- - Ông chủ đã về rồi ạ. - Bác Thái quản gia khẽ cúi đầu chào.
Người đàn ông với dáng vẻ bệ vệ bước vào nhà chính là bố của Diễm, nhìn bác Thái ông ta nói:
- - Anh Thái, tôi đã bảo bao nhiêu lần rồi, không cần phải gọi tôi là ông chủ. Anh với tôi giờ giống như người thân trong gia đình, nếu anh cứ giữ cách xưng hô như vậy tôi thấy xa cách lắm. Con bé có ở nhà chứ..?
Bác Thái đáp:
- - Thưa ông chủ, bao nhiêu năm nay đã xưng hô như vậy, giờ bắt tôi thay đổi tôi cũng thấy khó lắm....Ông chủ nói như vậy tôi thấy rất vui, nhưng hãy cứ để tôi xưng hô như thế cho tự nhiên...Cô chủ biết hôm nay ông chủ về nên đã đi chợ cùng với vợ tôi, cô chủ muốn tự tay nấu cơm cho ông chủ.
Bố Diễm khẽ lắc đầu:
- - Thôi tùy anh vậy, thời gian gần đây tôi bận quá nhiều công việc, cũng đã hơn 2 tháng nay mới về nhà. Mọi chuyện nhờ cả vào vợ chồng anh vậy.
Bác Thái rót nước rồi nói tiếp:
- - Ông chủ đừng lo lắng quá nhiều, công việc của ông chủ bận rộn thế nào cô chủ cũng hiểu mà. Gần đây cô chủ cũng đã vui vẻ hơn rất nhiều, chỉ mong ông chủ giữ gìn sức khỏe.
Bên ngoài sân có tiếng xe máy, bác Thái đi ra mở cửa, là Diễm đã đi chợ cùng vợ bác Thái về, thấy oto đậu trong sân, Diễm chạy vào nhà, khuôn mặt vui mừng, Diễm cười tươi rói:
- - Bố về rồi ạ, con chào bố.
Bố Diễm nhìn con gái mỉm cười:
- - Chào con gái, nào đông đủ rồi, mọi người lại đây....Tôi có mua quà cho mọi người đây.
Diễm nhìn bố xót xa:
- - Nhìn bố gầy đi nhiều quá, chắc là bố không chịu ăn uống gì phải không..?
Bố Diễm khẽ cười:
- - Bố không sao, sức khỏe của bố vẫn tốt lắm....Mà bố nghe thấy bác Thái nói hình như con có bạn trai phải không..? Thế khi nào thì dẫn về ra mắt bố....Nói trước là bố còn thay cả mẹ con để duyệt đấy nhé.
Diễm quay lại nhìn bác Thái ra điều trách móc, Diễm ngập ngừng:
- - Bố này, bọn con chỉ là bạn bình thường thôi.
Bố Diễm hỏi:
- - Bạn bình thường mà lại dám đưa con gái bố đi khỏi bữa tiệc sinh nhật với bao nhiêu khách khứa quan trọng được á. Con đúng là tinh nghịch quá mà, không được gây chuyện cho hai vợ chồng bác Thái đâu đấy. Nhưng có điều, sau buổi tối ngày hôm đó, bố con mình đã có thể nói chuyện cởi mở hơn....Chắc có lẽ anh chàng kia là nguyên do.
Hai vợ chồng bác Thái xin phép đi vào trong chuẩn bị cơm nước, để cho hai bố con Diễm nói chuyện được tự nhiên hơn. Diễm phụng má:
- - Bố lại bắt đầu đấy....Nhưng mà đợt này bố về có lâu không ạ..?
Bố Diễm thở dài:
- - Mọi chuyện vẫn chưa giải quyết xong, đáng lẽ ra bố chưa thể về nhà vào lúc này. Nhưng sắp tới bố có một số công chuyện cần làm ở đây. Thế nên bố ghé qua nhà thăm con gái vài ngày, tiện lo liệu công việc luôn một thể. Thấy con vui vẻ như thế này là bố mừng rồi. Cho bố xin lỗi nhé.
Diễm mỉm cười:
- - Con hiểu mà bố, thực ra lâu nay con vẫn biết như thế, nhưng đúng như bố nói, tính con vẫn còn quá trẻ con, con mới phải là người cần xin lỗi vì đã khiến cho bố buồn lòng.
Người đàn ông với nước da ngăm đen, chai sạn nhưng rắn rỏi khẽ nhìn con rồi gật đầu:
- - Đúng là con gái bố trưởng thành thật rồi....Còn việc thứ 3 bố chưa nói, đó chính là lần này về bố còn muốn xem mặt cậu bạn trai của con như thế nào nữa. Nghe bác Thái kể về cậu ta mà bố cũng rất háo hức đấy....Bố muốn trực tiếp xem xem, chàng thanh niên này có điểm gì đặc biệt mà lại có thể khiến con gái bố thay đổi như thế này được. Ha ha ha..
Diễm ngượng đỏ chín cả mặt, Diễm đáp:
- - Bố đừng trêu con nữa, con đã nói con với cậu ấy chỉ là bạn....Bác Thái đúng là không giữ kín được chuyện gì cả.
Bố Diễm xua tay nói:
- - Rồi rồi, bạn bình thường cũng được, thế con sắp xếp trong khoảng 3 ngày tới mời cậu ấy đến nhà mình ăn bữa cơm gia đình được chứ..? Nếu chỉ là bạn bình thường thì điều này đơn giản mà. Hơn nữa, con gái bố như thế nào chẳng lẽ bố lại không hiểu hay sao. Quyết định vậy nhé, giờ bố lên phòng thay đồ, chẳng phải con gái nói sẽ nấu cho bố món gì ngon ngon hay sao...? Bố đợi đấy nhé....Ha ha ha.
Diễm ngoài miệng thì chối, nhưng cô đâu có biết, mỗi khi có ai nhắc chuyện gì liên quan đến Nam cô đều tỏ rõ thái độ khiến cho người đối diện chẳng cần suy đoán cũng biết thứ tình cảm mà cô dành cho Nam không chỉ dừng lại ở mức bạn bè. Diễm suy nghĩ:
" Ban nãy bố nói mời cậu ta đến nhà ăn cơm là có ý gì nhỉ..? Cũng đã mấy ngày nay mình không liên lạc với cậu ấy, đúng là cái đồ vô tâm, sau khi bình phục thì chẳng còn nhớ gì nữa....Dù sao mình cũng là con gái, mình cũng phải giữ ý một chút chứ...Tôi ghét cậu quá đi mất.....Hứ..."
[.......]
3h chiều cùng ngày, đứng trước cửa nhà Nam, ngôi nhà mà khoảng thời gian Nam bị thương, Diễm luôn đến để chăm sóc cho Nam một cách tận tình. Nhưng cửa nhà đã bị khóa ngoài, Diễm khẽ tự hỏi:
- - Điện thoại thì không liên lạc được, cửa nhà thì khóa. Rốt cuộc thì cậu ta đã đi đâu cơ chứ..?
Bỗng trong nhà có tiếng chó sủa vọng ra:
" Gâu...gâu....gâu..."
Là Bối Bối, Diễm hơi có chút thắc mắc:
" Nếu cậu ta đi lâu ngày thì sao lại khóa cửa ngoài thế này được, còn con chó nữa kia mà.."
Nghĩ vậy, Diễm lấy trong túi xách ra một chiếc chìa khóa, nhưng chưa dám mở ngay, Diễm phân vân:
" Mình làm thế này liệu có đúng không nhỉ, đây là tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp đó Diễm ơi...."
Tiếng sủa của Bối Bối lại vang lên:
" Gâu...Gâu...Gâu.."
Không nghĩ nhiều nữa, Diễm tra chìa khóa rồi mở cửa nhà, vừa mở ra Bối Bối đã chạy lại vẫy đuôi rồi chũi chũi đầu vào chân Diễm để mừng. Đóng cửa lại Diễm xoa đầu Bối Bối rồi nói:
- - Chủ của mày đâu rồi hả chó ngoan..?
Tất nhiên là Bối Bối không thể trả lời. Bước vào bên trong, Diễm thấy đồ đạc của Nam vẫn còn để đây....Nhưng điều mà Diễm thắc mắc là tại sao điện thoại của Nam lại không liên lạc được...Đồ đạc còn, con chó cũng còn thì không thể nào Nam chuyển đi chỗ khác được. Trong ngôi nhà chỉ có một mình, bất giác Diễm nổi trí tò mò, bởi rõ ràng một người đàn ông sống ngăn nắp, gọn gàng một cách khó tin như thế này thì liệu rằng bên trong hộc tủ, ngăn kéo kia có phải sẽ là đống quần áo bẩn bị nhét hết vào trong hay không...?
Diễm muốn xem thử, mặc dù tâm trí mách bảo Diễm đây là hành động sai trái.....Mở tủ quần áo, đúng là Nam sống rất gọn gàng, chỉ có điều ngoài những bộ quần áo bình thường, trên móc treo trong tủ còn có một bộ đồ đen, kèm mũ trùm kín mặt. Một bộ đồ khiến cho Diễm không hiểu tại sao Nam lại mặc đến nó. Càng lúc trí tò mò lại càng dâng lên cao, khi mà Diễm thấy dưới gầm giường còn có những chiếc hộp giống như vali đang được xếp ngay ngắn. Chưa kể một vài ngăn kéo Diễm vẫn chưa mở ra.
Không thể cưỡng lại sự tò mò sau khi nhìn thấy bộ đồ đen bí ẩn, Diễm muốn xem tiếp Nam còn có những thứ gì khác, nhưng vừa đặt tay vào ngăn kéo tủ định kéo ra thì Diễm giật mình bởi một giọng nói khá trầm và lạnh lùng đằng sau lưng:
- - Mấy cái ngăn kéo đó bị khóa rồi, không mở được đâu.
Diễm hoảng hồn, cảm giác như tim sắp bắn ra ngoài bởi tâm lý của Diễm biết mình đang làm một điều vụng trộm, Diễm quay lại thì nhận ra đó là người mà cô đã gặp vài lần trước khi đến đây, nhưng Diễm cũng không biết tên anh ta. Đó chính là Đen, Đen không giấu diếm sự bực tức, Đen gằn giọng:
- - Sao cô lại vào được đây...?
Diễm ấp úng:
- - Tôi...tôi xin lỗi.....Tôi không cố ý, nhưng...nhưng thấy con chó sủa bên trong, nhà lại khóa nên tôi...sợ...nó đói.....Tôi xin lỗi.
Nhìn chiếc chìa khóa để trên mặt bàn, Đen đã đoán được sự việc, Đen nói:
- - Tôi còn tưởng là trộm chứ..? Cô đến đây để tìm thằng Nam phải không..? Hiện nó đi có công chuyện rồi, tốt nhất là cô nên rời khỏi đây ngay đi.
Ngữ điệu cùng với ánh mắt của Đen khiến cho Diễm hoảng sợ. Nhưng biết mình làm sai nên Diễm không dám nói gì thêm, định lấy chìa khóa nhưng Đen lừ mắt:
- - Để chiếc chìa khóa đó lại.
Diễm khẽ gật đầu, khi cô bước ra ngoài thì Bối Bối cũng chạy theo. Diễm khẽ nhìn Đen, Đen thở dài:
- - Nếu con chó thích cô thì cứ để nó theo cô không phiền chứ....Con chó này Nam nó rất quý, nếu biết con chó ở chỗ cô chắc chắn nó sẽ đến tìm. Tôi cũng không có thời gian để đến đây chăm sóc nó thường xuyên....Nhờ cô vậy..
Diễm cười rạng rỡ, Diễm xoa đầu Bối Bối hỏi:
- - Vậy em đi theo chị nhé....Hi hi.
Bối Bối vẫy đuôi, hếch mõm lên cao nó sủa:
" Gâu...gâu...gâu.."
( Go...go...go...Dịch: Đi Đi Đi)