào ông hả?" Đỗ Lâm ngăn cản động tác lấy tiền của em gái nhà mình: "Trên xe của bọn tôi có camera hành trình, là ông già tự mình té ngã hay chúng tôi đụng ông ta, nhìn một cái chẳng phải sẽ rõ hay sao?"

Tiếng Lão Nhạc rên rỉ kêu đau chợt nhỏ, nửa híp mắt chớp chớp nhìn Lý Diễm.

Lý Diễm cũng nóng nảy, vì thế đành lui một bước: "Hai ngàn không được, thì 800 cũng được, người lớn tuổi bị té ngã thành như vậy, dù sao cũng phải cho một ít tiền chụp X-quang mua thuốc đi chứ."

Lúc này vị em gái kia cũng phản ứng lại, kêu lên: "Ừ! Đúng đó, xe chúng ta có camera hành trình, hèn chi em thấy lạ ông già này đang yên lành đi qua trước xe của em sao lại tự dưng bị đụng ngã như thế được, đã ngã trước khi chạm vào xe em rồi , giả vờ nhìn hệt như thật vậy, nói tới lui nửa ngày thì ra là ăn vạ!"

Lúc này Đỗ Lâm nhìn Lý Diễm vẫn còn đang ôm hờ ông già kia diễn vai đứa con hiếu thảo, khoanh tay lại: "Được rồi, đừng ở chỗ đây trì hoãn thời gian nữa, nâng ông ta dậy mau, chúng tôi phải đi rồi, đằng sau vẫn còn xe đó, có chút ý thức công cộng đi."

Lý Diễm cắn răng da đầu căng chặt: "Không được, hiện tại ba tôi không đứng lên nổi, các người ít nhất phải đền 800 đồng."

Theo lý thuyết đám phú nhị đại này căn bản không thiếu chút xíu tiền này, như thế nào hôm nay cố tình ở đây hăng hái đôi co như vậy, so với mấy trăm đồng tiền, rõ ràng thời gian của bọn họ càng quý giá hơn mới đúng chứ.

Quả nhiên nữ Omega kia thấy anh bày ra sắc mặt vô lại, trên mặt lộ ra khinh thường, trực tiếp rút ra một xấp tiền từ trong bóp, đang muốn ném cho anh để cho bọn anh cút đi, thì bị một cánh tay ngăn lại.

Là Lâm Sanh mới từ trên xe xuống, ánh mắt cậu ấy đầu tiên dừng lại trên người Lý Diễm một lát, giữa mày hơi nhăn lại, sau đó sắc mặt trở nên có chút kì quái khó giải thích, cuối cùng mở miệng nói: "Hừm, không phải đụng người ta bị thương sao, kêu xe cứu thương đến bệnh viện kiểm tra đi, tiền thuốc men chúng tôi trả."

"Anh Lâm Sanh, bọn Tiểu Hào đều đang ở trang trại rượu chờ chúng ta mà." Nữ Omega rõ ràng là không hài lòng và ngạc nhiên với cách làm của Lâm Sanh, cô nói: "Huống chi bọn họ căn bản là ăn vạ, dẫn loại vô lại như bọn họ đi kiểm tra làm gì chứ."

Ánh mắt Lâm Sanh dừng trên người lão Nhạc, sau đó ném di động xuống chân: "Đây không phải là bị thương chảy máu sao, còn không mau đi kiểm tra xem."

Lý Diễm vừa nhìn, chân lão Nhạc xác thật có một miệng vết thương nhỏ, nhưng máu chảy ra ban nãy bây giờ
đã đọng lại hết rồi.

Lão Nhạc nằm dưới tầm mắt uy áp của Alpha cấp cao, thân mình run lên, âm thầm nhéo đùi Lý Diễm một cái.

Lý Diễm lập tức nói: "Không cần, không cần, không nên trì hoãn thời gian quý giá của các người." Anh nhìn cẳng chân chảy máu của lão Nhạc, phỏng chừng bị biển số xe va quẹt làm bị thương, cảm thấy không thể đổ máu uổng công được, vì thế lại lui một bước: "Nếu như không ổn, vậy lấy 500 cũng được."

Lâm Sanh nghe anh nói xong, trực tiếp quay đầu nói với Đỗ Lâm: "Đi, dẫn bọn họ tới phòng khám phía trước."

Đỗ Lâm sửng sốt, nhìn Lâm Sanh, có hơi khó hiểu trước hành động của bạn mình, Lâm Sanh tuyệt đối là loại người còn sợ phiền hơn bọn họ, cho nên cậu ấy sẽ không làm chuyện dư thừa.

"Ây da, ông già kia dơ như vậy, sao lên xe của bọn mình được."

Lý Diễm nhìn dáng vẻ không quá nguyện ý của bọn họ, nếu thật sự lên xe sau đó bị chở tới chỗ nào đó dạy dỗ một trận ra hồn mới thật sự là xui xẻo.

"Thôi, thôi vậy, không cần đâu, nếu như không được thì các người đi đi." Lý Diễm nâng lão Nhạc dậy, nhặt quải trượng của ông về, hai người tựa vào nhau mà đi.

Đỗ Lâm nhìn Lâm Sanh không có ý muốn ngăn, cũng không mở miệng nữa, mấy người bọn họ lại lần nữa lên xe, chỉ là lần này đổi thành Đỗ Lâm lái xe.

Buổi tối Lục Liễm Ninh trở về nhà cũ của Lục gia, Lục An Lăng ngồi trên sô pha xem đống báo chí cũ rích, Mẫn Linh Dư mang tới bánh quy vừa nướng, thấy Lục Liễm Ninh về, treo lên nụ cười ôn hòa trên mặt, gọi cậu ta mau tới nếm thử.

Mẫn Linh Dư không phải mẹ đẻ của Lục Liễm Ninh, là vợ sau mà Lục An Lăng tái hôn, là một Omega nhỏ xinh ôn nhu, quan hệ cùng Lục Liễm Ninh không phải quá kém, nhưng Lục Liễm Ninh cũng không quá thân cận với bà, nói tóm lại quan hệ mặt ngoài xã giao không có vấn đề gì.

Tựa như hiện tại Lục Liễm Ninh quả thật là vì nể tình bà nên mới nếm thử một cái bánh dưới anh mắt chờ mong kia, có hơi ngọt, miếng cậu ta vừa ăn hương vị thật ra cũng không tệ lắm.

Cơm chiều cơ bản đều là dựa theo khẩu vị của Lục Liễm Ninh mà làm, ăn cơm đến một nửa, Lục An Lăng đột nhiên nói: "Omega nhà họ Tống hình như tới tuổi kết hôn đấy, lần trước ông Tống còn nói qua chuyện này cùng ba, cuối tuần này con bớt chút thời giờ đi gặp người ta một lần đi."

Lục Liễm Ninh ngay lập tức từ chối, thậm chí động tác gắp đồ ăn của cậu ta cũng chưa dừng chút nào: "Không gặp."

Lục An Lăng không vui nói: "Không gặp cái gì? Con đã bao nhiêu tuổi rồi, ba cũng không bắt con lập tức kết hôn, trước tiên làm quen."

"Bên cạnh tôi đã có người."

"Tên Beta kia?" Lục An Lăng để lộ thần sắc giận dữ nói không nên lời, nhưng tư thái thuộc về người ở vị trí cao vẫn bảo toàn hoàn hảo, ánh mắt sắc bén: "Bên cạnh con có người hay không ba mặc kệ, nhưng đã tới thời điểm phải có con, ba nhớ rõ thằng nhóc đó còn lớn hơn con hai tuổi."

"Ba đang nói đùa cái gì vậy, Beta không thể sinh con đâu." Lục Liễm Ninh cảm thấy Lục An Lăng đưa ra yêu cầu như vậy quả thực không thể tưởng tượng, cũng cực kì làm khó người khác.

Ai ngờ ánh mắt Lục An Lăng cũng trầm xuống, đây là biểu hiện cho thấy ông ta tuyệt đối không phải nói đùa: "Ai nói Beta không thể sinh? Beta khác không thể sinh, gia đình chúng ta muốn sinh chẳng lẽ không có biện pháp hay sao?"

Lục Liễm Ninh lập tức hiểu ý Lục An Lăng, Beta bình thường quả thật là không có năng lực mang thai, bọn họ có thể kết hợp cùng Omega, khiến Omega thụ thai, tuy rằng tỷ lệ thụ thai sẽ kém hơn Alpha cùng Omega kết hợp một chút, nhưng cũng không phải không có, chỉ cần hai bên nỗ lực một ít, phần lớn Beta đều có thể khiến Omega thụ thai. Nhưng Alpha cùng Beta ở bên nhau, cơ bản chưa từng nghe qua tình trạng Beta mang thai, nhưng chưa nghe qua không có nghĩa là không có.

Bọn họ ở tầng lớp này, nếu thật sự muốn chơi, thậm chí có thể cho Beta tiêm vào chất xúc tác hoocmon của Omega,  khiến cho Beta mang thai con nối dõi của mình, cái này nguyên bản là thuốc đặc trị cho Omega phát dục quá mức chậm chạp hoặc là phân hoá không hoàn toàn.

Là thuốc cấm ngoại trừ Omega, thì những giới tính khác đều không được sử dụng.

Thân thể nguyên bản của Beta không có khả năng sinh dục, sau khi tiêm chất xúc tác vào, thuốc sẽ cưỡng chế khoang sinh sản héo rút chưa phát dục hoàn toàn kia tiến hành phát dục lần thứ hai, không nói đến quá trình dài lâu, cho dù có mang thai cũng không có cách nào sinh sản tự nhiên, chỉ có thể đẻ mổ.

Trong quá trình đó thân thể Beta phải chịu tổn thương cùng thống khổ ít nhất là gấp hai lần Omega.

Lục Liễm Ninh bỏ đũa xuống, cười lạnh một tiếng: "Hôm nay đặc biệt gọi tôi về là vì chuyện này sao?"

"Cậu ta năm nay đã 29 rồi nhỉ, càng kéo dài, càng khó thụ thai."

"Ba đừng mơ tưởng chuyện này nữa, thân thể anh ấy không tốt." Lục Liễm Ninh đề cập chuyện này, ngữ khí cũng trở nên cứng rắn.

Lục An Lăng một bước cũng không nhường, đối với đứa con trai duy nhất này không hề hạ thủ lưu tình chútt nào: "Thân thể cậu ta không tốt? Con bây giờ đau lòng cho cậu ta rồi sao, năm đó con dùng những thủ đoạn gì đối với cậu ta ba còn không ngờ tới đấy chứ!"

Lục Liễm Ninh như là bị người ta chạm phải vết thương, sắc mặt chợt trở nên cứng đờ, môi cũng mím chặt thành một đường: "Đó là trước đây, cũng là vì lúc đó anh ấy không nghe lời."

Lục An Lăng cũng không để ý mấy lời mạnh miệng của cậu ta: "Dù sao ba cũng mặc kệ chuyện của con, nếu không nỡ để thằng nhóc kia mang thai, cuối tuần này ngoan ngoãn đi gặp Omega nhà họ Tống kia đi, tự con suy xét, đừng để ba phải thúc giục nữa, con sẽ không thích cách ba nhúng tay vào đâu." Ông ta nói xong những lời này, thì đứng lên, bóng dáng lạnh lùng, không hề lưu lại cho Lục Liễm Ninh đường sống nào để xoay xở.

Lục Liễm Ninh cũng trực tiếp đứng lên, thậm chí muốn nhổ ra mấy miếng cơm vừa ăn vào miệng, lái xe quá tốc độ thẳng một đường về nhà.

Một bữa cơm tan rã không vui vẻ gì, về đến nhà thì thấy Lý Diễm đang ngồi cạnh hàng rào cho mèo ăn, bộ lông của con mèo lưu lạc này có hoa văn đen trắng, mấy năm nay được Lý Diễm cho ăn đến mức người toàn mỡ, thoạt nhìn cũng không giống mèo lưu lạc chút nào, là bộ dáng bị thừa dinh dưỡng quá mức.

Lý Diễm ngồi xổm ở đó, phía sau lộ ra một cái eo nhỏ, có thể nhìn thấy xương sống gầy yếu của anh, trên eo còn có dấu vết buổi tối hôm trước Lục Liễm Ninh nắm bóp để lại.

Lục Liễm Ninh nhìn bóng dáng của anh, người này đã 29 tuổi, qua sinh nhật cuối năm nay, đã 30, nhưng dáng vẻ Lý Diễm thoạt nhìn không có biến hoá gì so với lần đầu cậu ta gặp gỡ anh năm 22 tuổi.