Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nghe theo lời Nam, nhưng chưa bao giờ nhìn Nam, Trang lại cảm thấy sợ như lúc này. Không đúng hơn từ lúc Nam bày ra kế hoạch tự làm mình bị thương để thu hút những kẻ bắt cóc rồi sau đó một mình hạ gục tất cả một cách nhanh chóng, thậm chí lúc này đây Nam còn đáng sợ hơn cả những kẻ kia. Ở Nam có một thứ gì đó khiến cho Trang rùng mình, phải chăng đây chính là con người, là cái thế giới Nam đã nói. Mọi chuyện đã trở nên rắc rối hơn bao giờ hết. Bỗng dưng Trang ước gì mình không có mặt ở đây, không bị cuốn vào những chuyện này, bởi bây giờ Trang đang rất sợ.
Khi Trang đã trốn đi, Nam mới lấy nòng giảm thanh lắp vào súng trong ánh mắt sợ hãi tột cùng của tên cầm đầu, hắn run run giọng:
- - Mày...mày định...làm gì...?
Nam khẽ trả lời:
- - Tụi mày cũng biết, đã dính vào ma túy thì không có con đường thoát thân.....Ngày hôm nay chúng tao đã nhìn thấy mặt của chúng mày, đã biết nơi đóng hàng của tụi mày, thậm chí còn biết cả tên người đứng sau bọn mày nữa....Liệu rằng chúng mày có tha mạng cho bọn tao không..? Tao không biết người đàn bà mà chúng mày nhắc tên là ai...Nhưng có vẻ như nhìn số hàng đang được đóng gói tại đây, tao đoán chí ít chúng mày cũng phải thuộc dạng tổ chức ma túy cỡ lớn. Luật ngầm trong thế giới tội phạm đường dây quy mô như thế này không có chỗ cho tình thương hay sự khoan nhượng. Nếu hôm nay tao không giết chúng mày, thì ngày mai, ngày kia, tháng sau, năm sau....Chúng mày sẽ săn đuổi bọn tao cho đến khi bọn tao chết, không chỉ vậy những người có liên quan đến bọn tao chúng mày cũng sẽ không tha. Tao nói đúng chứ....?
Gã cầm đầu đám bắt cóc nghe câu nào bủn rủn tay chân đến đấy. Những lời mà Nam nói không sai dù chỉ một chữ, nhưng hắn vẫn cố nói cứng:
- - Mày...mày sẽ không dám...làm thế đâu....Tao nghĩ mày còn chưa bao giờ...sử dụng súng nữa.....Mày nên nhớ mày đang động đến người của bà trùm......
Giảm thanh đã lắp xong, Nam nhìn khẩu súng rồi đáp:
- - Mày nói đúng, tao thích sử dụng dao hơn....Nhưng xem ra ở đây không có, nhưng không có nghĩa thứ đồ chơi này tao không dùng được....Thử xem sao nhé..
" Cạch...Cạch.."
Nam lên đạn rồi dúi gã con tin vào phía bên trong phòng, cánh cửa bật ra, ba tên đang đứng đóng hàng giật mình không hiểu chuyện gì xảy ra, Nam đẩy con tin về phía trước rồi lạnh lùng bóp cò:
" Tạch...Tạch....Tạch..."
Ba tiếng súng bắn qua nòng giảm thanh vang lên một cách lạnh lùng và vô cùng chuẩn xác. Có lẽ cả ba tên đóng hàng còn chưa kịp nhận ra là mình đã bị bắn, chúng gục xuống đất, máu bắn ra tung tóe, những tia máu bắn ra nhuộm đỏ cả những túi bột trắng trong khay cũng như trên bàn cân trước sự hoảng sợ đến cùng cực của gã con tin, kẻ đang đứng trước mặt hắn không phải con người, giết một lúc ba mạng nhưng nhìn Nam mặt không biến sắc, có lẽ trong đời hắn đây là lần đầu tiên hắn đối diện với nỗi sợ hãi đến như vậy. Bởi giờ này, không có gì đảm bảo rằng hắn sẽ được sống cả.
Quỳ lạy trước mặt Nam, gã van xin:
- - Tha cho tôi, tôi hứa sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì ở đây cả....Cậu cứ đi đi..
Nam nhìn hắn rồi hỏi:
- - Tại sao người phụ nữ đó lại muốn bắt tao..?
Đến nước này thì gã không dám giấu một điều gì nữa, gã trả lời:
- - Là...là....một...người nhờ chị Phụng tìm cậu, tôi...tôi chỉ làm theo lệnh là theo dõi ngôi nhà của cậu bởi vì khu vực này thuộc sự quản lý của tôi....Tôi theo lệnh đã cho người phục kích ở nhà cậu hơn tháng nay rồi....Tha...tha...cho tôi.
Nam hỏi:
- - Kẻ nào nhờ bà ta..? Có phải kẻ đó tên Ngoạn...?
Gã lắc lộ rõ sự hoang mang, hắn lắc đầu nguầy nguậy:
- - Không, không phải....Người đó tên là Đại....Không chỉ vậy, người này từng là người trong tổ chức...Tôi không dám nói sai..
Nam sững người, cái tên hắn vừa nói ra là một cái tên vô cùng quen thuộc, nhưng vẫn không dám khẳng định bởi tên người giống nhau không thiếu, Nam hỏi:
- - Mày đã nhìn thấy người đó chứ, dáng vẻ của hắn thế nào..?
Gã vội gật đầu:
- - Biết...biết, hơn một tháng trước đây tôi có đến gặp chị Phụng để lấy hàng....Và lần đó tôi đã nhìn thấy anh ta, anh ta đi cùng một người nữa, anh ta được chị Phụng tiếp đón rất trịnh trọng....Điểm nổi bật nhất khiến người khác chú ý đó chính là anh ta có một dáng người nhỏ con, đầu trọc.....Khi ngồi ở sảnh đợi chị Phụng. tôi có nghe thấy anh ta gọi người đi cùng là Long. Sau khi nhận hàng, tôi được chị Phụng trực tiếp giao cho việc theo dõi nhà của cậu vì tôi cùng người của mình đang phân phối hàng tại đây.
Theo như lời hắn nói thì không còn ai khác, tên Đại mà hắn vừa nhắc đến chính là chú Đại....Người đi cùng chú Đại là Long, mọi thứ đều khớp đến mức độ hoàn hảo. Nhưng tại sao chú Đại lại đến nhờ người phụ nữ kia tìm Nam. Tên này có nói chú Đại từng là người của tổ chức ma túy.....Hắn không hề biết Nam quen chú Đại, thậm chí còn thân quen như người nhà, không có cớ gì hắn bịa ra chuyện này cả. Nam muốn nghĩ tên Đại mà hắn nói là một người khác, nhưng mọi thứ hắn tả đều khiến Nam nghĩ đến chú Đại đáng kính của mình.
Nam túm cổ áo, dí sát súng vào đầu hắn, Nam nghiến răng:
- - Mày nói láo, không thể nào như vậy được.
Gã sợ hãi đến tái xanh mặt, gã lạy lục, van xin:
- - Đừng....đừng.....những lời tôi nói đều là sự thật....Tôi làm sao dám nói dối cậu cơ chứ.....Tha...tha cho tôi.
Nam bàng hoàng sau những thông tin vừa rồi, bên ngoài cửa giọng Trang vang lên:
- - Không đúng, chú Đại không bao giờ làm chuyện này. Chú ấy là người tốt, tên này đang vu oan cho chú ấy...
Từ nãy đến giờ Trang đứng bên ngoài đã nghe hết cuộc nói chuyện giữa Nam và kẻ cầm đầu bọn bắt cóc, Trang cũng rùng mình khi nghe hắn nói, chú Đại là người nhờ bà trùm ma túy bắt cóc Nam. Không thể chịu đựng nổi, Trang phải lên tiếng, đứng trước cửa, nhìn thấy ba xác chết đang nằm trong vũng máu, Trang sợ hãi lùi người lại, nhìn Nam, Trang nói không ra câu:
- - Nam....cậu....đã...giết...bọn chúng...?
Khẽ nhìn Trang bằng ánh mắt vô hồn, càng lúc chuyện này càng trở nên rối rắm, nhưng Nam vẫn không quên mục đích của mình là gì, đẩy cái ví, chùm chìa khóa trên mặt bàn cùng với điện thoại của Trang về phía Trang, Nam nói:
- - Đi đi, hãy đi khỏi đây ngay....Tất cả những chuyện này không liên quan gì đến cậu nữa.
Trang nhìn Nam rơi nước mắt, nỗi sợ khi phải chứng kiến cảnh tượng hãi hùng với xác người và sàn nhà đầy máu thế này khiến cho Trang không đứng dậy nổi. Mọi chuyện đã bị đẩy đi quá xa, nó quá khác với những gì mà Trang đang sống, đang cảm nhận......Cái thế giới đen tối mà Nam đã nói phải chăng chính là cảnh tượng này, người chết, máu, những kẻ đáng sợ.....Nhưng bây giờ kẻ đáng sợ nhất mà Trang đang được thấy lại chính là người bạn thân thiết, từng coi nhau là tri kỷ của mình.
Với khẩu súng trên tay, Nam đã giết một lúc ba người.....Trang run rẩy:
- - Còn...cậu....thì....thì...sao....?
Nhân lúc Nam đang chú ý đến Trang, gã khốn kia bò tới bàn để ma túy, mục tiêu mà hắn nhắm đến chính là khẩu súng của ba tên bị giết ban nãy đặt trên bàn. Nhưng hắn đã làm một điều sai lầm, Nam không cần nhìn mà vẫn bắn chuẩn xác viên đạn vào trúng bả vai của hắn. Tiếng súng phát ra tuy không lớn nhưng vẫn khiến cho Trang giật mình khi nhìn thấy gã bắt cóc mình kêu la thảm thiết, hắn giãy dụa một cách đau đớn, trong khi đó gương mặt của Nam vẫn lạnh như băng, Nam nói:
- - Cậu thấy rồi chứ, những kẻ này sẵn sàng giết chúng ta khi có cơ hội....Trong thế giới này không có chỗ dành cho tình thương. Nếu ta tha cho hắn, hắn sẽ quay lại giết ta ngay khi chúng ta sơ hở. Cậu cũng đã nhìn thấy những điều tớ làm, tớ không thể quay đầu được nữa....Hãy đi đi, ra khỏi chỗ này trước khi sự việc trở nên tồi tệ hơn. Hãy coi như cậu chưa từng bị bắt, hãy sống tiếp cuộc sống của riêng cậu.
Trang vẫn chưa thể đứng dậy, Trang nói:
- - Nam...cậu....cậu...
Nam quát lớn:
- - CÚT ĐI....CHẲNG LẼ CÔ MUỐN CHỨNG KIẾN CẢNH TÔI GIẾT NGƯỜI HAY SAO..?
Đúng vậy, Nam ở trước mặt Trang bây giờ đã không còn là Nam của ngày xưa nữa. Lúc này Trang chỉ nhìn thấy sự máu lạnh, nhẫn tâm đến mức điên rồ của Nam mà thôi. Nhặt lấy điện thoại, chìa khóa và ví tiền, Trang cố gắng đứng dậy rồi bỏ chạy ra khỏi ngôi nhà của bọn bắt cóc.
Còn lại một mình, hiện tại đầu óc của Nam đang trống rỗng sau khi nghe được tin chú Đại là người tìm và bắt cóc mình. Gã cầm đầu đám bắt cóc bò tấm thân bê bết máu bám lấy chân Nam cầu khẩn:
- - Tha....cho tôi....Tha...cho...tôi.
Nam vung chân sút hắn văng ra đất, Nam quay lưng đi, gã giang hồ nghĩ mình đã thoát chết một tay ôm vai bị bắn, một tay lạy sống Nam đã tha mạng. Nhưng không, khi ra đến cửa, Nam chĩa súng về phía hắn khi mà nụ cười trên miệng hắn đã méo xệch đi, đôi mắt hắn bắt đầu chảy nước, nhưng nước mắt chưa kịp rơi thì:
" Tạch "
Hắn gục đầu xuống đất với một cái lỗ tròn ngay giữa trán cùng dòng máu đang khẽ rỉ ra, hắn chết mà mắt còn chưa kịp nhắm. Bốn kẻ đã phải chết, nhưng Nam không thoát ra ngoài, kiểm tra lại băng đạn, Nam tiếp tục bước lên trên tầng 2......Khi đã giết chết những tên còn lại, Nam nghĩ như thế này sẽ khiến người phụ nữ kia chỉ nhắm vào Nam mà thôi, bởi suy cho cùng, Trang cũng không phải người mà mụ cần, và Trang không nằm trong kế hoạch của mụ.
Nhưng không......tiếng chuông điện thoại reo lên, là máy của gã cầm đầu đám người này, số điện thoại đang gọi đến được lưu tên: Chị Phụng....