" Cạch "
Chị Phụng mở cửa bước vào, Ngoạn vội đứng dậy cúi đầu chào:
— Chào chị Phụng, cảm ơn chị đã dành chút thời gian để tiếp đón tôi.
Chị Phụng ngồi xuống rồi đáp:
— Được rồi, có hai người...Tôi có lẽ còn ít tuổi hơn anh...Không cần quá đa lễ, dẫu sao thời gian qua bên anh cũng đã chứng minh được thực lực và giúp đỡ phía chúng tôi một số chuyện. Có việc gì cứ nói thẳng đi.
Ngoạn khẽ cười, Ngoạn nói:
— Thực ra tôi đến đây là chỉ muốn trực tiếp đưa cho chị cái này. Đó là thông tin địa điểm mà chúng ta sẽ gặp mặt. Vì đây là việc quan trọng nên phải nói trực tiếp. Lần gặp mặt này mang tầm cỡ rất lớn, có thể nói đây chính là cuộc hội tụ của những tay trùm trong lĩnh vực điều chế và vận chuyển ma tuý lớn nhất bao gồm cả miền Bắc và miền Trung. Thế nên nơi chung ta hội ngộ cũng phải tuyệt đối giữ bí mật. Những người khác tôi đều cắt cử thân tín nhất đi đưa tin...Còn chị, phải đích thân tôi đến chuyển lời.
Chị Phụng tỏ ra rất hài lòng về cung cách cũng như phong thái làm việc của Ngoạn. Phải nói rằng Ngoạn rất giỏi trong việc suy tính mọi chuyện. Dứt lời, Ngọan lấy ra một chiếc phong bì màu trắng nhìn rất sang trọng. Chuyển phong bì về trước mặt chị Phụng, Ngoạn nói tiếp:
— Bên trong có một mảnh giấy nhỏ ghi địa điểm của buổi gặp mặt. Kèm theo đó là một tấm thẻ từ chuyên dụng, tấm thẻ này chỉ có 8 cái cho 8 người được mời đến bữa tiệc. Chỉ những ai có tấm thẻ từ này mới có thể bước vào " Hội Kín ". Đến tận bây giờ, thông tin về những khách mời vẫn được giữ kín. Nhưng có lẽ chị Phụng cũng không lạ lẫm gì những người còn lại.
Chị Phụng khẽ cầm tấm thẻ lên nhìn ngắm, chị Phụng hỏi:
— Tôi biết, nhưng những kẻ được coi là trùm, sau khi Lão Nhị chết, bọn chúng cũng dần tách ra hoạt động riêng. Ngày trước chúng còn nể nang Gia Đình, nhưng ba năm gần đây có vẻ chúng không còn e dè như trước đây nữa. Vậy tại sao anh lại mời được chúng đến bữa tiệc.
Ngoạn khẽ chống cây baton lại gần chị Phụng, trong phòng chỉ có 2 người.....Nhìn người đàn bà sấp xỉ 40 tuổi nhưng vẫn còn rất mượt mà, dáng dấp thon gọn, Ngoạn đứng đằng sau khẽ đáp:
— Tôi đã nói là tôi sẽ làm được...Còn tất nhiên bọn chúng biết tin bà trùm ma tuý xuất hiện, chẳng lẽ chúng không nể mặt. Sau lần này, vị thế của Gia Đình sẽ được khôi phục lại như xưa.!? Bởi vì sao..!? Đó là vì, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em...
Khẽ quay đầu lại, chị Phụng nhếch mép cười:
— Trở về vị trí của mình đi....Và dừng ngay ánh mắt đó lại.
Ngoạn giơ hai tay lên đáp:
— Ok ok, dẫu sao thì Gia Đình nên biết, tôi đang cố gắng vì ai..!? Ha ha ha....Tuy nhiên, khi đến đây tôi có nghe ngóng được một chuyện không vui xảy ra trong nội bộ...
Ngoạn chưa nói hết câu thì chị Phụng quát:
— Đừng tham gia quá sâu vào việc không phải của mình.
Nhưng ánh mắt Ngoạn thay đổi, hắn đáp lại:
— Tôi hiểu, tuy nhiên nếu điều đó ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta thì nó không còn là vấn đề riêng nữa. Cớm có mặt ở khắp nơi, chúng có cái mũi của loài chó thính nhất, nhạy bén nhất, và tinh ranh nhất.....Và đặc biệt chúng không bao giờ hành động một mình.
Câu nói của Ngoạn khiến chị Phụng có phần bối rối. Bởi thật sự, nội bộ của tổ chức đang gặp vấn đề. Suy nghĩ một lát chị Phụng chợt thấy biết đâu Ngoạn sẽ giúp được mình. Bởi Ngoạn là một kẻ có đầu óc, hắn có mưu mô thâm hiểm, qua vài lần tiếp xúc, chị Phụng đã bị con người này lay động. Chị Phụng nhìn Ngoạn khẽ nói:
— Có kẻ nằm vùng, đã bắt được 2 tên, sau khi tra tấn đủ mọi cách bọn chúng cũng đã khai ra phía điều tra là ai, và chúng đã biết chúng ta sắp tổ chức một cuộc cải cách lớn trong thế giới ngầm. Tuy nhiên có vẻ như bọn chúng vẫn chưa thu thập đủ thông tin. Hoặc có lẽ chúng chờ đợi rồi gom một mẻ lớn...Nhưng, tôi vẫn nghĩ đám chuột này vẫn còn...Trực giác mách bảo nó vẫn lảng vảng quanh đây.
Ngoạn cười lớn:
— Ha ha ha, dự cảm của phụ nữ luôn đúng...Nhưng muốn bắt chuột thì phải có bẫy, trong bẫy tất nhiên phải có thức ăn mà con chuột thích. Chắc hẳn chúng cũng đã biết sự có mặt của tôi ở đây tối ngày hôm nay....Vậy tại sao chúng ta không giăng một cái bẫy, để vào đó thứ chúng thèm khát....Và....bẫy sập xuống....con chuột đã ở trong lồng.
Chị Phụng tròn mắt nhìn Ngoạn:
— Ý của anh là..!?
Ngoạn nhìn về phía phong bì rồi khẽ gật đầu:
— Đó chính là thứ mà con chuột thích ăn...Ha ha ha.
[.....]
" Cộp....Cộp...Cộp "
Tiếng bước chân của chị Phụng vang lên khi bước vào sảnh, lúc này đã là 9h tối. Ngoạn cũng xuất hiện với tư cách là khách quý. Trước sảnh của ngôi biệt thự rộng lớn, tất cả những tay đàn em dưới trướng chị Phụng đều đang xếp hàng ngay ngắn. Ngồi xuống ghế, chị Phụng hất hàm ra lệnh:
— Đem hai con chuột đó ra đây.
Ngay lập tức một vài tên bặm trợn lôi xềnh xệch hai người bị xiềng xích, toàn thân đầy máu vứt ra giữa sảnh. Thoạt nhìn có lẽ ai cũng nghĩ đấy chỉ là hai cái xác, nhưng không, mặc dù phải chịu rất nhiều những vết thương lớn nhỏ, móng tay móng chân đều bị rút bật trơ ra cả mủ lẫn thịt nhưng hai người đó vẫn còn thở ngoi ngóp, ngồi trên ghế chị Phụng nhìn xuống rồi nói lớn:
— Chắc hẳn mọi người đều biết hai tên này đã phạm vào tội gì. Thật đáng tiếc khi một trong số chúng còn là người mà tao tin cậy. Nhưng....hai thằng khốn này lại phản bội lại lòng tin đó...Vì sao..!? Vì chúng là cớm...Thật không dám tin chúng đã trà trộn vào đây suốt 2 năm qua. Và tao không biết rằng, trong số những người ở đây, liệu rằng tao có thể tin tưởng được ai nữa hay không..!? Không ai trả lời được, nhưng ngày hôm nay....Tao sẽ để cho tất cả mọi người được biết. Cái giá phải trả khi phản bội lại tổ chức, kết cục của bọn cớm bẩn này là như thế nào. Chúng sẽ phải ước giá như chúng chưa bao giờ được sinh ra.
Hất tay ra hiệu cho đàn em chuẩn bị dụng cụ, hai cái chậu thau bằng inox sáng bóng, mới tinh được đặt trước mặt hai kẻ nằm vùng. Tiếp đó chúng bê ra hai cái bục bằng gỗ đặt ngay phia sau hai cái chậu.
Chị Phụng bước lại gần, khẽ cúi xuống chị Phụng giả bộ hỏi:
— Hai thằng mày đau lắm phải không..!? Khổ, tay bị còng đến đứt cả thịt thế này rồi...Để tao tháo còng giúp chúng mày.
Chị Phụng ra lệnh:
— Giúp chúng nó chặt đứt hai bàn tay đi.
Bốn tên, mỗi bên hai tên giữ lấy 2 người nằm vùng, chúng đặt từng bàn tay của từng người lên hai cái bục gỗ. Tiếp đó từ hai bên, hai tên khác xuất hiện, trên tay chúng là hai con dao rựa loại lớn, sáng bóng ánh thép.
Khi mà hai người đàn ông khốn khổ kia có lẽ chẳng còn ý thức được bản thân mình sắp xảy ra chuyện gì thì Chị Phụng hạ lệnh:
— Chăt
" Phập...Phập "
Hai tiếng dao găm vào bục gỗ đồng loạt vang lên khiến cho tất cả những ai đang chứng kiến phải rùng mình.
" Bộp...Bộp."
Hai bàn tay đứt lìa rơi xuống hai cái chậu, kèm theo đó là những tia máu bắn tung toé.
" Á....a....a....a..."
Tiếng kêu gào thảm thiết phát ra từ miệng hai người đàn ông vốn là cảnh sát chìm chỉ khiến cho chị Phụng cảm thấy thích thú.
Chưa dừng ở đó, chị Phụng tiếp tục:
— Chặt nốt bàn tay còn lại.
Máu chảy lênh láng, nhuốm đỏ mặt gạch hoa giữa sảnh. Có kẻ đã phải nuốt nước bọt, lạnh sống lưng với màn hành quyết còn kinh dị hơn bất cứ bộ phim nào. Bình Bạc đứng ngay sau chị Phụng, ông ta vẫn nhìn kỹ tất cả mọi việc, trong đám người đang đứng tại đây, chỉ có duy nhất hai con người tỏ ra thích thú với chuyện này, một là chị Phụng, kẻ còn lại chính là Ngoạn. Hắn nhìn thấy máu mà mắt sáng rực, gương mặt ánh lên sự thảo mãn, thèm khát.
" Phập...Phập "
Hai nhát dao lạnh lùng đã chặt đứt lìa hai bàn tay còn lại. Nhưng lúc này, hai kẻ nằm vùng không còn sức để mà kêu lên dù chỉ là một âm thanh yếu ớt. Mặc cho máu vẫn chảy thành dòng....Tưởng chừng như mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây, tuy nhiên....màn tra tấn vẫn chưa dừng lại. Ngoạn nhìn người đàn bà quá dã man, tàn độc đang đứng trước mặt hắn....Hắn có một dự tính riêng, nhưng có lẽ hắn đã phải thay đổi, Ngoạn nhận thấy đây chính là người phụ nữ mà hắn khao khát, nhất là khi ả ta đưa ra mệnh lệnh tiếp theo:
— Chặt đầu chúng cho tao.