2 tiếng sau trong căn phòng mà Nam và Trang bị giam giữ, lúc này Trang mới khẽ cử động, mở mắt nhìn xung quanh nhưng cơ thể Trang vẫn chưa thể hoạt động được bình thường. Đầu khá đau, Trang mơ màng:
- - Hmm...mình...đang ở...đâu thế này..?
Nhưng rồi chợt nhớ lại ký ức lúc chiều, Trang hốt hoảng, Trang muốn ngồi dậy nhưng không được, Trang nhìn quanh trong phòng không thấy ai, Trang hoảng hốt:
- - Mình...mình và Nam đã bị bắt cóc....Nam, cậu ấy đâu rồi....?
Đúng lúc đó Nam bước từ trong phòng tắm ra, vừa lau khô đầu tóc, Nam nhìn lên giường, thấy Trang đã tỉnh, Nam tiến lại gần rồi dùng tay nâng người Trang dậy, để Trang dựa vào thành giường. Khi mà cơ thể Nam tiếp xúc quá gần, Trang nhìn rõ từng vết sẹo lớn nhỏ, từng múi cơ bắp rắn chắc của người bạn thân mà khẽ đỏ mặt. Nam thở dài:
- - Cậu chưa cử động được ngay đâu, chắc có lẽ phải một khoảng thời gian nữa. Đầu còn đau phải không..?
Trang ấp úng gật đầu, Trang hỏi:
- - Chúng ta đang ở đâu vậy..?
Nam mặc áo vào rồi khẽ lắc đầu:
- - Tớ cũng không biết, nhưng điều đó không quan trọng bằng việc chúng ta vẫn còn sống.
Rót một cốc nước, Nam ngồi xuống bên giường rồi đỡ cho Trang uống, Nam tiếp:
- - Uống chút nước đi, tớ xin lỗi vì đã để cậu vướng vào rắc rối này.
Trang hỏi:
- - Nhưng...nhưng đám người đáng sợ đó là ai vậy..? Tại sao chúng lại muốn bắt cậu..?
Nam nói:
- - Tớ đã nói rồi, đây chính là một phần trong khoảng tối của tớ mà cậu không nên bước vào. Nhưng đừng lo, tớ sẽ không để ai có thể làm hại cậu. Tớ sẽ đưa cậu ra khỏi đây, nhưng trước tiên cậu phải khỏe lại đã.
Nói rồi Nam lấy đồ ăn mà đám người lạ mặt kia đã chuẩn bị từ trước, nhìn Nam ăn ngon lành, mặt mũi bình thản như không có chuyện gì xảy ra càng khiến cho Trang kinh ngạc, Trang hỏi:
- - Sao cậu có thể bình tĩnh đến như vậy..? Bọn chúng...không phải người bình thường đâu....Chúng, chúng có cả súng...
Nam đáp:
- - Hiện giờ chúng ta cũng đâu còn cách nào khác, lo lắng không giải quyết được vấn đề....Với lại giờ càng sợ hãi càng không suy nghĩ được gì, cứ ăn no đi đã....Xem ra bọn chúng đối xử với chúng ta không hề tệ, căn phòng này đầy đủ tiện nghi, đồ ăn lại rất ngon, không chỉ thế chúng còn cẩn thận mua quần áo cho chúng ta thay nữa kìa.....Không dùng bỏ đi phí lắm....
Bị bắt cóc bởi những tên nguy hiểm, vậy mà Trang không thể hiểu tại sao Nam thản nhiên như không, trong khi đó Trang đang rất lo lắng, sợ hãi....Trang hỏi tiếp:
- - Cậu đã từng trải qua chuyện này à..?
Đang ăn, nghe câu hỏi của Trang, Nam khẽ dừng lại, Nam trả lời:
- - Ừm, cũng đã rất lâu rồi....Mà này, sao lúc đó cậu lại gọi điện thoại....Chẳng phải chúng đồng ý để cho cậu đi rồi sao...?
Trang đáp:
- - Nhưng...nhưng tớ sợ đám người đó sẽ đưa cậu đi rồi không ai tìm được nữa, thế nên trong lúc đó tớ chỉ còn biết gọi cho anh Long...
Nam tiếp:
- - Anh Long, có phải anh Long ngày trước hay xuất hiện mỗi khi tớ đánh nhau phải không..? Những lần đó cũng là do cậu gọi điện..?
Trang khẽ gật đầu, Nam thở dài:
- - Haizzz, cảm ơn cậu đã nghĩ cho tớ....Nhưng giờ cậu vướng vào rắc rối thật rồi, cử động được chưa..? Cậu nên đi tắm nước nóng, như vậy sẽ thoải mái hơn một chút....
Nghe đến từ tắm, mà trong phòng chỉ có hai người, Trang mặt đỏ như gấc, bất giác Trang kéo chăn co người lại, Trang nói lý nhí:
- - Tắm....tắm...á....Nhưng...nhưng...mà...
Nam ăn nốt phần thưc ăn, Nam vừa nhai vừa gật đầu:
- - Ừm, đồ đạc, quần áo ở trong đó hết ấy.....Nhanh rồi còn ăn chút gì đó lấy sức. Để tớ dìu cậu vào,,
Trang xua tay:
- - Không...không, tớ tự đi được.....Tớ...cử động..được rồi.
Nam nói:
- - Thế thì tùy cậu....Xong rồi ra đây tớ nói chuyện này.
Trang cố bước vào trong phòng tắm, đóng cửa lại Trang nhìn mình trong gương mà ngượng chín cả mặt. Cô đang ở chung phòng với một người đàn ông, cũng là người mà trước đây cả hai từng có tình cảm....Bỗng dưng Trang nhớ đến hình ảnh Nam bước ra từ phòng tắm với cơ thể đầy nam tính ban nãy. Trang lại càng đỏ mặt hơn, Trang hét lên:
- - A....a.....
Nam bên ngoài nghe thấy tiếng hét vội chạy lại, đứng ngoài phòng tắm Nam hỏi:
- - Sao vậy....cậu sao đấy....?
Trang vội đáp:
- - Không...không sao....tại...tại nước...nóng quá nên tớ giật mình...Đừng có vào đây.
Nam tặc lưỡi:
- - Yên tâm, không ai nhìn trộm đâu mà lo.
Phải 30 phút sau Trang mới bước từ trong phòng tắm ra, vừa đi ra với bộ dạng bẽn lẽn, vừa ngại ngùng bởi Nam đang nhìn chăm chú vào mình, Trang kéo chiếc áo sơ mi rộng thùng thình xuống rồi ngượng ngùng nói:
- - Đừng có nhìn.....
Nam cũng khá hốt hoảng khi thấy Trang trong bộ dạng này, trên người Trang chỉ có mỗi độc nhất một cái áo sơ mi nam cỡ rộng....Ban nãy Nam thấy trong túi đồ có đủ cả áo lót, quần lót nên cứ nghĩ là đầy đủ. Nam cũng ngượng quay mặt đi, Trang chạy ngay lên giường rồi kéo chăn che kín người, Trang nói:
- - Vậy...mà cậu nói...chúng chuẩn bị đầy đủ...
Nam ậm ờ:
- - Thì tớ biết đâu, thấy cái túi đó có quần áo....cứ nghĩ là có hết....
Trang phụng phịu, nhưng cũng không còn cách nào khác, Trang hỏi:
- - Ban nãy cậu muốn nói chuyện gì vậy..?
Nam trả lời:
- - À, tớ nghĩ cậu bị bắt đi như thế này chắc chắn bố mẹ cậu sẽ lo lắng, nên tớ muốn tìm cách hỏi xem bọn chúng có cho cậu liên lạc về nhà không..? Có lẽ là sẽ được, nhưng cậu phải hứa với tớ, không được nói đến việc bị bắt đi, bởi nếu cậu tiết lộ gì, cả hai chúng ta sẽ gặp nguy hiểm. Trước tiên cậu cứ nói cho bố mẹ yên tâm đi đã...Đồng ý chứ..?
Trang gật đầu, lời Nam nói cũng là điều mà Trang đang lo lắng, bước về phía cửa Nam gõ cửa rồi gọi:
- - Có ai ở ngoài đó không..?
Một giọng nói bên ngoài vang lên:
- - Thằng oắt có chuyện gì đấy..?
Nam đáp:
- - Tôi muốn nói chuyện với đại ca của các người.....Gọi ông ấy đến đây một chút được chứ.
Tuy hậm hực vì giờ đã là nửa đêm, nhưng gã gác cửa vẫn miễn cưỡng gọi bộ đàm cho tên cầm đầu, chỉ 2 phút sau hắn có mặt trong phòng, hắn nói:
- - Sao, chúng mày còn cần thêm bαo ƈαo sυ à..?
Nam nhìn hắn ta rồi chỉ vào Trang, Nam nói:
- - Tôi muốn các người cho cô ấy gọi điện về nhà.....
Chưa nói xong thì Nam đã bị tên kia quát:
- - Thằng nhóc, mày bị ngu à...? Hay là mày nghĩ bọn tao đang phục vụ mày..?
Nam cười:
- - Từ từ đã, chuyện này có lợi cho các người thôi.....Thử nghĩ xem, các người bắt tôi thì không sao..? Bởi tôi không có gia đình, nhưng các người bắt cả cô ấy, liệu rằng bố mẹ cô ấy có lo lắng đi tìm, thậm chí báo công an là cô ấy mất tích không..? Các người nói không muốn vướng vào rắc rối, nhưng hiện tại các người đang bắt cóc người vô tội. Hãy để cô ấy gọi điện thoại về nhà thông báo cô ấy vẫn ổn hoặc đang lên trường trên Hà Nội, như vậy mọi thứ sẽ êm xuôi....Tôi đảm bảo, cô ấy chỉ nói những điều như vậy thôi. Sẽ không có công an, sau khi xong việc các người thả cô ấy ra là mọi chuyện trở lại bình thường.
Tên cầm đầu thấy điều này đúng là rất hợp lý, nhưng hắn vẫn dè chừng:
- - Nhưng lấy gì đảm bảo con bé kia nó không ngứa mồm mà nói linh tinh.
Nam cười:
- - Ông anh khiến tôi buồn cười quá....Chúng tôi chưa đến mức ngu mà để mình chết sớm....Ông anh cứ dí súng vào đầu tôi, nếu cô ấy nói thêm điều gì, ông anh cứ bắn tôi là được.
Gã cười khằng khặc:
- - Mày quả là một thằng nhóc thông minh, mày biết chúng tao không được làm hại mày nên nói thế phải không..? Nhưng không sao, tao vẫn sẽ cho con bé này gọi điện, chỉ có điều, nếu nó mà bép xép, thì người bị bắn không phải mày, mà sẽ là nó....Đúng là bọn tao không muốn gặp rắc rối, nhưng nếu rắc rối kéo đến thì tính mạng của con bé này đối với bọn tao không có ý nghĩa gì cả, nên nhớ bọn tao đến để bắt mày mà thôi. Ok, con kia, điện thoại của mày đây.....Liệu liệu mà nói sao cho hợp lý một chút.
Hắn trả lại cho Trang chiếc điện thoại tầm chiều, mở nguồn lên, Trang gọi về nhà theo như những gì Nam nói. Khẩu súng đang chĩa thẳng vào đầu Trang khiến cô run lên vì sợ.
Nam đứng đó nhìn gã kia cau mày, nhưng Nam khẽ gật đầu ra hiệu cho Trang bình tĩnh, bố Trang bắt máy, ông hỏi:
- - Sao con đi đâu mà từ chiều bố mẹ không gọi được, con đang ở đâu thế.
Gã kia dí súng sát đầu Trang, Trang ấp úng nói:
- - Con...con lên trường rồi ạ....Có chút...việc gấp...Điện thoại con hết pin....giờ mới sạc.
Bố Trang hỏi:
- - Nhưng sao bố gọi cả cho thằng Vượng, nó bảo cũng không gặp con.
Nam nín thở bởi nhìn Trang đang rất hốt hoảng sau khi bị bố hỏi một câu khó, Trang trả lời:
- - Dạ.....con lên cũng không báo với anh ấy, điện thoại con hết pin mà bố....Sợ bố mẹ lo nên con gọi về thông báo cho bố mẹ vậy, muộn rồi...bố mẹ ngủ đi nhé...
Bố Trang cười trong điện thoại:
- - Ừ, đi đến nơi là tốt rồi....Nhớ mai gọi điện cho thằng Vượng con nhé, chắc nó cũng lo lắm.....Con cũng ngủ đi.
Tắt điện thoại, lúc này Nam mới thở phào vì Trang đã làm khá tốt, tạm thời cả hai vẫn an toàn....Tên cầm đầu nhìn Nam cười:
- - Khá lắm thằng nhóc, tao có cảm giác mày không phải là một thằng nhóc bình thường....Nhưng có lẽ cũng vì vậy mày mày được chị Phụng để ý. Thôi ngủ đi, à mà ở đây không có bαo ƈαo sυ đâu nhá....Há há há...
" Chị Phụng " lần đầu tiên Nam nghe thấy cái tên này, bọn chúng không biết Đen, nhưng cũng có thể Đen chỉ là bí danh, nhưng Nam chưa bao giờ nghĩ rằng người đứng sau đen lại là một người phụ nữ.......
Nhưng giờ này không nên thắc mắc nhiều, điều quan trọng bây giờ chính là làm sao để đưa Trang thoát khỏi đây an toàn.....Hôm nay cũng đã xảy ra nhiều chuyện, cũng đã buồn ngủ, nhưng bây giờ khi màn đêm buông xuống, đêm đã về khuya, trong căn phòng một nam, một nữ.....Cả Trang và Nam nhìn nhau rồi khẽ quay mặt đi, bởi chỉ có một chiếc giường....
( Tình thế đưa mà không chịu đẩy nữa thì tại thằng tác giả:v)