- - Cậu đã bỏ đi đâu vậy..? - Ngồi xuống Trang nhìn Nam khẽ hỏi.
Nam trả lời:
- - Điều đó có quan trọng gì không..? Khoảng thời gian đó tớ thấy cuộc sống ở nơi đây quá ngột ngạt, và tớ muốn đi để làm một vài chuyện.
Trang tiếp:
- - Và thế là cậu bỏ lại tất cả, gia đình, bạn bè, người thân....những người quan tâm, lo lắng cho cậu, bỏ đi chỉ với một dòng tin nhắn...Cậu coi mình và mọi người là cái gì vậy..? Rồi khi cậu trở về cũng đột ngột như cái cách mà cậu biến mất....
Nam đáp:
- - Mỗi người chúng ta đều có những bí mật và mục đích sống của riêng mình. Có thể tớ vô tâm khi không quan tâm đến cảm nhận của những người xung quanh. Nhưng không vì thế mà mọi người có quyền tra hỏi hay phán xét những gì tớ làm. Chẳng phải cuộc sống vẫn cứ thế diễn ra, khi không có tớ mọi chuyện lại tốt đẹp hơn hay sao. Nếu cứ dành thời gian chạy sau một thằng bất cần như thế thì bây giờ cậu đâu thể làm được những điều như bây giờ.
Trang nói:
- - Tớ biết cậu luôn tự trách bản thân mình sau cái chết của bà ngoại, tớ cũng biết áp lực mà cậu phải chịu đựng khi một mình chống chọi lại những khó khăn trong cuộc sống.....Cậu bất cần, cậu thay đổi, nhưng Nam mà tớ quan tâm không phải một người như vậy. Trong sâu thẳm trái tim của cậu vẫn luôn chứa đựng sự ấm áp, đừng cố xa lánh mọi người, thật lòng tớ luôn mong cậu quay lại là Nam của trước đây, một Nam khi mà bà ngoại vẫn còn sống, cậu đã quên mất những khoảnh khắc vui vẻ, những lời dặn dò của bà ngoại với cả hai người chúng ta rồi hay sao...? Cậu càng thế này tớ lại càng thấy sợ.....Tớ không biết cậu đang đi đâu và làm gì, nhưng nhìn những vết sẹo, những vết thương chưa lành trên người cậu khiến tớ cảm thấy bất an. Những vết thương đó không còn là vết thương của một cậu học sinh gây gổ, đánh nhau nữa, nó là những vết thương có thể giết chết cậu....Nam, cậu có thể dừng lại và quay về là Nam trước kia được không...?
Vừa nói Trang vừa rớm nước mắt, bởi lúc này Nam vẫn đang cởi trần, trên người Nam chi chít những vết sẹo, cánh tay phải vẫn chưa lành sau cuộc xâm nhập vào Monaco....Điều đó khiến cho Trang thấy rùng mình, cô không biết người bạn của mình đã phải chịu đựng những gì, nhưng từng đó vết thương trên một cơ thể của con người là điều không tưởng.
Mặc áo vào Nam khẽ nói:
- - Thế giới của hai chúng ta đã quá khác nhau, cả cậu và tớ từ khi sinh ra đã không thể đi chung trên một con đường. Đúng vậy, đã có lúc chính tại nơi này, tớ và cậu nhầm tưởng rằng sẽ có thể bước cùng nhau đến những ước ao, dự định....Nhưng không, hãy nhìn lại thực tại....Tớ và cậu, tuy vẫn ở đây, nhưng khoảng cách cũng như con người giữa hai chúng ta quá khác biệt....Một ác quỷ, sống trong bóng tối không thể nào bước đến nơi có ánh sáng của thiên thần. Tin tớ đi, cậu sẽ không bao giờ muốn bước vào thế giới của tớ đâu. Hãy chấp nhận điều đó, cậu đã tìm thấy người phù hợp, anh ta mới là người bước tiếp cùng cậu trên con đường đó...Còn tớ, kể cả khi dừng lại thì tớ vẫn sẽ đứng ở trong khoảng tối của riêng mình. Cậu không chỉ sống cho riêng cậu, cậu còn bố mẹ.....Cậu và tớ là hai người chứng kiến và hiểu rõ chuyện của cô Thúy và chú Đại nhất mà, phải không..?
Trang rơi nước mắt trước những lời Nam nói, Nam nói không sai, đã ba năm nay, cuộc sống vẫn thế diễn ra, ngay cả Trang bây giờ cũng đã chọn lựa một con đường riêng. Nhưng sao cô vẫn thấy từng cơn đau nhói khẽ dằn trong tim từng hồi như thế này. Phải chăng Trang đã thấy bất lực, vô vọng khi không còn có thể làm điều gì đó giúp người bạn thân nhất, cũng là người mà cô từng quan tâm nhất. Hai người giờ đây thực sự đã tách biệt hoàn toàn, ánh nắng cuối chiều chiếu vào chỗ Trang đang ngồi khiến cho Trang đối lập hoàn toàn với khoảng tối đối diện mà Nam đang ở đó.
Nam ngồi trong khoảng tối đó lặng im nhìn cô gái từng là người tri kỷ của mình rơi nước mắt, Nam nói:
- - Cậu đã hiểu rồi chứ...? Đây cũng là lần cuối cùng tớ khiến cho cậu phải khóc. Chúng ta đến đây thôi.....Cậu về đi.
" Bộp....Bộp...Bộp.."
Tiếng vỗ tay bất ngờ vang lên, Nam bật dậy thì cùng lúc đó có 5 tên lạ mặt bước vào, một tên cười to rồi nói:
- - Khà khà, lãng mạn đấy, nhưng sao lại để cho cô em xinh đẹp này khóc hết nước mắt như vậy.
Trang hoảng sợ khi đột nhiên trong nhà Nam lại xuất hiện nhiều người lạ đến như vậy. Lùi lại vào bên trong nhà Trang nhìn Nam đầy thắc mắc, Nam cau mày hỏi:
- - Các người là ai...? Đến đây có chuyện gì..?
Bốn tên lạ mặt khẽ đóng cửa nhà lại, rồi đứng đằng sau tên cầm đầu, tên cầm đầu bước lên rồi mỉm cười:
- - Thằng nhóc, có người muốn gặp mày đó. ngoan ngoãn đi theo bọn tao thì tao sẽ đảm bảo mày không bị đau đớn gì cả.
Nam lập tức nghĩ ngay đến đám người này là người của Đen, không đúng hơn chúng phải là người dưới trướng của kẻ đằng sau Đen. Chuyện Nam tự ý phá vỡ giao kèo lấy mạng của Thành Hưng có lẽ chính là nguyên nhân bọn chúng theo Nam về đến tận đây. Nam cũng đã đoán trước được điều này nên mới vứt chiếc điện thoại kia đi. Lâu nay Nam vẫn nghĩ kẻ đứng sau Đen là một người có thế lực vô cùng đáng sợ, mạng lưới thông tin cũng như từng đường đi, nước bước của Nam người này đều biết rõ. Đen vốn dĩ đã là một kẻ không thể coi thường, nhưng với việc hắn toàn tâm, toàn ý phục tùng mệnh lệnh không dám sai một ly từ chỉ thị của người đứng đằng sau đã có thể phần nào hiểu được mức độ khủng khiếp từ con người này.
Không quá lạ khi chúng biết nhà của Nam mà mò tới tận đây....Qua cảm nhận ban đầu, cả 5 tên lạ mặt này không phải đám côn đồ, giang hồ bình thường. Nhìn cách chúng vào nhà, cũng như hành động quy củ, nghiêm chỉnh, lời lẽ hăm dọa vào đúng mục đích....Bọn chúng là những kẻ được đào tạo, đánh nhau tại đây không phải là cách hay, ngôi nhà là nơi thờ cúng ông bà và mẹ Nam, chưa kể đến việc Trang có mặt lúc này nếu như hành động hấp tấp, Nam sẽ kéo Trang vào vòng nguy hiểm. Nam đáp:
- - Dù sao trước sau cũng phải đối mặt, tôi sẽ đi theo các người....Nhưng hãy để cho cô ấy đi, cô ấy không liên quan gì đến chuyện này cả.
Tên cầm đầu mỉm cười:
- - Được chứ, tất nhiên là được....Chúng tao đến đây là vì mày thôi, bọn tao cũng không muốn rắc rối. Chỉ cần cô em này ngoan ngoãn coi như không biết chuyện gì ở đây là được.
Nhưng không, một tên đã bắt được Trang đang khẽ giấu tay bấm số gọi cho một ai đó.....Tên này lôi Trang ra giữa nhà rồi quát:
- - Con này nó đang gọi cho ai đấy..
Nhìn số thì màn hình hiện lên tên " Anh Long ", kẻ cầm đầu cầm điện thoại tắt máy rồi lắc đầu:
- - " Anh Long " à..? Mày định gọi cho ai thế hả con khốn, cớm phải không...? Số điện thoại đẹp đó....Mày khiến tao thay đổi ý định rồi, mày phải đi cùng thằng nhóc kia.
Khi gã vừa dứt lời thì Nam đã lao tới áp sát, tuy nhiên 4 tên đi cùng cũng lập tức nắm bắt được ý đồ của Nam, chúng lao lên cản mặt....Nhưng với chỉ thị không được gây tổn thương cho Nam nên 4 tên nhìn nhau rồi cùng lao vào với ý định khống chế Nam một cách nhanh gọn nhất. Có điều chúng không ngờ được rằng chúng đang đối mặt với một sát thủ được đào tạo để giết người.
Khi chúng còn chưa nhận thức được điều ấy thì Nam đã dùng ngón tay chọc thẳng vào yết hầu của hai tên khiến hai tên này gục xuống đất ôm cổ họng lăn lộn bởi không thể thở được. Nam cũng không muốn giết người ngay trong nhà của mình, nơi thờ cúng ông bà ngoại nên đòn đánh chỉ ở mức vô hiệu hóa.....Hai tên còn lại ngửi thấy mùi nguy hiểm bèn lùi về sau ngay lập tức. Gã cầm đầu rút súng dí vào đầu Trang, gã nói:
- - Dừng lại, bọn tao được lệnh đưa mày đi nhưng không được làm hại đến mày. Thế nên tốt nhất mày nên ngoan ngoãn, còn làm chuyện này một lần nữa tao thề tao sẽ cho đầu con bé này được thủng một lỗ. Im lặng và đi theo bọn tao, sẽ không ai xảy ra chuyện gì hết.
Nam thả nắm tay ra, bởi Nam biết chúng không nói chơi. Bọn chúng đem theo cả súng để làm việc....Nhìn Trang sợ đến không thốt ra được lời nào, Nam nghiến răng nói:
- - Để cho cô ấy đi, cô ấy sẽ không làm gì ảnh hưởng đến chúng mày được cả.
Gã cầm đầu đáp:
- - Tao không tin lời nói dối của ai đến lần thứ 2 cả. Ban nãy con khốn này đã lén gọi người. Mày hiện giờ không có quyền để lựa chọn....Một là làm theo, và hai là như điều thứ nhất. Đi thôi....Chúng mày, đưa con này lên xe trước, từ đây lên đến chỗ đậu xe còn 1 đoạn đường.....Hãy bảo nó tỏ ra tự nhiên, nếu nó hô lên thì tiễn nó đi luôn.
Nam trừng mắt:
- - Mày...mày....
Gã mỉm cười:
- - Nhưng tao hứa, chỉ cần đưa mày đến gặp người ấy xong, tao sẽ thả con người yêu của mày ra. Tốt nhất cả hai đứa chúng mày nên hợp tác một chút....Tao nói rồi, tao cũng không phải người thích vướng vào rắc rối.
Khẽ vỗ vào má Trang, gã tiếp:
- - Nào cô em, bọn anh đang tạo điều kiện cho cô em đi nghỉ dưỡng cùng với thanh niên này vài ngày đó....Đừng khiến bọn anh thất vọng.